Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kha Dương lớn tới giờ chưa từng sinh bệnh như vậy, đau dạ dày là di chứng khi lần đầu bị quấn thân.

Sư phụ thường xuyên thở dài nói rằng cậu lưu lại bệnh căn, nhưng Kha dương không nghĩ vậy, lần đó gần như muốn mạng cậu luôn nên còn sống được tới bây giờ mà chỉ đau dạ dày một chút chẳng tính là gì cả, cậu còn thấy mình vận khí không tệ.

Trừ lần đó ra, cậu ngay cả cảm mạo cũng rất ít chứ đừng nói đá chăn liền phát sốt, thiệt mới nghe lần đầu.

Diệp Huân quá yếu ớt rồi, nhất định đút lót cửa sau mới vào được trường cảnh sát, còn vào tới cục cảnh sát đương nhiên là đút lót nhiều hơn….Kha Dương đứng trên xe bus công cộng suy tư nửa ngày rồi đưa ra kết luận này.

Kết luận gì thì kết luận, sự thật nguyên nhân Diệp Huân bị bệnh đều tránh không khỏi liên quan việc cậu ngủ đá chăn.

Kha Dương vừa xuống xe cũng không đến nhà Diệp Huân ngay mà chạy tới nhà thuốc mua thuốc hạ sốt. Vốn muốn mua thêm thuốc cảm mạo này nọ nhưng lại không đủ tiền, quỹ riêng của cậu ở trong áo lông trong ngăn tủ nhưng chạy gấp quá nên không kịp quay về.

Thôi cứ như vậy đi, không phải chỉ cảm mạo sao, quấn chăn nằm mấy tiếng đồng hồ cho ra thân mồ hôi là được. Theo lời sư phụ nói, lúc Ngốc Tam Nhi học tiểu học thân thể rất yếu kém hay phát sốt, chính là dựa vào chiêu này mà đối phó thử trăm lần linh nghiệm trăm lần.

Kha Dương cho rằng làm gì có chuyện trời sinh kém cỏi, bởi vì anh cả anh hai mới nhìn chẳng thấy có bao nhiêu thông minh cũng không thể nói họ đoạt được dinh dưỡng gì từ Ngốc Tam Nhi khi ở trong bụng mẹ, nhưng đầu óc bị sốt tới hỏng là thật, nói chuyện chưa bao giờ vòng vo muốn sao nói đó.

Kha Dương đứng trước cửa nhà Diệp Huân gõ cả năm phút mới thấy hắn ra mở cửa. Kha Dương vừa nhìn thấy Diệp Huân liền hiểu rằng cơn sốt này không thể dùng chăn ủ ra mồ hôi là xong được.

Sắc mặt Diệp Huân vừa tái nhợt vừa ửng đỏ một cách bất thường, trong mắt còn mơ hồ có tơ máu, hắn lấy tay vịn cửa nhìn Kha Dương, khàn giọng hỏi một câu: “Cậu đến nhận chết phải không.”

“Đúng vậy,” Kha Dương đỡ Diệp Huân, đụng vào cánh tay hắn lộ ra bên ngoài áo ngủ, nóng đến kinh người: “Ngài mau ban thưởng một ly rượu độc đi, chở ngài tới bệnh viện rồi em uống ngay lập tức.”

“Bệnh viện? Không đi,” Diệp Huân hất tay Kha Dương ra, trở về phòng ngủ nằm tiếp, cả người đau đớn mệt mỏi, “Cậu đến đây làm gì?”

“Em đến nhận chết đó…” Kha Dương lấy ly rót cho Diệp Huân một ly nước ấm, mang theo thuốc hạ sốt vào phòng ngủ, “Sao không chịu đi bệnh viện, anh soi gương đi, nhìn y như mới bị người ta bạo cúc một trận á.”

“Dơ.” Diệp Huân cau mày đắp chăn, hắn ghét đi bệnh viện, mùi thuốc sát trùng khiến hắn cảm thấy trong không khí tràn ngập những thứ dơ bẩn ghê tởm.

