Thần Hoàng

chương 1690: trung ngôn bất hối

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lại ung dung giải thích:

- Ngoài ra tổ sư có nói, Thôn Long Chi Cục vẫn chưa hiểu. Bá vương hiển thế, hổ nuốt vạn dặm, đây là điềm lành tuyệt hảo...

Nghe tới đấy bọn người Kiếm Thông Minh đã có chút biến sắc.

Tổ sư? Là Từ Bi đạo quân?

Lúc này không ai hoài nghi nữa, Vân Giới thuật số chi pháp thì trong đó cũng phải nói tới Từ Bi đạo quân!

Trong mắt Lăng Trần hiện ra thần sắc hưng phấn, lập tức than nhẹ.

Quân vương giận dữ, huyết lưu ngàn dặm --

Nếu trong tay Tông Thủ thực sự có trấn quốc ngọc tỷ tồn tại.

Như vậy cho dù Ân Ngự cũng tốt, Lý Biệt Tuyết cũng được, lần này đã đi vào tuyệt lọ.

...

Cùng một thời gian, đầu tường phía đông Hoàng Kinh Thành. Tả Tín đứng chắp tay trên mái.

Mà dưới hắn chính là cửa thành treo một cái đầu người.

Huyết dịch đã khô, da thịt xám trắng. Bôi hương liệu lên nên không có mục nát, bảo tồn hoàn hảo. Lờ mờ có thể nhận ra đây chính là hình dạng của Kim Bất Hối.

Mà lúc này cơ hồ mỗi người tiến vào trong thành đều hoặc hiếu kỳ, hoặc kinh ngạc, hoặc phẫn hận nhìn lên.

Người có chút hàm dưỡng thì hừ lạnh. Những thảo dân quần áo tả tơi thì nhổ nước bọt, rồi sau đó chửi bới không dứt.

- Gian thần!- Đáng tiếc bệ hạ nhân từ, chỉ dùng hình phạt chém ngang lưng. Nếu là lăng trì, ta nhất định sẽ mua thịt của hắn về ăn, ăn cho giải hận!

- Là gian thần loạn quốc! Năm trước trong cuộc chiến Nam Cương chính là hắn bán đứng tin tức, khiến cho càn hoàng sớm biết được. Lúc này mới bại trận Vẫn Thần Nguyên! Đồ mại quốc cầu vinh--

- Đúng là như thế, nếu không dùng bệ hạ anh minh thần võ thì sao bại trong tay Đại Càn?

...

Những lời người phía dưới nói thì đầu lâu này đều nghe hết cả.

Tả Tín từ đầu đến cuối chỉ đứng trên tường thành lắng nghe mà thôi.

Đầu lâu của Kim Bất Hối lại không phản ứng, giống nhau là đầu lâu bình thường. Thần niệm của hắn lại chấn động mãnh liệt.

Người bình thường khó nhận ra khác biệt, nhưng mà không làm khó được linh sư như Tả Tín đến tận đây nhìn hắn.

- Để tiếng xấu muôn đời! Ngươi rất chờ mong Đại Càn hoàng đế càn quét Đại Thương chúng ta, tự chứng minh là ngươi đúng phải không?

Tả Tín lắc đầu, thần sắc không cho là đúng, càng vô cùng đau đớn.

- Xem ra dứt khoát ngươi không biết hối cãi. Vi sư vốn muốn cầu tình cho ngươi với bệ hạ, nhưng hôm nay thấy không cần rồi.

Thần sắc buồn bã nói:

- Từng chuyện từng chuyện trong tấu chương của ngươi nói kỳ thật khó vô lý, nhưng mà không đúng thời cơ! Cần biết trì đại quốc như nấu tiểu tiên, há có thể xằng bậy như ngươi nói? Vốn là lung lay muốn ngã. Động tĩnh quá lớn thì phòng ốc sẽ sập mà thôi.

- Đã nói trì đại quốc như nấu tiểu tiên, huy động nhân lực khởi nghĩa bình loạn, chỉ huy ba ngàn vạn quân chinh phạt Đại Càn chính là gọi là nấu tiểu tiên? Đây là thiếp vàng lên mặt, hảo đại hỉ công, càng không biết phân lượng của mình. Đại Thương cao thấp mục nát, thử hỏi chưa diệt trừ thịt thối thì lấy gì khôi phục? Nên ngừng không ngừng phản thụ sẽ loạn. Chẳng lẽ trông cậy vào đám sâu mọt trong triều có thể thiện trì triều chính! Nguyên thần thỏa hiệp nuông chiều nên sinh ra tai ương hiện giờ. Chỉ cần một bước là quốc diệt, dứt khoát hẳn hoi, làm sao không thể?

Kim Bất Hối dùng thần niệm truyền âm.

