Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
✻ Chương ✻
Vưu Chiếu Hy cùng anh tư Vưu Hạ bước vào cửa hàng thức ăn nhanh gần đó.
Thật ra ban đầu Vưu Hạ không hề đồng tình với đề nghị này của Vưu Chiếu Hy. Nhưng một khắc trôi qua, trong đầu anh bỗng dưng nảy ra một suy nghĩ khá kỳ quặc và nó đặc biệt liên quan đến vị thiếu niên đang vô cùng háo hức trước món gà rán kia, cho nên liền ghé vào cửa hàng đó.
Đứng ở trước cửa tiệm, mùi thơm của những chiếc đùi gà giòn rụm lan tỏa nức mũi. Vưu Chiếu Hy hít sâu một cái, cảm giác nước bọt sắp trào ra đến nơi. Ngược lại, Vưu Hạ nhíu chặt chân mày, cố gắng tỏ ra mình là người lịch thiệp nên không để ngón tay lên che mũi.
"Làm sao em có thể ngấm nỗi mùi vị kinh khủng này?"
Huyết tộc ngày trước đúng thật không thể dùng gì ngoài máu. Họ có thể hút máu người hoặc là động vật. Nhưng từ ngày xa xưa, các vị cổ nhân đã truyền lệnh không được làm hại con người với bất kỳ lý do nào. Vì vậy mà Huyết tộc đã sớm dùng máu động vật dành cho bữa ăn của mình.
Vài trăm năm sau, khi thế hệ của Vưu Nhật Phát, tức bố của Vưu Quán Thanh - người cai trị Huyết tộc hiện tại hùng mạnh hơn, họ đã liên tục miệt mài nghiên cứu ra một loại thức ăn có thể dùng được ngoài máu.
Sau bao nhiêu năm trời vất vả nghiên cứu, rốt cuộc cũng thành công. Người mà Vưu Nhật Phát tin tưởng và giao phó toàn bộ dự án nghiên cứu đó là một thanh niên vô cùng tuấn tú và tài giỏi. Tuy xuất thân không được sáng sủa nhưng nhờ vào tài năng của mình vẫn được mọi người công nhận.
Người thanh niên ấy tên là Jack. Dự án nghiên cứu kia đã mất một khoảng thời gian không hề ít, và cái mà y nhận được là một kết quả xem chừng rất mĩ mãn.
Sau khi hoàn thành dự án, Jack mang sản phẩm của mình đến cho Vưu Nhật Phát được chiêm ngưỡng.
Đó là một ống thủy tinh dài khoảng bảy xăng ti mét. Bên trong là một loại chất lỏng có màu xanh lơ, hơi đặc sệt, còn có một mùi hương rất mê hoặc.
Vưu Nhật Phát cầm lấy ống thủy tinh đó nhìn ngắm thật lâu, cuối cùng liền nhìn Jack, có chút mong đợi mà hỏi:
"Thế cái này có tác dụng như thế nào?"
Jack toang lấy lại ống thuốc kia, nhỏ một giọt vào chiếc bánh ngọt ở bên cạnh. Màu sắc của chiếc bánh không hề thay đổi, nhưng mùi hương thì đã phần nào khác đi một chút.
"Ngài ăn thử đi." Jack đưa miếng bánh cho Vưu Nhật Phát.
Vưu Nhật Phát nhìn nó, nếu là ngày trước thì ông ấy đã nôn ra một trận vì mùi vị thức ăn của con người thật sự khó nếm. Nhưng hôm nay ông lại không cảm thấy như vậy. Một mùi vị khác đã lấp đầy miếng bánh, khiến cho ông phải ăn thử một lần.
"Ngài thấy thế nào?" Jack mong đợi nhìn ông ấy.
Vưu Nhất Phát chậm rãi cảm nhận vị bánh đang tan trên đầu lưỡi, từng chút một lại đang trượt xuống cổ họng. Ông nuốt những vụn bánh còn lại một cách dứt khoát, sau đó vỗ lên vai của Jack, trong ánh mắt hiện lên sự nể phục.
"Quả nhiên là không thể thất vọng. Làm tốt lắm, Jack!"
Sau một khoảng thời gian ngắn, loại thuốc đó bỗng dưng bị ngừng sản xuất. Số hàng còn tồn cũng bị đem ra hủy sạch, không chừa lại một lọ nào nữa. Nguyên nhân vì sao thì thế hệ sau không được biết rõ ràng cụ thể, chỉ có những lời bàn tán và đồn đãi thất thiệt, có vẻ không đáng tin.
Nhưng đến đời của Vưu Thần, y đã cùng cha của mình là Vưu Quán Thanh, một lần nữa bào chế ra một loại dược phẩm đặc biệt, có thể cho vào thức ăn của con người để dùng.