“Cuồng sạch sẽ là bệnh, phải trị, hiểu không,” Kha Dương quỳ một chân lên giường rướng người đưa thuốc tới trước mặt hắn, “Uống thuốc xong rồi nói…. Thân thể anh yếu ớt kiểu gì vậy, em đá chăn mười mấy năm cũng có bệnh đâu.”

Diệp Huân nhận ly nước phối hợp uống thuốc, uống xong còn nhìn thoáng qua chân Kha Dương: “Đi xuống.”

“Vâng vâng vâng,” Kha Dương lập tức buông chân xuống, “Em có leo lên đâu, nhà anh có nhiệt kế không?”

“Ngăn tủ trong phòng khách, tự mình tìm đi.” Diệp Huân vùi mình trong chăn nói ra, âm thanh vẫn nghèn nghẹn.

Kha Dương chưa từng chăm sóc ai cả, cuộc sống của cậu chỉ có hai người đàn ông là sư phụ cùng Ngốc Tam Nhi, trong ấn tượng thì sư phụ không có bệnh còn Ngốc Tam Nhân sau khi học tiểu học thì bệnh tật gì cũng mau hết, không có cần cậu chăm sóc.

Kha Dương lúc đem nhiệt kế cho Diệp Huân còn phải suy nghĩ cái này cần đo trong bao lâu.

“Hơn hai năm rồi tôi không có bị sốt,” Diệp Huân kẹp nhiệt kế xong thì nằm nghiêng người có chút bực bội: “Thân thể tôi tốt lắm, sẽ không vì đá chăn có một đêm mà cảm mạo phát sốt nghiêm trọng tới vậy.”

“Ừm,” Kha Dương gật đầu, ngồi xổm ở đầu giường, cảm thấy ý Diệp Huân là phát sốt thế này không phải chuyện ngoài ý muốn, “Ý của anh là sao?”

“Phải biết rõ coi giữa chúng ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì,” Diệp Huân từ từ nhắm hai mắt lông mi khẽ run rẩy, “Nhìn cậu bình thản như vậy có phải chuẩn bị hết các tình huống rồi hay không.”

Kha Dương không nói gì mà chỉ nhìn mặt của Diệp Huân. Diện mạo Diệp Huân thuộc loại không cười nhìn rất lạnh lẽo, có biểu cảm thì trở nên ôn hòa, nhưng gộp chung lại thì nhìn không ra cảm xúc gì cả.

Diệp Huân đương nhiên không biết suy nghĩ của cậu, không phải cậu không muốn tìm hiểu chuyện này mà cậu rất rõ ràng đây là chuyện không phải muốn biết là biết, ngay cả bắt đầu từ đâu cũng không biết nếu lỗ m ãng làm càn ngược lại có thể đẩy mọi chuyện tới phương hướng không lường được.

Ví dụ Diệp Huân tự xưng có thân thể rất tốt hiện lại bệnh thành như vậy, không nhất định liên quan tới chuyện này nhưng cũng không nhất định không liên quan.

“Việc này có thể nghe theo em không?” Kha Dương ngồi chồm hổm không thoải mái nên ngồi bệt luôn xuống sàn.

“Cậu tính làm thế nào….” Diệp Huân nghẹn giọng hỏi một câu, hỏi xong thì ho khan một trận, “Cách xa tôi một chút, coi chừng lây qua cậu.”

“Chờ anh hết bệnh rồi nói sau, việc này không phải chỉ một hai câu là nói xong,” Kha Dương thấy Diệp Huân có muốn cũng không dễ dàng lây bệnh cho cậu, nhưng vẫn lui lui lại, tốt nhất vẫn nên chiều lòng người bệnh, “Anh muốn ăn cái gì không?”

Diệp Huân hí mắt nhìn nhìn Kha Dương ngồi xếp bằng ở đầu giường của hắn, khóe miệng cong thành nụ cười rất nhạt, hắn thật sự rất đói nhưng lại chẳng có khẩu vị gì, “Uây, cậu nấu cho tôi ăn sao?”

“Vâng, cháo? Hay mì?” Kha Dương cười cười có chút ngượng ngùng.

