Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Editor: Lăng
Cửa đại điện mở ra một khe hở, đứa nhóc đứng ở khe cửa đó, ngơ ngác nhìn vào trong, vẫn không nhúc nhích, trong ánh mắt tràn đầy sự tò mò.
Minh Tô ngẩn ra, sắc mặt thay đổi. Trịnh Mật nửa dựa vào lòng nàng cũng phát hiện, quay đầu nhìn theo ánh mắt nàng.
"Thân nhi......" Trịnh Mật cả kinh nói, vội ngồi dậy khỏi lồng ngực Minh Tô rồi đứng lên, vừa sửa vạt áo vừa đi về phía Minh Thân.
Minh Thân lấy lại tinh thần, thấy thái hậu đi về phía mình thì đôi môi nhỏ hơi mím lại, cơ thể vô thức lui ra sau, nhưng lại ráng kìm không lùi lại, chỉ là trên mặt có vài phần rụt rè.
Minh Tô bước đến theo Trịnh Mật, đến cửa điện thì nhìn một vòng xung quanh, thấy ngoài điện vắng tanh, cũng không có cung nhân thì mới thở phào.
Trịnh Mật sờ sờ đầu Minh Thân: "Thân nhi đến khi nào vậy?"
Minh Thân sợ hãi nhìn Minh Tô, nghe thái hậu hỏi chuyện thì mới quay qua nhìn, trả lời bập bẹ: "Nhi thần vừa đến không lâu ạ."
Trả lời xong thì cậu nhóc mới nhớ là phải hành lễ, bèn giơ bàn tay nhỏ xíu vái chào rất đúng chuẩn: "Nhi thần bái kiến mẫu hậu." Lại chuyển sang Minh Tô, "Thần đệ bái kiến bệ hạ."
Minh Tô cũng không cho bình thân, lạnh giọng hỏi: "Cung nhân hầu hạ cạnh ngươi đâu?"
Minh Thân vẫn đang cúi người, nghe giọng điệu của bệ hạ không ổn, lại thêm vốn đã sợ nàng nên không khỏi càng sợ hơn, muốn trả lời nhưng cũng lắp bắp nói không rõ. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy sắc mặt bệ hạ càng thêm lạnh lùng, không khỏi vừa sợ vừa vội, nước mắt ngập trong hốc mắt, hít sâu: "Thần đệ, thần đệ......"
Nói một lúc lâu mà cũng không nói được nguyên nhân.
Minh Tô cau mày, không chờ cậu nhóc nữa, cao giọng gọi: "Người đâu......"
Không ai trả lời.
Sắc mặt Minh Tô lại càng nặng nề, Minh Thân thấy thế thì sợ hãi vô cùng, vô thức nhìn Trịnh Mật, nhích tới gần nàng. Trịnh Mật biết Minh Thân bị dọa rồi, nhưng nàng cũng càng hiểu rõ vì sao Minh Tô lại tức giận như thế.
Chuyện của hai nàng là bí mật, không thể để người khác biết được, cho nên mỗi khi các nàng lén lút ở chung, chắc chắn sẽ cho các cung nhân lui xuống, bên ngoài lại có tâm phúc trông coi từ xa. Dù là ai thì cũng không thể đến gần nghe lén được
Nhưng hôm nay, Minh Thân lại không bị vào đến cửa điện, cậu nhóc đã phá vỡ sự ở chung của hai người.
Trịnh Mật giơ tay đặt lên vai Minh Thân, vỗ nhẹ an ủi nhưng không lên tiếng.
"Người đâu!" Minh Tô cao giọng hơn.
Vẫn không ai trả lời.
Mãi đến khi kêu lần thứ ba thì Huyền Quá mới từ ngoài đình viện chạy vào, vừa thấy Minh Thân ở đây thì lập tức hiểu chuyện ngay, vội quỳ xuống thỉnh tội: "Tiểu nhân thất trách, xin bệ hạ giáng tội!"
Minh Tô cúi đầu liếc hắn, hỏi: "Đi đâu?"