Vì Huyết tộc luôn ôm ấp một niềm hy vọng sẽ có thể được sống hòa mình vào thế giới của con người. Cho nên họ đã không ngừng nghiên cứu để bào chế ra loại dược phẩm như thế kia.
Sự việc năm đó thành công hơn mong đợi, nhưng loại dược phẩm kia đương nhiên không được sử dụng quá mức phổ biến và rộng rãi. Vì Vưu Quán Thanh thật lòng không muốn đánh mất cái gọi là "truyền thống" của dòng tộc mình.
Vưu Chiếu Hy đứng nhìn người người ra vào cửa hàng thức ăn nhanh, nghe Vưu Hạ hỏi xong cậu liền quay đầu lại, mỉm cười:
"Không phải mình có dược phẩm kia sao? Mua về, nhỏ vào một ít là có thể dùng được. Em nghe bảo món này được con người ưa thích lắm."
Vưu Hạ một lần nữa thiếu kiên nhẫn mà nhíu mày, "Mặc dù anh cả bào chế ra nó, nhưng có vẻ anh ấy không thích sử dụng nó cho lắm."
Vưu Chiếu Hy quay đầu lại nhìn Vưu Hạ, có chút nghĩ ngợi miên man mà nói, "Đúng là vậy. Anh cả...có phải là khó hiểu quá rồi không?"
Vưu Hạ nhìn Vưu Chiếu Hy, trên nét mặt của thiếu niên kia có chút mong đợi đáp án từ anh, nhưng rồi rốt cuộc anh cũng đã phũ phàng quay người để trở về với con xe quý giá của mình.
"Em muốn mua thì mau lên đi. Anh không chịu nổi cái mùi này nữa."
Vưu Chiếu Hy nghe bảo vậy liền hít hít mũi, trong lòng thầm cảm thán, cũng đâu đến nỗi khó ngửi như vậy?
Nhìn theo chiếc bóng cao lớn đang bước về phía con xe, Vưu Chiếu Hy liếm nhẹ qua môi mình, hoàn toàn không để tâm đến anh tư nữa mà quay người, đẩy cửa bước vào bên trong cửa hàng.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi, Vưu Chiếu Hy rốt cuộc cũng có được món ăn mà mình muốn thử qua.
Khi cả hai trở về nhà thì trời cũng đã nhá nhem tối.
Vưu San đang ngồi ở phòng khách đọc một quyển sách, nghe tiếng động liền nhấc đầu lên nhìn qua một chút. Nhận ra hai đứa em trai của mình vừa về, cô đã mỉm cười hỏi:
"Sao lại về muộn quá vậy? Cơ mà...hôm nay Tiểu Hạ đi đón Tiểu Hy à?"
Vưu Hạ đứng ở một bên cởi giày, vẻ mặt giống như giả điếc làm ngơ, không muốn phải đáp trả lại câu hỏi của Vưu San. Vốn dĩ ở trong gia đình, ai cũng biết Vưu Hạ hiếm khi thân thiết với Vưu Chiếu Hy còn gì.
Vưu Chiếu Hy ngược lại vui vẻ ôm chặt cái túi đồ ăn của mình, đi về phía của Vưu San. Cậu ngồi xuống ghế, đặt phần thức ăn lên bàn ngay ngắn rồi nói:
"Anh tư vô tình đi ngang trường em, lại vô tình gặp em vừa mới bước ra khỏi cổng trường. Cho nên cả hai anh em liền đi về cùng nhau."
"Ra vậy." Vưu San âm trầm thở dài, "Chứ thằng kia làm gì mà siêng đến mức đi đón em cơ chứ."
Dừng lại, Vưu San dần dời tầm mắt sang cái túi thức ăn, mùi hương vẫn còn đậm, bốc lên nức cả mũi. Cô hít lấy một cái, sau đó liền nhận ra đó là món gà rán mà con người đặc biệt yêu thích.
"Cái kia...là gà rán à? Em dám mang đồ ăn của con người về nhà sao?"
Vưu Chiếu Hy có chút lưỡng lự nghĩ ngợi, hồi lâu cậu nhỏ giọng bảo, "Hmm, em nghe nói đó là một món ăn ngon của con người. Cho nên có chút hiếu kỳ mà...mua về."
Không hiểu vì sao Vưu Chiếu Hy lại không dám thừa nhận một chuyện, chính là bản thân cậu bỗng dưng lại thèm được ăn thịt gà.
Nếu thừa nhận việc cậu thèm một món ăn khác ngoài máu, có phải sẽ khiến cho tất cả mọi người trong nhà kinh ngạc không?
"Cũng không phải là cấm đoán gì em, nhưng mà...anh cả không hề thích việc này chút nào." Vưu San nói.
