Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Editor: Lăng
Huyền Quá nghe vậy thì lập tức đi sắp xếp ngay.
Hắn vừa đi thì Minh Tô lại có hơi hối hận, còn vì sao hối hận thì lại không thể nói, chỉ cảm thấy đột nhiên hoảng sợ.
Nàng đứng ngồi không yên, bèn dạo bước trong điện tự an ủi bản thân. Cũng không phải chưa từng đi kỹ quán bao giờ, năm năm trước nàng thường xuyên đến giáo phường đó thôi.
Nhưng việc tự an ủi này cũng không có tác dụng gì mấy.
Dạo hai vòng trong điện, nàng dừng bước, từ trong ống tay áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ rồi mở ra, cây trâm vàng vẫn nằm bên trong.
Nàng cau mày, nhìn kim trâm rồi nói: "Ta chỉ đi nhìn thử dáng vẻ câu nhân thật sự là như thế nào thôi, như thế thì ta mới biết được hoàng hậu có mưu đồ gì."
Dứt lời, dừng một chút, lại nghiêm túc bổ sung thêm một câu: "Đây là chính sự."
Nói xong câu này thì cũng không còn quá hoảng hốt, nhưng trong lòng đột nhiên lại thấy trống rỗng vô cùng, nàng cất trâm vàng vào trong tay áo, ngồi xuống, trầm mặc nhìn đài diễn một cách xuất thần.
Huyền Quá làm việc cực nhanh, không lâu sau đã quay về.
Minh Tô cũng không nói nhiều, đứng dậy xuất cung.
Hai ba năm trở lại đây, trong kinh thịnh hành bầu không khí văn nhân, không chỉ là múa bút chơi chữ, ngâm thơ vẽ tranh, mà việc tìm kỹ nữ tục nhạc lại càng thành phong trào.
Cho nên những kỹ quán trong kinh thành làm ăn rất tốt, trong quán cũng nuôi không ít nữ tử tài mạo song toàn.
Huyền Quá chọn một nhà, đã phái người đi trước đến thông báo cho quản sự ở đó một tiếng.
Tú bà đã chờ trước cửa từ sớm.
Tín Quốc điện hạ thích nữ sắc là chuyện mà mọi người đều biết,nên hôm nay Minh Tô cũng chẳng buồn đổi nam trang. Lúc nàng đến thì hoàng hôn đang buông xuống, chân trời nửa tối nửa sáng, đúng là thời điểm kỹ quán bắt đầu náo nhiệt.
Huyền Quá suy nghĩ thật chu đáo.
Mới đầu hắn cũng đã nghĩ là không cần phải đi kỹ quán, sai người vơ vét vài nữ tử đưa đến trong phủ, để điện hạ thoải mái chọn lựa là được.
Nhưng nghĩ lại ngày trước bề tôi dâng lên vô số mỹ nhân nhưng điện hạ cũng không thèm nhìn nhiều hơn một cái, thì cảm giác không thể thực hiện được.
Dù sao thì nếu như ngắt hoa dại dâng lên trên thì lại thiếu mất một phần dã thú. Điện hạ tự mình đích thân hái hoa ở nơi ong bướm thì sẽ khác hắn, hoa dại mới mẻ, hoặc kiều diễm hoặc dã tính hoặc đang chớm nở. Ngắt một cành hoa, mềm mịn đến mức chảy nước, lúc hái xuống thì sẽ thẹn thùng cúi đầu.
Mọi người có thể hiểu nôm na là như việc tự mình câu được cá thì mới thú vị, chứ ngta câu dâng cho mình thì còn gì vui.
Chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã khiến cảm thấy xương cốt người ta rụng rời hết rồi.
Tú bà đi bên cạnh Minh Tô, khi mụ nhận được tin Tín Quốc điện hạ sắp sửa giá lâm thì phấn khích khỏi phải nói.
Nếu Tín Quốc điện hạ có thể trở thành khách quen nơi này của mụ thì còn gì phải âu sầu chứ.
Nhưng bây giờ điện hạ đã tới, sự vui mừng của tú bà đã biến mất hơn phân nửa. Mụ cũng không dám lại quá gần, giữ khăn tay, cẩn thận hỏi: "Điện hạ, nhã gian trên lầu đã chuẩn bị xong, ngài muốn đi xem không ạ?"
Minh Tô im lặng không trả lời, kỹ quán này tuy không lịch sự tao nhã bằng giáo phường, nhưng cũng xây dựng khá cao nhã, người lui tới đều là kẻ phong nhã. Nhưng có phong nhã đến mấy thì cũng là kỹ quán, khách tới nơi này cũng chỉ để tầm hoan mua vui mà thôi.
