Chương
Editor: Lăng
Đầu xuân năm Nguyên Cảnh thứ , Trịnh Mật mất mạng ở Phượng thành, vừa mở mắt thì lại đang ở trong Nhân Minh điện của năm năm sau, sống lại trên người hoàng hậu.
Vị hoàng hậu này là vị thê tử thứ hai của hoàng đế, khi Trịnh Mật tỉnh lại thì đã là ngày thứ ba sau đại hôn, nàng nằm trên giường ở trong tẩm điện, trong tay là một bình sứ Thanh Hoa nhỏ.
Khi đó nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy trong ngực khó chịu, bụng đau dữ dội, nàng còn chưa kịp tìm ra manh mối thì cửa điện đã mở ra, có một cung nữ đi vào, chính là nữ quan trước mặt này.
Trịnh Mật vịn mép giường đứng dậy, Vân Tang ngồi xổm xuống, giúp nàng mang tất vào.
"Theo sự phân phó của nương nương, Vương viện sử của Thái Y Viện đã đứng đợi ở ngoài điện, nương nương dùng xong bữa sáng thì có thể lập tức triệu kiến ạ." Vân Tang vừa hầu hạ vừa nói.
"Được rồi." Trịnh Mật lên tiếng, như là không để ý chút nào, ánh mắt lại liếc ra ngoài cửa sổ một cái. Cũng không phải đang nhìn cây ngô đồng kia, mà là đang nghĩ, Côn Ngọc điện ở phía nam Nhân Minh điện, không biết nhìn từ nơi này có thể thấy một góc ngói lưu ly Côn Ngọc điện hay không.
Chỉ liếc nhìn một cái, nàng nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Nàng đúng là hồ đồ mà, Côn Ngọc Điện không cao, lại cách Nhân Minh Điện mấy chục tòa điện, sao có thể thấy được chứ.
Mang tất xong, nàng đứng lên, đi đến trước bàn trang điểm.
Cung nữ trang điểm tự giác tiến lên.
"Hôm nay nương nương muốn làm kiểu tóc gì ạ?" Cung nữ cầm lược ngà, đứng sau lưng xin chỉ thị.
Trịnh Mật đang muốn nói ngươi xem rồi làm, nhưng lại nhớ tới tính cách của nguyên chủ cơ thể này, liền sửa miệng: "Làm...... thanh loa kế đi."
Cung nữ dạ vâng.
Trịnh Mật nhìn khuôn mặt trong gương đồng. Có thể được chọn làm hoàng hậu thì gương mặt này đương nhiên là tuyệt mỹ, chỉ là khác xa khuôn mặt ban đầu của nàng. Tới đây đã được năm ngày nhưng Trịnh Mật vẫn chưa quen. Nàng thầm than trong lòng, nhắm chặt mắt lại, nghĩ lại những chuyện đã nghe được trong năm ngày nay.
Nói là hỏi thăm, nhưng thật ra chỉ là dụ dỗ các cung nhân ở ngoài nói thật mà thôi.
Hóa ra là hoàng hậu nương nương tranh chấp với hoàng đế ngay đêm nhập cung, hoàng đế nổi giận rời đi, hạ lệnh cấm túc hoàng hậu nửa tháng, tự mình nghĩ lại lỗi lầm.
Ngày nhập cung, động phòng còn chưa làm thì đã bị hoàng đế trách phạt, Trịnh Mật chưa từng bước ra cửa cung, nhưng cũng tưởng tượng được cảnh hậu cung đang chế giễu như nào.
"Nương nương, đã xong rồi ạ." Cung nữ nói nhỏ bên tai.
Trịnh Mật mở to mắt, thanh loa kế, kim bộ diêu, lê hoa trang, mày sơn viễn càng làm cho khuôn mặt thanh tú này thêm phần xuất trần thoát tục hơn. Dù cho trong hậu cung mỹ nhân như mây, thì dung nhan này cũng tuyệt đối không thua kém người nào.
Nhưng Trịnh Mật lại lắc lắc đầu, trang điểm như này có thể là hợp ý nàng nhưng chưa chắc lại hợp ý nguyên chủ.
Nguyên chủ của thân thể này tên là Đường Ngọc, là con gái của cựu tế tửu Quốc Tử Giám, phụ mẫu mất sớm, thân tộc ly tang, đã sớm ra riêng tự lập môn hộ, tự nuôi ấu đệ. Gia cảnh nhà nàng ấy bần hàn, tỷ đệ hai người phải thắt lưng buộc bụng, ngày thường vô cùng tiết kiệm. Nhưng đối với việc học của đệ đệ thì Đường Ngọc lại rất thoải mái, hơn phân nửa tiền bạc trong nhà đều dùng vì đệ đệ bái sư, mua sách, chỉ mong hắn sớm ngày thành tài, làm vẻ vang nhà cửa.