“Cậu còn biết nấu cơm hả?” Ánh mắt Diệp Huân mở to hơn một chút, nhìn Kha Dương có vẻ rất tùy tiện không giống người có thể nấu ăn được, vừa nghĩ tới cái giường vĩnh viễn không thấy ban ngày của cậu Diệp Huân liền không tin tưởng.

“Có thể nói vậy,” Kha Dương đứng lên đi ra phòng khách, “Ăn cháo đi, dễ tiêu hóa….”

Diệp Huân nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Kha Dương, đắp chăn, hắn bình thường không nấu cơm nên ăn uống gì đều giải quyết ở bên ngoài, trong phòng bếp tuy đầy đủ dụng cụ nhưng nguyên liệu nấu cơm thì….

Qủa nhiên, sau một phút Kha Dương liền ló đầu vào phòng ngủ: “Cảnh sát Diệp, sao ngài sống được tới giờ vậy, tủ lạnh còn trống hơn ngăn tủ của em nữa.”

Diệp Huân muốn nói so sánh kiểu gì vậy, cái đáng lẽ để trong tủ đều quăng hết lên giường đâu, nhưng không hứng thú nhiều lời cùng cậu nên quơ quơ tay với Kha Dương: “Cậu làm sao thì làm, đừng làm phiền tôi.”

“Vậy cháo trắng nha, dù sao anh cũng nên ăn nhẹ thôi.” Kha Dương nhìn cánh tay vô lực của Diệp Huân rồi rời khỏi phòng ngủ, cảm thấy nếu thuốc không có hiệu quả thì mình có nên khiêng luôn anh ấy vào bệnh viện hay không.

Tủ lạnh ngoài hai ba chục lon bia thì hoàn toàn trống không, Kha Dương vốn muốn làm cháo trứng muối thịt nạc nhưng sau khi xem qua tủ lạnh liền dẹp ý định, có làm chỉ làm được cháo bia thịt nạc.

Nấu cháo rất đơn giản, ngay cả đứa nấu nước không xong như Ngốc Tam Nhi cũng nấu được.

Kha Dương đứng ở trước bếp một tay cầm thìa lâu lâu đảo trong nồi một cái, ánh mắt dừng lại ở mấy món đồ phòng bếp nhà Diệp Huân không dính một đốm dầu mỡ.

Có một số chuyện không thích hợp, không cần Diệp Huân nói cậu cũng nhận ra, ngay lúc bước vào phòng khách đã nhận thấy, nhưng rốt cuộc sai khác ở điểm nào lại không nói rõ được.

Lần đầu đến nhà Diệp Huân, cậu đã cảm thấy phòng ở này không tốt, cửa sổ phòng ngủ của hắn đối diện đường lớn dẫn vào tiểu khu, đây là lộ xung*. Nhưng muốn nói Diệp Huân tại vì vậy mà sinh bệnh`thì không hẳn, hắn đã đây một quãng thời gian không ngắn nhưng đâu xảy ra chuyện gì…..

“Thêm chút muối, nhạt miệng.” Giọng Diệp Huân thình lình truyền tới từ sau lưng.

Kha Dương đang suy nghĩ tới xuất thần bỗng dưng nghe tiếng người nói hoảng sợ tới mức quăng thìa quay lại: “Anh giai của em ơi, ngài đừng như thế được không, làm em sợ muốn chết….Sao anh lại tới đây!”

Sắc mặt Diệp Huân vẫn suy yếu như trước, khoác áo khoác tựa vào cửa cầm nhiệt kế trong tay: “Đến coi coi cậu đốt phòng bếp của tôi chưa.”

“Đưa em xem,” Kha Dương đi qua lấy nhiệt kế ngó nửa ngày mới thấy vạch thủy ngân chỉ 39 độ, cậu để thìa vào nồi rồi tắt bếp, “Đi, đi bệnh viện ngay.”

“Không đi.” Diệp Huân lui từng bước định quay về phòng ngủ.