Minh Tô mới bước vào đại môn thì đã nghe được một khúc tà âm, bên kia có vài tên nam tử đang rung đùi đắc ý gõ nhịp, mỗi người ôm một cô. Mà những cô nương đó cũng không an phận, hoặc là đút thức ăn, hoặc là dựa vào lòng bọn họ cười duyên nịnh hót.
Khung cảnh này, năm ấy Minh Tô đi giáo phường đã từng gặp qua. Năm năm trôi qua mà cũng chẳng có chút tiến bộ nào.
Minh Tô rất khó chịu, không nói một lời mà đi thẳng vào trong. Tú bà cũng thấy vậy cũng không dám nói nhiều hơn, vội bước nhanh lên phía trước một bước để dẫn đường.
Nhã gian dùng để chiêu đãi Tín Quốc điện hạ tất nhiên phải là tốt nhất rồi. Tú bà nghĩ tuy điện hạ yêu thích nữ sắc, nhưng rốt cuộc cũng vẫn nữ tử, có lẽ cũng không thích những thứ hoa hòe lòe loẹt nên còn đặc biệt gọi người thu dọn qua, lấy thanh nhã làm chủ đạo.
Minh Tô bước vào nhã gian, thấy bên trong vẫn đốt huân hương, sắp xếp đến cũng tạm xem là như văn nhã. Lọ hoa là sứ Thanh Hoa, rất là tố nhã, treo hai bức tranh chữ, một là kiệt tác của thi nhân tiền triều, viết về cảnh tráng lệ của vị tướng quân ở nơi biên cảnh, cái còn lại là tranh chim nhạn bay về phương Nam, không những không thê lương mà ngược lại mang vẻ đẹp trong sáng của mùa thu.
Sắc mặt u ám của nàng giãn ra một chút, ngồi xuống bên mép bàn, một tay đặt trên đùi, tay còn lại đặt trên bàn, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ mặt bàn, lại nhìn xung quanh.
Tâm trạng nàng thay đổi làm tú bà sợ chết khiếp, mụ nịnh nọt Huyền Quá đứng ở ngoài cửa, lại trưng cầu ý hắn: "Mới vừa rồi ngài có truyền lời, lệnh các cô nương đa dạng đủ loại phong tình đều tới đây. Nhưng ngài nhìn khí tràng ở trong kia đi ạ, như thế thì ta nào dám. Lỡ như có cô nương nào bước vào mà điện hạ đặc biệt không thích thì kỹ quán của ta sao mở được nữa. Xin ngài thương xót tiết lộ ra một ít, rốt cuộc điện hạ thích dạng nào?"
Điện hạ thích Trịnh tiểu thư nhưng ngươi có thể biến ra sao? Huyền Quá hừ lạnh một tiếng, nói: "Bảo ngươi làm như thế nào thì cứ làm như thế đó. Đừng nói nhiều!"
Hắn đã phụng dưỡng điện hạ được chín năm, theo điện hạ lâu như vậy, đối với sở thích của điện hạ đương nhiên cũng biết được một ít.
Nhưng đây lại là chuyện thuộc về chữ "Tình", nên mặc cho hắn cẩn thận suy nghĩ thế nào, trừ bỏ Trịnh tiểu thư ra thì hắn chưa từng thấy điện hạ đối tốt với nữ tử nào bên cạnh, nam tử cũng thế, khác biệt hơn phân nửa.
Cho nên, hắn cẩn thận cân nhắc, có lẽ ngay cả điện hạ cũng không biết mình thích người ra sao.
Thế nên cứ trực tiếp đến một người nhìn một người đi!
Tú bà thấy hắn nói như vậy thì cũng chỉ đành nghe lệnh hành sự.
Đưa từng cô gái đã được sắp xếp tốt, từng người từng người đi vào trong. Minh Tô nhìn từng người một, mỗi lần nhìn một người thì lại cau mày một chút. Những nữ tử này không những câu nhân, mà ngược lại còn nhìn nàng mỉm cười quái lạ, nhìn chằm chằm nàng. Còn có hai người cứ tới gần nàng, cơ thể đó cứ như là không xương vậy.
Minh Tô không thích, phần lớn chỉ nhìn sơ qua rồi lệnh cho lui xuống.
Tú bà sầu não liên tục thở dài, đưa nữ tử cuối cùng vào.