Chỉ cần nghe giọng thôi thì cũng biết long tâm thịnh nộ rồi, Huyền Quá quỳ nằm trên mặt đất: "Là vì chuyện điều tra trong cung không được thuận lợi, Nội Ty Giám không dám tự quyết nên muốn tiểu nhân đưa ra chủ ý. Cũng vì ở ngay bên cạnh nơi nương nương và bệ hạ ở, xưa nay vẫn không ai dám lại gần nên tiểu nhân mới đi. Hai ba người phía dưới chạy loạn khiến động tĩnh hơi lớn, kinh động đến thái phi, thái phi bèn sai người đi đến hỏi, tiểu nhân bèn sai một tên đi đáp lời, còn có......"
Là việc gấp, ngẫu nhiên nên mới khiến cho ngoài điện không người trông coi. Huyền Quá từ nhỏ đã hầu hạ thánh thượng, thân thiết hơn thì lớn cũng gan hơn, đương nhiên không thiếu chuyện biện hộ cho mình được. Hắn nói được một nửa thì chợt thấy không ổn, cả gan ngẩng đầu lên nhìn, vừa nhìn thì lập tức run rẩy cúi đầu xuống.
Minh Tô cũng không nói nhảm nhiều lời với hắn: ""Phạt bổng lộc một năm, tự đi lĩnh ba mươi tích trượng đi."
Huyền Quá khẽ thở phào, bị phạt là tốt rồi, chỉ là nghĩ đến ba mươi tích trượng chưa lĩnh, mà đã thấy đau người rồi. Hắn dập đầu hai lần: "Tạ ơn bệ hạ."
Cuối cùng cũng hiểu được thánh ý, sau khi lại xong, Huyền Quá cũng không dám đứng dậy, mà chỉ ngẩng đầu lên, nhìn Minh Thân cung kính hỏi: "Cung nhân hầu cận Minh Thân điện hạ chạy đi đâu rồi ạ?"
Minh Tân vừa nghe thì vội ngửa đầu nhìn Trịnh Mật, khuôn mặt tái mét sợ hãi. Trịnh Mật bèn nói: "Gọi bọn hắn đến hỏi đi, đi đâu mà lại bỏ hoàng tử của mình."
Khuôn mặt Minh Thân lộ vẻ nóng vội, muốn nói, nhưng nhìn nhìn Minh Tô rồi lại im.
Huyền Quá vâng lệnh lui xuống.
Ngoài điện chỉ còn ba người. Trịnh Mật nói: "Đánh hắn ba mươi tích trượng thì cần phải dưỡng thương nửa tháng đó, bên cạnh nàng sẽ thiếu người hầu hạ.
Minh Tô nghe thế cong cong đôi mắt, đang muốn đùa một câu là không bằng nương nương đến ngự tiền phụng dưỡng mấy ngày đi, bỗng lại thoáng thấy Minh Thân còn ở đây. Nàng chợt thấy mất hứng, sắc mặt nhanh chóng thu lại, lạnh nhạt nói: "Không lẽ bên cạnh trẫm không thể có hắn sao?"
Câu nói lãnh khốc khiến Minh Thân sợ đến mức run lên.
Trịnh Mật lại thấy được nụ cười chớp nhoáng của nàng ấy, chỉ là Minh Thân còn ở đây nên nàng cũng không tiện nói nhiều.
Chẳng mấy chốc Huyền Quá đã giải mấy tên cung nhân hầu hạ cạnh cửu điện hạ đến.
Bọn hắn bị ấn đè lên mặt đất, mặt như màu đất, thân mình run rẩy, liên tục nói thỉnh tội xin tha. Có tên nhát gan còn khóc lóc, không khỏi nhìn về phía Minh Thân.
Khung cảnh lập tức trở nên gió thảm mưa sầu.
Minh Thân vốn đã sợ hãi, lại thấy cung nhân sớm chiều ở chung thể thảm vì mình thì sợ càng thêm sợ. Cậu nhóc nắm cổ tay thái hậu, muốn trốn ra sau lưng thái hậu, nhưng không hiểu sao mà dưới chân không thể cử động, đôi mắt nhìn hình ảnh trước mắt không hề chớp mắt.