"Vâng, em cũng biết là như vậy. Chỉ có điều, em không hiểu tại sao anh ấy đã bào chế ra dược phẩm kia để hòa hợp với con người, nhưng lại không thích những thứ liên quan đến con người."
Vưu San nghe hỏi, trong lòng đột nhiên cũng tự hỏi như thế. Cô nghiêng đầu tựa lên bàn tay, nheo mắt lại nghĩ ngợi một chút rồi đáp:
"Chắc là do anh cả khó tính khó ở thôi. Chứ với chị, con người cũng rất đáng yêu mà. Những thứ do con người làm ra cũng thú vị nữa. Chị cảm giác anh cả chẳng thích được cái gì ấy."
Nghe đến đây, Vưu Chiếu Hy ra sức gật đầu đồng tình.
Vưu Hạ ở phía sau hai người kia, có đôi chút bất mãn mà không nói nên lời, cho nên khẽ lắc đầu rồi quay về phòng của mình.
"Cơ mà, anh cả đâu rồi ạ? Chúng ta nãy giờ nói xấu anh ấy, có khi nào quay đầu lại liền thấy anh ấy đứng nhìn không?"
Vưu Chiếu Hy đột nhiên thấp thỏm ngồi thẳng dậy, cậu thật sự nghiêm túc quay lại phía sau nhìn một cái, không hề thấy Vưu Thần đáng sợ âm lãnh nào cả mới an tâm thở ra một hơi.
Vưu San ngồi bên cạnh phì cười, xua tay nói, "An tâm đi. Anh ấy vừa ra sân bay đi công tác rồi."
"Sao ạ? Anh ấy lại đi công tác rồi sao?" Vưu Chiếu Hy ngây người hỏi, giọng điệu xem chừng hụt hẫng.
Điểm này Vưu San có thể dễ dàng nhìn ra được. Đương nhiên cô cũng sẽ không muốn bỏ qua cho cậu em trai nhà mình rồi. Vì vậy mà Vưu San gian tà cười cười, nựng cái má trắng phỏng của Vưu Chiếu Hy:
"Này, không gặp anh cả, em nhớ à?"
"Ơ, làm gì có!" Vưu Chiếu Hy giống như bị bắt thóp, cả người nhảy dựng lên, nhưng vì lý do gì đó mà cố gắng đè nén xuống.
Cậu cảm giác nếu mình càng phản kháng, sẽ càng dễ dàng cho Vưu San trêu chọc mình. Nghĩ vậy, Vưu Chiếu Hy hít một hơi, làm vẻ mặt dửng dưng mà cười nói.
"Em hỏi lại cho chắc thôi mà. Vì em cảm thấy có anh cả ở nhà sẽ ngột ngạt kiểu gì ấy."
"Phải không? Ngột ngạt mà chị thấy em cứ thích qua phòng anh cả thôi. Rốt cuộc trong đó có gì vui?"
"...Em qua là để hỏi bài." Vưu Chiếu Hy nuốt nước bọt nói, sau đó lập tức đứng bật dậy, mau chóng mang theo túi đồ ăn của mình đi lên phòng.
Trước khi đi khỏi, Vưu San vẫn không tha cho cậu em út nhà mình, nói với theo, "Này, có nhớ anh cả thì bảo chị, chị truyền lời cho nhé."
Vưu Chiếu Hy không quay lại đáp trả câu nào, chỉ nhất mực đi lên phòng của mình. Khoảnh khắc đó cậu chỉ muốn bước lên bậc thang thật nhanh chóng, để thoát khỏi ánh mắt ý vị của Vưu San mà thôi.
Đóng cửa phòng lại, Vưu Chiếu Hy bình thản thả cái túi đồ ăn lên bàn học, sau đó liền nằm vật ra giường. Hai tay hai chân thả lõng thoải mái, cậu nghiêng nhẹ đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh trăng hôm nay sáng đến kì diệu. Tuy không tròn vành vạnh như chiếc bánh, nhưng lại rất đẹp.
Nhìn ngắm bầu trời một lúc lâu, Vưu Chiếu Hy mới thu lại tầm mắt, nhìn đến trần nhà. Một màu trắng đã sớm chuyển ngà lấp đầy đôi mắt của cậu. Nhìn một hồi, bỗng dưng ở chính giữa lớp màu trắng ngà ấy xuất hiện một khuôn mặt.
Mơ màng nheo mắt lại, Vưu Chiếu Hy nhận ra đó là khuôn mặt băng lãnh của Vưu Thần. Đôi mắt không hề vương vấn một chút dịu dàng của y không hiểu sao vẫn luôn khiến cho cậu mê mẩn đến quên mất mọi thứ xung quanh.
Hình ảnh mơ hồ của Vưu Thần tựa như một ảo ảnh. Vưu Chiếu Hy chớp mắt một cái, mở ra liền không nhìn thấy người kia đâu nữa. Trong lòng cậu khi đó đột nhiên có chút hụt hẫng kì lạ.