Cô gái cuối cùng là người có tiếng tăm nhất trong quán. Nhà nàng ấy vốn cũng là quan gia, năm mười mấy tuổi thì phụ thân làm hỏng việc nên bị chém đầu, trong nhà dù chưa bị liên lụy nhưng tình cảnh cũng xuống dốc không phanh. Chưa kể còn lâm vào cảnh bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội bắt nạt, mẫu thân bị bệnh nặng không có tiền mua thuốc thang nên nàng ấy dứt khoát bán mình vào kỹ quán kiếm một số tiền. Nàng ấy đưa hết cho gia đình, còn bản thân thì trở thành hoa khôi trong kỹ quán.
Thế nên khí chất của nàng ấy khác hẳn những nữ tử khác.
Khi vào cửa, nàng uyển chuyển hành lễ: "Bái kiến điện hạ."
Giọng nói dịu dàng nhưng không phải là cố ý.
Minh Tô vẫn ngồi bên mép bàn, nói: "Miễn lễ......"
Nàng ấy đứng dậy, cũng không sợ sệt mà cười tủm tỉm tự mình rót trà thay Minh Tô, đang muốn mở miệng thì Minh Tô nghiêm túc hỏi: "Ngươi độ bao tuổi?"
Nữ tử cười đáp: "Tiểu nữ năm nay hai mốt ạ."
Minh Tô có hơi tiếc nuối, hai mốt à. Đáng tiếc, năm nay A Mật hai tư, hai tư mới là tuổi xuân đẹp nhất. Nghĩ đến đó thì nàng có hơi giật mình, hình như hoàng hậu cũng là hai tư thì phải.
Nữ tử thấy công chúa có chút thất thần nhưng cũng không thấy lúng túng, lo, tự mình hỏi: "Điện hạ có muốn nghe cầm không?"
Phần lớn nữ tử trong kỹ quán đều có vài tài lẻ, nàng chơi tỳ bà cũng rất tốt.
Minh Tô lắc lắc đầu, tiếng đàn của A Mật là tuyệt nhất. Nàng đã nghe được thứ hay nhất thì đương nhiên sẽ không quen nghe thứ khác.
"Thế điện hạ có muốn uống rượu không? Tiểu nữ sẽ gọi vài món từ nhà bếp lên? Phù dung ngư ở nơi này là ngon nhất trong kinh thành đó ạ."
Minh Tô không cần suy nghĩ lại vẫn lắc đầu: "Cô không uống rượu."
Có một cung yến ở rất nhiều năm trước, ngũ hoàng tử chơi xấu lừa nàng uống rượu, suýt nữa nàng đã uống cạn. A Mật đã từng nói với nàng, nếu có thể không uống thì đừng uống, có thể không chạm vào rượu thì không chạm vào rượu.
Mấy năm nay nàng muốn giao tế, thường xuyên dự tiệc, nhưng vẫn nhớ kỹ những lời này, có thể không chạm vào rượu thì sẽ không chạm vào rượu. Cho nên, có nhiều yến tiệc đến thế nhưng nàng đa số là nhấp môi mà thôi.
Nàng nhớ kỹ lời dặn của Trịnh Mật nhưng lại khiến cho cô gái kia khó chịu, nghĩ nghĩ, đánh bạo ngồi xuống bên cạnh nàng: "Điện hạ không thích uống rượu, thế...... Không bằng nói chuyện cùng người ta đi."
Lúc này Minh Tô mới nhớ mình tới kỹ quán làm gì. Nàng quay đầu nhìn vào đôi mắt cô gái kia.
Minh Tô thật sự rất đẹp, chợt quay đầu lại khiến cho nữ tử đỏ mặt, vô thức sử dụng bản lĩnh câu nhân. Ánh mắt quyến rũ mê người, còn hơi hơi cúi đầu, nỉ non một tiếng khó mà nghe kỹ được: "Điện hạ......"
Điện hạ cũng không đáp lại, mà đang tỉ mỉ đánh giá nàng, nhìn một hồi lâu rồi lại dời mắt. Vừa không ôn nhu, cũng không đau khổ, cũng không câu nhân.
Minh Tô suy nghĩ, vì sao nàng phải tới kỹ quán, làm muốn nhìn xem câu nhân thật sự là như thế nào. Nhưng nàng xem hết một đám người, không một người nào làm nàng cảm thấy giống Trịnh Mật.
Nàng cảm thấy không thú vị, đứng dậy muốn đi.
Nàng kia đã nhìn ra nhưng lại coi như là không biết, nói: "Gia phụ nguyên là mệnh quan triều đình......"
Minh Tô vừa nghe, thì nghĩ hóa ra nàng ta cũng là con nhà phạm quan, bèn ngồi xuống lại.