Phẩm hạnh như thế khiến cả Trường An đều khen ngợi, cũng có không ít quan lại nhân gia để ý "Cưới thê cưới đức" nhờ bà mối tới cửa làm mai, nhưng đều bị Đường Ngọc lấy lý do là ấu đệ thành niên để từ chối.
Cứ thế mà chung thân đại sự của nàng ấy cứ bị chậm trễ, đến tận tuổi hai tư vẫn còn là khuê nữ.
Đầu năm nay, hoàng đế nghe được tiếng thơm của nàng ấy, bèn ban hạ chiếu thư sắc phong nàng ấy làm hoàng hậu. Lần này cũng không thể từ chối được nữa rồi.
Tam thư lục lễ, chuẩn bị nửa năm, đến tháng bảy thì đại hôn, Đường Ngọc mặc phượng bào, ngồi phượng liễn, vào cổng cung, trở thành hoàng hậu. Mọi người đều cho rằng đây là sẽ giai thoại về một nữ tử hiền thục đức hạnh vào cung làm hậu, có lẽ không lâu sau sẽ có thể sáng tác ra một giai thoại thiên cổ về minh quân hiền hậu. Chẳng ngờ mới là đêm đầu tiên vào cung thì hoàng hậu đã tranh cãi với thiên tử, dẫn tới long nhan phẫn nộ, hạ lệnh cấm túc ngay tại chỗ.
Nữ tử có chủ kiến như vậy, dù có khuôn mặt dịu dàng động lòng người thì cũng chỉ sợ là sẽ không thích cách trang điểm uyển chuyển thanh lệ như vậy. Nhưng nàng cũng không nói gì cả, nàng nhập vào người Đường Ngọc, nhưng lại không tính biến mình thành Đường Ngọc thật. May mà đại hôn cũng chỉ mới qua có mấy ngày, người trong cung hiểu tính cách của Đường Ngọc cũng không nhiều lắm, nàng cũng không nhất định phải dựa vào phong cách của Đường Ngọc để mà làm việc.
Trang điểm xong thì thay quần áo.
Trịnh Mật đi ra ngoại điện, dùng bữa sáng, Vương viện sử cũng được cung nhân gọi vào. Nàng đang bị cấm túc nên không được ra khỏi cửa, nhưng vẫn có thể gọi ngự y tới xem bệnh được.
Trên mặt Vương viện sử có hai chòm râu, nhìn khoảng bốn mươi tuổi, vừa vào điện liền cúi đầu làm lễ: "Bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế."
Trịnh Mật nói: "Miễn lễ."
Vương viện sử cầm hòm thuốc đứng lên, vẫn cúi đầu như cũ, cung kính hỏi i: "Nương nương có chỗ nào không khoẻ ạ?"
"Hôm qua ngực bổn cung hơi khó chịu, nghỉ ngơi một đêm cũng không thấy khỏe lên, làm phiền viện sử bắt mạch thay ta." Trịnh Mật thuận miệng nói.
Vương viện sử nghe vậy liền quỳ xuống, dùng đầu gối lê về phía trước hai bước, lấy gối bắt mạch từ trong hòm thuốc ra, lại đặt tay Trịnh Mật lên trên gối bắt mạch, Vương viện sử phủ thêm khăn trên cổ tay nàng rồi rồi mới cách khăn mà đặt tay lên cổ tay hoàng hậu.
Trong suốt quá trình này Trịnh Mật vẫn không đổi sắc, không có một chút nào không quen, như thể là tập mãi thành quen. Ngược lại khiến cho Vân Tang đang đứng sau nàng chờ lệnh kinh ngạc cảm thán một lúc lâu. Nghe nói gia cảnh nương nương bần hàn, không ngờ hôm nay thấy điệu bộ ở nơi tôn quý thì lại không hề động dung chút nào, như thể chỉ là thứ tầm thường mà thôi. Khí độ như vậy, thật sự đúng là chủ của trung cung.
Trịnh Mật cũng không có chỗ nào không khỏe, chỉ là lấy đó làm lý do để triệu kiến ngự y mà thôi.