Ngay cả Huyền Quá cũng bị phạt nặng thì mấy tên này lại càng không thoát khỏi nghiêm trị. Trịnh Mật thấy Minh Thân bị doạ, đang muốn tránh lui, lại nghe Minh Tô nói: "Nơi này có trẫm, nương nương không cần ở lại mệt lòng, vào điện nghỉ ngơi đi thôi."
Nàng ấy cũng nghĩ đến.
Trong mặt Trịnh Mật thoáng lộ ra ý cười, gật đầu: "Cũng tốt......" Bèn dẫn Minh Thân vào điện.
Trong cung từ trước đến nay có quy củ, cung nhân bên cạnh hoàng tử công chúa khi còn nhỏ không được rời khỏi. Khi Minh Tô còn nhỏ muốn lén đi tìm Trịnh Mật, muốn nói chuyện riêng với nàng thì phải mất rất nhiều công sức mới có thể thoát khỏi cung nhân, hơn nữa mới vừa thoát khỏi không lâu thì sẽ bị tìm về. Minh Thân năm nay mới có bốn tuổi, sao có bản lĩnh thoát khỏi bốn tên nội thị cùng lúc được. Rõ ràng là mấy tên này lười nhác nên mới cố ý khinh thường chậm trễ.
Cả người Minh Tô nghiêm, để thẩm tra mấy tên nội thị chỉ mới mười mấy tuổi, chưa từng gặp trận trượng thì đã dư dả.
Chỉ một câu quát hỏi thôi mà bốn tên nội thị đó đã khai hết ra. Hóa ra là thái hậu nương nương triệu kiến, Minh Thân điện hạ vui vẻ nên vội vàng chạy đến. Khi đến Từ Minh Điện thì không hiểu sao lại dừng đột ngột, lệnh cho bọn hắn không đi theo, cậu có chuyện muốn nói riêng với thái hậu nương nương.
Cậu được sủng ái, cung nhân lớn bé đều nịnh hót, huống hồ đây còn là ở trong Từ Minh Điện, có thể có chuyện gì chứ. Bốn người nghe điện hạ nói thế thì nghe theo thật, thật sự ở bên ngoài, để điện hạ tự mình vào tiền đình.
Chuyện xảy ra đột nhiên, bốn tên này tất nhiên không kịp bàn bạc do thoái thác, nhưng vừa mở miệng thì không hẹn mà cùng đẩy hết lên người Minh Thân trên, luôn mồm nói là nghe theo điện hạ phân phó.
Tuy Minh Tô không thể gọi là thích Minh Thân, nhưng cũng không chấp nhận bị kẻ dưới khinh lừa bề trên như thế.
Minh Tô phất tay, ra hiệu dẫn bọn hắn đi xuống, thậm chí cũng không nói xử lý như thế nào.
Ở trong cung, nếu mắc lỗi mà bị trừng phạt rõ ràng thì là phúc khí, dù có bị phạt nặng hơn, nhưng phạt xong thì cũng hết tội. Sợ nhất chính là cái kiểu khoát tay mơ hồ như thế này, khiến ta sợ hãi khó an lòng, như thể tiếp theo sẽ phải chịu tội nhục nhã không thể lường trước được.
Bốn tên này cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, có lẽ là vì cùng đường bí lối, đành phải đập nồi dìm thuyền, tất cả đều kêu oan trước thánh giá, tiếng khóc rung trời, thê thảm vô cùng.
Đương nhiên là Minh Tô không quan tâm, xoay người vào điện.
Bốn tên kia có giãy giụa như thể nào thì cũng vẫn bị kéo xuống, Huyền Quá đứng ở bên nhìn, thở dài. Một mặt sai người đánh cho mấy tên một trận, đày đến nơi vắng vẻ, vĩnh viễn đừng để hạ nhìn thấy. Mặc khác lại sai người đến Nội Thị Giám chọn mấy tên nội thi trung hậu đến để Minh Thân lựa.
Còn bản thân thì canh giữ dưới thêm, lúc này dù có chuyện gì, ai đến thì hắn cũng không dám né.