Vưu Chiếu Hy ngồi bật dậy, ôm lấy khuôn mặt của mình, vò vò nắn nắn như cục bột. Mải mê sau, cậu mới thở mạnh ra một hơi.
Kì lạ thật, tại sao mình lại nhìn thấy anh ấy được nhỉ? Lẽ nào...mình cảm thấy nhớ anh ấy như lời của chị ba nói?
Không thể nào!
Vưu Chiếu Hy tự thức tỉnh bản thân bằng cách hét lớn trong lòng ba từ kia.
Vưu Thần chỉ là...anh trai của mình. Một người anh trai mà mình hết lòng ngưỡng mộ. Chỉ, có, như, thế, thôi!
Đúng vậy, chỉ có như thế, không có gì hơn mức bình thường cả! Nếu có, thì là mình ngưỡng mộ anh ấy hơn mọi người xung quanh một chút thôi!
Ừ, chính là vậy!
"Tiểu Hy!!!"
Trong lúc còn đang tự trấn tĩnh mình, Vưu Chiếu Hy bị một âm thanh bất ngờ dội đến, cậu thình lình quay đầu lại, không hiểu sao lại hét toáng lên:
"Mình không có nhớ anh ấy mà."
"..."
Người ở trước cửa phòng của cậu nghe câu nói kia, biểu cảm trên mặt phải gọi là cực kì phong phú đa dạng, không thể diễn đạt hết bằng lời nói hay câu từ được.
"Tiểu Hy à, em vừa nói gì thế? Chị nghe chưa rõ."
Vưu Chiếu Hy nhìn thấy Vưu San đứng ở cửa phòng, hơi thở ở trong lồng ngực đột nhiên đứt quãng khó khăn. Cậu nắm chặt bàn tay của mình, muốn trốn tránh nhưng không biết phải làm như thế nào.
"Chị, chị đứng đó từ bao giờ thế?"
Vưu San mỉm cười, "Vừa đủ để nghe em nói em nhớ anh cả."
Vưu Chiếu Hy lần này thật sự đã tay mình chôn lấy bản thân. Mặt mũi một khắc đã bị vứt xuống đất. Nhưng cũng may mắn vì người ở đối diện chính là Vưu San.
Thử tượng tượng nếu như thay vào là Vưu Kiện hay Vưu Hạ thì sẽ tồi tệ đến mức nào cơ chứ?
"...Chị gọi em có chuyện gì?"
Vưu San lúc này mới bước vào phòng cậu, đi đến bên kệ sách mà thuận tay rút ra một quyển sách mỏng. Huơ huơ quyển sách trước mặt Vưu Chiếu Hy, Vưu San nói:
"Cho chị mượn đọc chút nha."
Vưu Chiếu Hy ngẩng mặt nhìn quyển sách kia, không thể thốt nên lời gì nữa, chỉ biết gật đầu một cái.
Vưu San nhìn đứa em út của mình đứng chôn chân tại chỗ, cảm thấy có chút thú vị.
"Được rồi, em mau ăn đồ ăn đi, không kẻo nguội mất đấy."
Vưu San nói xong liền quay lại đi về phía cửa phòng. Trước khi đi khỏi, cô nàng còn nháy mắt với Vưu Chiếu Hy:
"Vừa ăn vừa nhớ cũng được. Vừa no bụng, vừa ấm lòng."
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại. Vưu Chiếu Hy mất lực mà ngồi phịch xuống giường. Cả gương mặt nhỏ nhắn đều vùi sâu vào lòng bàn tay.
Nhắm mắt lại, Vưu Chiếu Hy hiện tại không còn cảm giác muốn thử món ăn gà rán của con người nữa.
Còn Vưu San sau khi lấy được cuốn sách ở bên phòng Vưu Chiếu Hy về cứ tủm tỉm mỉm cười.
Bản thân cô cũng biết được việc Vưu Chiếu Hy bám Vưu Thần như thế nào. Bên cạnh đó, Vưu Chiếu Hy còn là một người đặc biệt hơn tất cả mọi người trong nhà.
Đặc biệt ở chỗ, cậu có thể khiến cho Vưu Thần mỉm cười, dù chỉ là một cái nhếch môi thật nhẹ.
Bản thân của Vưu San vốn là một người hòa nhã, không bao giờ thích sự hiềm khích xảy ra ở trong gia đình và luôn mong muốn mọi thành viên trong nhà đều sẽ hạnh phúc.
Từ lâu, Vưu San đã luôn hy vọng người anh lớn nhất của mình có thể mỉm cười và gỡ bỏ đi gương mặt lạnh lùng kia. Và hiện tại, cô cũng cảm thấy an tâm một chút vì Vưu Chiếu Hy chính là nụ cười của y.