Vương viện sử là người cũ của Thái Y Viện, hành sự lão luyện, đương nhiên sẽ không nói là phượng thể nương nương không có việc gì. Bắt mạch xong thì hắn bẩm: "Nương nương chỉ là bị cảm nắng nên mới tức ngực khó chịu thôi ạ. May mà thời tiết không nóng lắm, thần sẽ kê một đơn thuôc, nương nương dùng xong thì sẽ khỏe thôi."
Trịnh Mật cười nói : "Làm phiền Vương viện sử rồi."
Vương viện sử vội khiêm xưng: "Đây là bổn phận của thần." Rồi sau đó lấy giấy bút ra, viết phương thuốc, giao cho Vân Tang.
Lần coi bệnh này coi như là trước sau vẹn toàn. Vương viện sử đang muốn cáo lui thì Trịnh Mật chợt như nhớ ra điều gì đó, lấy từ trong ống tay áo ra một bình sứ Thanh Hoa nói, nói: "Ngày hôm qua khi đang dọn đồ trang điểm thì bổn cung thấy lọ thuốc này, nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ nó để được vào khi nào, lại dùng để làm gì. Vương viện sử y thuật cao minh, có lẽ cũng cũng giỏi dùng thuốc, nhân tiện ngươi nhìn qua thử cho bổn cung xem."
Nói xong thì nàng đưa bình sứ cho Vân Tang, Vân Tang lại chuyển nó cho Vương viện sử. Vương viện sử vội dùng hai tay đỡ lấy, mở nút bình ra rồi đổ một viên thuốc. Hắn lập tức biến sắc, lại cúi ngửi thử, vẻ mặt lại càng biến ảo.
Trịnh Mật nín thở, khi nàng vừa tỉnh thì đã cầm bình sứ này trong tay. Nàng đoán thuốc trong bình e cũng không phải là thứ tốt gì, bèn tìm cớ gọi một thái y tới nghiệm chứng. Bây giờ nhìn sắc mắt của Vương viện sử thì quả nhiên không phải là thuốc tốt lành gì.
"Đây.... Đây là thuốc viên được luyện từ câu vẫn, nương nương mau thu lại đi ạ, ngàn vạn lần đừng dùng nhầm!"
"Câu vẫn?"
"Đó là đoạn trường thảo."
Lần đầu tiên tới lại để hắn nghiệm độc rồi.
Vương viện sử trả lời xong thì vội vã rời đi. Hoàng hậu nương nương vừa mới vào cung thì lại chọc giận bệ hạ, bây giờ lại đang bị cấm túc, liên quan quá nhiều đến bên này thì cũng không phải là chuyện tốt.
Sự lão luyện của hắn mất sạch, khi rời đi còn mang theo mấy phần gấp gáp. Thấy thế thì Trịnh Mật mỉm cười, nghĩ thầm chỉ sợ vị viện sử này sẽ không bao giờ dám bước vào cửa Nhân Minh Điện nữa.
Ngay cả Vân Tang cũng nhìn ra được, trên mặt hiện ra vài phần bất ngờ.
"Cất lọ sứ đó đi." Trịnh Mật nói, e là khi nàng tỉnh lại thì Đường Ngọc vì dùng độc này đã mất mạng rồi, nên hồn phách nàng mới có thể nhập vào cơ thể này. Vừa rồi đã kiếm chứng mấy viên thuốc trong lọ đúng là thuốc độc, chỉ là không biết Đường Ngọc tự mình dùng, hay là bị ép dùng thôi.
Vân Tang nhận bình sứ, cất nó một cách hợp lý.
Trịnh Mật muốn biết vì sao đêm đó Đường Ngọc lại cãi nhau cùng hoàng đế. Nàng đã sớm dò hỏi các cung nhân, tiếc là tối đó trong điện chỉ có hai người đế hậu, vì sao tranh chấp, tranh chấp ra sao thì không ai biết được. Đương nhiên Trịnh Mật cũng không biết được.
"Sao nương nương lại có thứ này?" Vân Tang đi cất bình sứ xong thì hỏi.
Trịnh Mật nói: "Ta cũng không biết." Sao nàng lại biết được, bản thân nàng cũng như người trong sương mù, nhìn cái gì cũng không thấy rõ.
Đến đây đã được năm ngày thì cũng nên bình tĩnh lại, coi như đã chấp nhận bản thân trở thành một người khác. Chỉ cần tồn tại thì như thế nào cũng được, Trịnh Mật rất biết ơn, nên đương nhiên cũng muốn sống thật tốt.