Hắn khiếp sợ không thôi, hoàng đế và thái hậu có có tư tình, việc này nếu bị truyền ra thì e là trong triều không có ngày nào được yên tĩnh. Ngai vàng của bệ hạ chỉ sợ sẽ bị lung lay, dù gì thì thái thượng hoàng vẫn còn ở cung Thượng Hoa ngo ngoe rục rịch đấy!
Hậu quả như vậy thì cũng hiểu sao bệ hạ lại tức giận đến thế. Cũng trách hắn không đủ cảnh giác, nên mới nhất thời sơ sẩy. Cứ nghĩ là đi một chút sẽ về, không đáng lo.
Trễ chút nữa còn phải đi lãnh phạt đó, hầy.....
Huyền Quá ngẩng đầu nhìn bầu trời dần tối xuống, lặng im thở dài không một tiếng động. Hoàng đế và thái hậu nảy sinh tình cảm, việc này làm sao mới ổn đây?
Hắn ở bên ngoài có lo đến đâu thì trong điện cũng không nghe được.
Minh Tô vào điện, thấy Minh Thân đang co rút kề sát Trịnh Mật thì thấy chướng mắt thật sự.
Tuy chuyện này là do bốn tên kia sơ suất nên mới gây ra chuyện này, nhưng cũng là do thằng oắt con này tự ý xông loạn. Từ đó cũng có thể thấy được là thường ngày hắn ở Từ Minh Điện cũng không có khuôn phép như thế.
"Ngồi cho gay ngắn, bắt đầu từ thẳng lưng. Ngươi dựa sát nương nương như vậy thì ra thể thống gì? Đứng lên!"
Minh Thân nghe vậy thì hoảng sợ, nhưng lại không dám nói gì, vội đứng lên.
Trịnh Mật tuy thấy không ổn, nhưng cũng không mở miệng phản bác, mà chỉ nói theo: "Nghe bệ hạ dạy bảo đi."
Minh Thân đỏ mắt, nói dạ vâng.
Trịnh Mật vẫn không thiên vị Minh Thân, khiến cho Minh Tô hơi vui lên chút. Nàng hơi giãn mày, đi qua đó rồi cạnh Trịnh Mật.
Trịnh Mật lập tức nhìn nàng cảnh cáo, hơi nhích ra xa, cách nàng ấy khoảng một thân người. Minh Tô cũng không giận, trong mắt có chút ý cười, nhìn nhìn khoảng trống giữa hai người, lại nhìn Trịnh Mật cong cong môi. Dáng vẻ này của nàng ấy, lập tức khiến cho Trịnh Mật nhớ lại vừa rồi Minh Thân đã thấy gì.
Nàng hơi bực, trực tiếp không thèm nhìn Minh Tô mà lại nhìn Minh Thân, nhưng trên má lại lại có áng mây hồng nhàn nhạt.
Ý cười trong mắt Minh Tô lại càng sâu, nên khi nói chuyện với Minh Thân cũng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Vừa rồi đệ lén lút trốn ở điện đã thấy gì?"
Nàng đặt câu hỏi này, không phải vì muốn Trịnh Mật thẹn thùng, mà là không thể không hỏi. Người phía dưới đã xử lý, nhưng Minh Thân lại không thể đánh phạt như vậy được. Trẻ con không biết chuyện, vừa rồi cậu nhóc thấy gì thì trong lòng sẽ tò mò, có thể sẽ đi hỏi người khác.
Nhưng sau khi nàng nói xong, thì lại tủm tỉm liếc nhìn Trịnh Mật một cái.
Trịnh Mật mím môi, chỉ làm như không nhìn thấy, nói với Minh Thân: "Bệ hạ hỏi con đó, con cứ trả lời đúng sự thật."
Minh Thân vẫn còn ứa nước mắt, cậu nhóc sợ bệ hạ, không dám đáp. Nhưng thái hậu mở lời thì cậu như có tâm phúc bên cạnh, đánh bạo nói: "Nhi thần ở ngoài cửa, nhìn thấy bệ hạ hôn mẫu hậu, bệ hạ còn đưa tay thiếu chút nữa đã ôm mẫu hậu ạ."
-----
Tô tuổi chỉ biết bắt nạt Thân tuổi, Thân sợ mà không dám nói