“Cái này không do anh quyết định,” Kha dương bước qua giữ chặt tay hắn rồi bước tới hai bước chặn luôn đường lui, “Hôm nay anh phải nghe lời em.”

Diệp Huân câm lặng nhìn Kha dương chạy vào phòng ngủ lấy quần áo ra rồi lại cầm từng cái mặc vào người hắn, hắn biết sốt 39 độ phải đi bệnh viện nhưng mà vẫn thấy chịu được thì chịu thôi chứ chết không muốn tới chỗ đó.

“Từ từ,” Diệp Huân đẩy cái áo lông Kha Dương đang định tròng vào tay phải của mình, “Tôi muốn ói.”

“Ói?” Kha Dương ngẩn người, không biết đây là cớ Diệp Huân nghĩ ra để khỏi đi bệnh viện hay muốn ói thật thì hắn đã buông tay cậu ra, vọt vào WC.

Kha Dương chạy nhanh qua nhìn Diệp Huân lấy tay chống tường đối diện bồn cầu ngơ người.

“Muốn ói thật à, vậy còn không chịu đi bệnh viện….” Kha dương không biết bây giờ nên làm cái gì mới đúng nên đành bước tới vỗ nhè nhẹ vào lưng Diệp Huân.

“Đi ra ngoài.” Diệp Huân cảm thấy dạ dày mình nhộn nhạo đủ thứ nhưng nhất thời lại không ói được, hơn nữa Kha Dương đứng kế bên lại càng khó ói.

“Em không sao mà,” Kha Dương nhận ra Diệp Huân thật sự muốn ói, có hơi lo lắng nên chuẩn bị tâm thế phòng khi hắn ói tới thiên hoang địa lão mình còn dìu ra được, “Anh ói đi.”

“Tôi có sao đó, lúc cậu ói muốn có người kế bên động viên hả….” Diệp Huân chống tường quay lại nhìn cậu một cái.

“Được được được, ngài để ý nhiều chuyện quá, em chờ ngoài cửa.” Kha Dương lui ra ngoài đóng cửa lại rồi đứng một bên.

Diệp Huân ở bên trong không có động tĩnh gì lớn, chỉ nôn khan hai tiếng rồi thôi, Kha Dương chờ một hồi rồi hé cửa ra một khe nhỏ nhìn vào, thấy Diệp Huân tựa vào tường với vẻ mặt cạn lời.

“Ói được chưa?” Kha Dương nhỏ giọng hỏi.

“Này cũng hỏi?” Diệp Huân tức giận hỏi ngược lại.

“Đi bệnh viện đi? Truyền nước biển xong sẽ bớt khó chịu.” Kha Dương tiếp tục nhỏ giọng nói đem đề tài đi bệnh viện kéo lại.

Diệp Huân không nói lời nào, Kha Dương vừa thấy hắn như vậy liền thấy có hi vọng nên bước vào WC đặt tay lên vai hắn cảm nhận được nhiệt độ phỏng tay cùng bờ vai gầy của Diệp Huân, trong lòng như nhũn ra một trận, lời nói bên miệng không tự chủ thay đổi giọng điệu: “Chúng ta đi bệnh viện đi, nha anh, ngoan….”

“Cút qua một bên đi, cậu dỗ con nít đấy à.” Diệp Huân sửng sốt một hồi mới cắn răng mắng một câu.

“Em sai rồi, mặc quần áo trước đã, được không?” Kha Dương tăng sức lực trên tay đem Diệp Huân vào phòng khách.

Diệp Huân cũng không muốn ở lại WC làm gì nhưng hắn không định để Kha Dương dìu, không tới mức như vậy, cơ thể chỉ hơi suy yếu chút thôi. Nhưng nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của Kha Dương, hắn không nỡ để cậu mất mặt nên thuận tay khoác lên lưng cậu.

Kha Dương không cường tráng nhưng cơ thắt lưng rất rắn chắc, Diệp Huân vừa chạm vào liền cảm giác được sự căng chặt của đường cong cơ thể, trong lòng rất không hợp hoàn cảnh mà run rẩy một chút.