"Ta mới vào cung nên tình hình trong cung ta hoàn toàn không biết, ngươi nếu không vội thì nói sơ qua cho ta nghe đi." Trịnh Mật dựa vào gối dựa, nhìn Vân Tang rồi nói.
Vân Tang năm nay đã hai mươi bảy tuổi, ở trong cung được hai mươi năm. Chuyện gặp qua nghe qua đương nhiên cũng không hề ít, dùng để phụ tá hoàng hậu mới nhập cung đã là quá đủ.
Trịnh Mật từ nhỏ đã lớn lên ở trong cung, rất nhiều chuyện trong lòng nàng biết rõ. Chuyện nàng muốn Vân Tang nói đến, là trong khoảng trống năm năm này. Nàng bị sát hại vào năm Nguyên Cảnh thứ , vừa tỉnh lại thì đã tới thẳng năm năm sau, trong năm năm này đã xảy ra chuyện gì thì nàng không biết một chút nào.
Nàng dựa vào cửa sổ, ngoài cửa sổ có cây cổ thụ, thân cây vững chắc, tán cây rậm rạp, dưới tàng cây có một bóng mát to lớn. Trịnh Mật lại thất thần nghĩ tới khung cảnh năm ấy, Minh Tô đứng dưới đại thụ chờ nàng.
"Nô tỳ vào Nhân Minh Điện để hầu hạ thì đương nhiên là mặc cho nương nương sai phái, nương nương muốn biết gì, nếu nô tỳ biết thì sẽ nói hết ạ." Bên tai vang lên giọng nói nghiêm túc của Vân Tang.
Trịnh Mật thu hồi tinh thần, nàng muốn hỏi Tín quốc công chúa hiện này như thế nào. Nhưng hai chữ "Tín quốc" lại nghẹn nơi cổ họng, như là gần tình thì sợ, làm sao cũng không nói ra được. Nàng chỉ đành nói việc khác, nhẹ giọng nói: "Chủ tớ hai ta cũng không cần phải khách sáo, ngươi cứ thoải mái mà nói, không cần câu nệ, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó đi."
Dứt lời thì tỏ ý cho Vân Tang ngồi xuống.
Trước giường có một ghế thêu, Vân Tang cung kính cảm tạ rồi ngồi xuống bên cạnh, sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ, như thể lúc nào cũng có thể dứng dậy để hầu hạ.
Nàng ấy nghĩ nghĩ, sắp xếp ngôn từ rồi mới mở miệng, nói: "Vậy nói với nương nương về người trong cung trước đi ạ."
Trịnh Mật gật đầu, mọi chuyện đều từ con người mà ra, bắt đầu nói từ con người thì đúng là rất thích hợp.
"Các nương nương trong hậu cung, sau này nương nương sẽ từ từ quen thuộc, không cần phải vội vàng. Người cần phải thận trọng nhất, là Tín Quốc điện hạ."
Bốn chữ "Tín quốc điện hạ" từ trong miệng Vân Tang lại phát ra nhẹ nhàng đến thế. Nhưng khiến trái tim Trịnh Mật đập mạnh hơn, lại không biết đó là cảm giác gì, chỉ cảm thấy ngay cả tay cũng đang run lên, nàng lập tức dùng tay trái đè tay phải, đan hai tay vào nhau, như là không chút để ý: "Vì sao?"
Vân Tang trả lời: "Tín Quốc điện hạ là con của Thục phi nương nương, là người được sủng ái nhất trong cung. Những năm gần đây, ngay cả ngoài cung cũng rất có tiếng nói, thậm chí khi đứng trước mặt bệ hạ thì ngài ấy còn có vài phần mặt mũi hơn các vị hoàng tử khác. Ngài ấy......"
Vân Tang chần chờ một chút, cẩn thận quan sát thần sắc của Hoàng hậu, dường như có hơi khó nói.
Trịnh Mật lại đang chăm chú lắng nghe, nàng ta bỗng nhiên lại im bặt khiến Trịnh Mật không khỏi thúc giục, hỏi: "Nàng ấy làm sao?"
Vân Tang thấy vậy cũng không biết là hoàng hậu nương nương không hiểu thật, hay là giả vờ không biết, chỉ đành nói toạc ra: "Tín Quốc điện hạ thích nữ sắc ạ."
Trịnh Mật sững người: "Thích, thích nữ, nữ sắc?"
Dứt lời, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chẳng lẽ chuyện của nàng và Minh Tô đã bị người khác biết được?
----
Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên bất ngờ come out không kịp đề phòng.