Sắc mặt Tả Tín tức tới tái nhợt:

- Bệ hạ anh minh, nhất thống Vân Giới ngay trước mắt, há có thể cho ngươi chỉ trích? Trước khi chiến đấu ở Nam Cương, ý của bệ hạ chính là trừ ngoại hoạn trước, sẽ giải quyết nội lo, có gì không tốt? Mà hôm nay quốc sách cũng là thanh lý tham nhũng, thu quyền thế gia, ngươi lại đâm vào. Ước chừng cho dù làm thế nào thì Kim Bất Hối ngươi đều bất mãn đúng không? Bệ hạ đều có kế hoạch, mưu lược vĩ đại, không cần ngươi tới chỉ trích! Trong lòng còn có oán hận thì nói những lời này không sai!

Lại cười lạnh nói:

- Kim Bất Hối ngươi cũng biết hiểu, mấy ngày trước ngươi chờ mong quốc quân Đại Càn tới cứu. Bây giờ đã chiếu cáo thiên hạ, bốn ngày sau sẽ thân chinh Hoàng Kinh Thành, muốn lấy đầu bệ hạ, cũng mang theo thi thể ngươi quay về. Huynh đệ kết nghĩa của nươi đối với ngươi đúng là tình thâm nghĩa trọng.

Những lời này nói ra thì nguyên hồn trong đầu của Kim Bất Hối chấn động mạnh mẽ.

Cái đầu khô cạn lại có nước mắt chảy ra ngoài.

Tên linh sư bên cạnh chờ đợi quá lâu mới phiên dịch nói:

- Hắn nói Tông Thủ cũng không vì Kim Bất Hối mà đến, mà là vì hàng tỉ con dân Đại Càn. Vì phúc của vạn dân, mà cam lòng bốc kỳ hiểm. Đại Càn Tông Thủ mạnh hơn triều đình của bệ hạ quá nhiều.

Nói đến đây tên linh sư mồ hôi chảy ròng, có mấy lời hắn không dám nói ra.

Tuy đã sớm biết Kim Bất Hối không lời tốt gì. Nhưng mà câu sau đúng là chọc giận bọn họ rồi.

Sau một lát Tả Tín phất tay áo nói:

- Bốn ngày sau bệ hạ sẽ đem đầu của Tông Thủ đặt song song với đầu của ngươi! Nhiều lời vô ích, có thể hành hình!

Một tháng trước Ân Ngự đã ra lệnh nguyên thần của Kim Bất Hối có thể lưu, nhưng mà cứ bảy ngày phải hành hình một lần.

Bên ngoài Hoàng Kinh Thành, Lý Biệt Tuyết đứng trên tòa tháp cao chín mươi chín trượng nhìn ra xa.

Ân Ngự lúc này ung dung ngồi xuống.

- Không biết Biệt Tuyết quốc sư còn có đoạt được chưa? Tú Quan thực có khả năng quay về Vân Giới?

Lý Biệt Tuyết lại mỉm cười lắc đầu:

- Ta không phải Trọng Huyền tinh tu thuật số. Hôm nay tinh tượng xem không hiểu nhiều. Về phần Tú Quan ta không cách nào chứng nhận. Nhưng mà người này trở về là chuyện sớm muộn, làm sao cần để ý?

Thời điểm nói chuyện ánh mắt Lý Biệt Tuyết không rời mắt khỏi một điểm.

Đó là một điểm huyết dịch, là nguyên thần máu huyết của hắn, giờ phút này là màu đỏ sậm.

Trong vực này công pháp ma đạo ngàn vạn, phần lớn đều là tà dị quỷ dị.

Mà hắn hiện giơ thi triển chính là pháp môn ‘ Tử Huyết Thức Huyền ’. Chính là một môn bí thuật ma đạo hắn tìm được trước khi đi tới Vân Giới.

Dùng máu huyết của hắn làm dẫn, dung hợp ngàn giọt máu huyết nhau thai mới sinh, trong vòng trăm người có thể đoán được sinh tử hung cát của bản thân.

Mỗi khi làm đại sự hắn đều thi triển. Trước chí cảnh hắn dựa vào bí thuật này tránh né tử kiếp.

Sau chí cảnh thì nguyên thần Lý Biệt Tuyết ký thác đại đạo. Đối với thiên địa chi cơ càng mẫn cảm. Thi triển thuật này càng ứng càng rõ ràng, cơ hồ có thể xem rõ họa phúc của mình như ban ngày.

Ước chừng nửa hơi sau thì huyết dịch trước mặt không biến hóa chút nào.

Thoáng nghi hoặc, Lý Biệt Tuyết không thèm để ý tới. Huyết dịch hiện kim là biểu tượng cát vận. Huyết dịch chuyển thành màu đen chính là hung tượng.

Trong cả quá trình Lý Biệt Tuyết càng nhìn đủ loại dị tượng sẽ diễn ra sau đó.

Nhưng ngày hôm nay hắn tổng cộng chỉ nhìn thấy rải rác mấy hình ảnh. Một trong số đó là Tông Thủ đi vào trong Hoàng Kinh Thành.

Nhìn thấy một lưới lôi màu đen đang ập tới Tông Thủ đặt, giống như đang lâm vào tuyệt cảnh.

Bản thân của hắn thì ở trên tháp nhìn qua.

Huyết dịch không có biến hóa, là bởi vì trong trăm ngày vô kinh vô hiểm? Dường như cũng không có hung cát, bình thản không có sóng.

Truyện Chữ Hay