Dám tại lúc bị bệnh còn dậy lên phản ứng như thế, Diệp Huân mày trâu bò vl…..

“Tôi tự đi, chừng nào muốn xỉu sẽ gọi cậu.” Diệp Huân nhanh chóng buông tay đang khoác trên lưng Kha Dương.

“Tuân lệnh.” Kha Dương không chú ý sự mất tự nhiên của Diệp Huân, rảnh tay liền chạy ra phòng khách lấy quần áo.

Cuối cùng vẫn để Kha Dương xách đi bệnh viện, Diệp Huân một đường nhìn cậu vẻ mặt trấn định lái xe như chỗ không người, vượt xe, cướp đường, ở nơi xe cộ đông đúc như dệt vải vẫn duy trì tốc độ 60km/h, cảm thấy bệnh của mình đã dọa bay được một nửa.

“Lúc cậu đi làm thay tôi cũng lái như vậy hả?” Diệp Huân nhìn Kha Dương đang khóa xe lại.

“Sao có thể chứ, em là người ổn trọng nha, lần này không phải vì anh mới sốt ruột sao, coi cái sắc mặt của anh kìa.” Kha Dương cầm lấy tay của Diệp Huân, người thì như bốc lửa mà tay lại lạnh ngắt.

Diệp Huân cả người mất tự nhiên ngồi trên ghế dài của bệnh viện nhìn Kha Dương xếp hàng đăng ký, cố gắng không nghĩ tới việc cái ghế này có bao nhiêu người ngồi qua rồi, từng có bao nhiêu thứ vi khuẩn không biết tên, sau đó tùy ý Kha Dương kéo hắn đi truyền nước biển.

“Hôm nay nếu em không tới, anh tính chịu tới chết luôn phải không?” Đợi lúc nước biển từng giọt từng giọt truyền vào người Diệp Huân rồi Kha Dương mới nhẹ nhàng thở ra.

“Vốn có phải bệnh nặng gì đâu, tôi thấy như đánh rắm thôi cậu cứ làm quá lên,” Diệp Huân bắt đầu thấy cơ thể mình rã rời, ngồi ghế dựa kiểu gì cũng không thoải mái, hắn thở dài, tới nước này thì bất chấp thôi nên đem đầu dựa vào vai của Kha Dương, “Tâm lý ám thị của cậu mạnh quá rồi.”

“Em chỉ anh một biện pháp,” Kha Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua Diệp Huân đang dựa vào vai mình, cậu thẳng lưng lên cho hắn đỡ mỏi cổ, “Lúc anh cảm thấy khó chịu thì đi ngủ đi, không chừng vừa tỉnh đã hoán đổi rồi, em gánh hết thay anh.”

Em gánh hết thay anh.

Diệp Huân nhắm mắt lại, câu này của Kha Dương còn mang theo vài phần tính trẻ con, giống một đấm thoạt nhìn yếu đuối vô lực nhưng thật ra vô cùng mạnh cùng chuẩn xác đấm vào nơi không muốn nhắc đến trong lòng hắn.

“Tôi chợp mắt một chút.” Diệp Huân nói khe khẽ.

“Vâng.” Kha Dương cũng nhắm mắt lại, Diệp Huân không muốn đi bệnh viện, kỳ thật cậu cũng không muốn nếu không phải không còn cách nào khác ai lại muốn đến nơi lúc nào cũng có bóng người mơ hồ lướt qua lướt lại này chứ.

Kha Dương không ngủ mà luôn chú ý động tĩnh của Diệp Huân, lâu lâu còn phải canh coi nước biển xuống nhiều hay ít. Nửa giờ sau, Diệp Huân giật mình, cậu nhanh chóng quay đầu: “Anh ổn không?”

“Ổn,” Diệp Huân lên tiếng, “Nhưng có chuyện hơi phiền.”

“Chuyện gì vậy?”

“Tôi muốn đi WC.”

……………………………………………………………………

Lộ xung: chỉ thế phong thủy đường đâm thẳng vào cửa nhà, mang đến hung hiểm cho người sống trong nhà đó.

Truyện Chữ Hay