Trong lòng nàng tuy rất hận Trịnh Mật, nhưng nhìn thấy người giống nàng ấy lại kìm không được muốn nhìn nhiều thêm một chút.
Này cũng không phải là tìm thế thân, mà là nàng có một chấp niệm không rõ lý do. Nàng đối tốt với người giống Trịnh Mật một chút, tích lũy một ít thiện niệm, thì khi A Mật chạy trốn ở bên ngoài, gặp phải người lạ có lẽ sẽ đối tốt với nàng ấy hơn một chút.
Thật ra giữa hai người không còn đã không còn mối liên hệ nào, nhưng Minh Tô cũng không biết là vì sao mà cứ cố chấp tìm kiếm sự liên quan đến nhau.
Nàng kia nói xong thì thời gian cũng không còn sớm, tới tới lui lui, đúng là mất nhiều thời gian. Minh Tô dứt khoát ngồi tại chỗ, lấy một ống quyển màu lam từ trong tay áo ra, lại lệnh cầm bút mực đến, ngồi ở trước bàn bắt đầu viết lên giấy.
May là vừa rồi nàng đã mang theo kịch bản trước khi đến, mấy ngày tới rất bận, tối nay vừa vặn có thể sửa lại lời thoại.
Thật ra kịch bản này đã được sửa rất nhiều lần, mỗi khi nàng không vui thì sẽ lấy ra sửa lại, hoặc là lại lệnh người lập đài lên diễn.
Lúc ban đầu khi nàng viết, đến hồi thứ hai khi A Mật bày tỏ lòng ái mộ với điện hạ thì điện hạ đã lập tức chấp nhận rồi đấy.
Hiện tại đã tăng lên bảy hồi. Minh Tô nghĩ nghĩ, thầm nghĩ, tuy rằng ngươi và ta đã không còn quan hệ, ngươi không quản được ta nữa, tuy rằng ta cũng không vọng tưởng có thể cũng người hòa hảo như trước.
Tuy rằng ta oán hận ngươi, không thích ngươi, nhưng hôm nay tới kỹ quán, tuy là vì chính sự, nhưng cũng coi như ta xin lỗi ngươi, ta bớt cho người một hồi đỡ phải vất vả vậy.
Nàng sửa bảy hồi thành sáu hồi, lại tăng tăng giảm giảm sự bất mãn của mình, sửa tới sửa lui mất vài cái canh giờ.
Cho đến rạng sáng thì nàng mới cảm thấy không tệ lắm lắm, muốn nghỉ ngơi một chút, thì khi đứng lên mới phát hiện nàng kia vẫn còn ở đây.
Nữ tử đó nhìn nàng suốt mấy canh giờ, sau khi nhìn xong, không biết vì sao nhưng lại cảm giác khi Tín Quốc điện hạ quyền thế ngập trời yên tĩnh không nói lời nào, thì trông chỉ là một đứa trẻ ngoan ngoãn mà thôi.
Thấy nàng đứng dậy, nàng ấy lập tức tiến lên muốn thay y phục giúp nàng.
Minh Tô lui một bước, lệnh cho nàng ta lui ra.
Nàng khi còn nhỏ trầm mê học tập cùng Trịnh Mật, sau khi lớn lại gặp kinh biến, thì nàng lại nàng trầm mê chạy trốn cùng Trịnh Mật.
Hiện giờ, nàng lại trầm mê lộng quyền cùng Trịnh Mật, năm tháng dài dòng, nhưng lại không học qua việc nam nữ, cũng không có hôn ước nên nữ quan trong cung cũng không dạy nàng những chuyện đó.
Thế là sau khi Minh Tô ôm Trịnh Mật ngủ xong thì nhận định tối nằm trên giường ôm nhau ngủ, đó đã là chuyện thân mật nhất giữa những người yêu nhau.
Một người một kiếp là mong muốn cả đời của nàng, tiếc thay đời này đã định nàng nhất định phải cô độc một mình.
Nhưng nàng cũng không tính làm chuyện thân mật nhất với người khác.
Đuổi nàng kia đi, nàng giữ nguyên xiêm y nằm xuống giường.
Thế là ngày hôm sau cả kinh thành đều biết Tín Quốc điện nghỉ ngơi một đêm trong kỹ quán, tới tận bình minh mới ra ngoài.
Không lâu sau, người trong cung cũng biết tin.
----
Các ngươi đoán xem cuối cùng ta bắt A Mật phải tỏ tình bao nhiêu hồi thì mới vừa lòng _ Minh ・ muốn A Mật ôm một cái ngủ ・ muốn A Mật sờ sờ đầu ・ Tô )