Thần Hoàng

chương 1652: gặp lại minh nhật (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chất liệu giống nhau, đồ lục giống nhau. Khi Tông Thủ đưa nó nhập lại làm một với hai trang trong tay, thì khi mở ra nhìn kỹ, liền cảm thấy thất vọng.

Chỉ liếc mắt một cái thì đã biết nội dung trong tấm đồ này không phải là bản gốc của Lục thần ngự đao thuật mà hắn mong muốn.

Hơn nữa tấm đồ này, hắn lại xem không hiểu những đường văn trông vô cùng đơn giản kia, chỉ có hơn mười đường cong không theo quy tắc tung hoành trên đồ thôi.

Nhưng huyền dị thâm ảo ẩn chứa bên trong lại hơn hai tấm đồ lục phía trước.

Tông Thủ nhíu nhíu mày, chuẩn bị xin Trầm Nguyệt Hiên giúp đỡ, cầm Thái thượng diệt độ thực kinh đưa qua, nói:

- Tấm đồ lục này có chút kỳ quái. Không biết Nguyệt Hiên có thể xem hiểu không? Cũng không biết có tác dụng gì nữa.

Trầm Nguyệt Hiên nhìn thoáng qua, cũng chau mày. Cuối cùng giống như nghĩ đến cái gì, lấy một thanh kiếm ra, khắc ra một đường hoa ngân theo đường hoa văn ở trên tấm đồ.

Nhưng một lúc sau, thanh kiếm khí tương đương tiên khí hạ phẩm kia lại run rẩy không ngừng, sau đó nổ thành mảnh nhỏ.

Mà đường hoa ngân kia cũng nhanh chóng rạn nứt, như mạng nhện lan tràn ra, hoàn toàn không thấy dấu vết trước đó nữa.

Trầm Nguyệt Hiên cũng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

- Những đường hoa văn này là đạo ngân! Đại đạo chi tỳ.

Lúc này năm người trong điện đều chấn động, kinh ngạc không dám tin nhìn qua.

Trầm Nguyệt Hiên giống như thở càng lúc càng gấp, lại càng thêm kiên định phỏng đoán của mình, thở phào một hơn nói.

- Thái thượng diệt độ thực kinh nhất định là di vật để lại của Chân Cảnh. Chúng ta vẫn không biết hết ảo diệu của tấm đồ lục này. Chỉ biết được rằng vật đó chỉ dùng để phòng ngự. Nếu từ xuất từ tay Chân Cảnh vậy thì trên đời này…

Mấy người trong điện đều hai mặt nhìn nhau, trong mắt hiện ra vẻ hoảng sợ.

Nếu thật sự là Chân Cảnh, vậy thì trên đời này, tự nhiên là không người có thể phá hủy.

Đổi một cách nói khác chính là phòng ngự tuyệt đối!

- Cho ta xem xem!

Lâm Huyền Huyên vươn tay lấy Thái thượng diệt độ thực kinh, sau đó cũng hít một hơi khí lạnh.

- Đúng thật là đạo ngân --

Vết tích của đại đạo, đem thế thế gian chí nói hiển hóa cho hậu thế xem. Ngoại trừ thứ đã thành tựu thiên tiên ra, chỉ có Chân Cảnh đã hợp đạo thành chân mới có thể làm được.

Thái thượng diệt độ thực kinh rõ ràng là một vật luyện chế, tự nhiên cũng có khả năng là bút tích của một vị Chân Cảnh nào đó.

Mà trên đời này, thứ có được đạo ngân, hoặc là thần bảo bán bộ khai thiên, hoặc là thần vật khai thiên.

Lâm Huyền Huyên cẩn thận nhìn trong chốc lát, sau đó lắc lắc đầu nói:

- Đừng vui mừng sớm, thứ này có khả năng phòng ngự, nhưng đồng thời cũng có thời không lực. Lúc sử dụng không biết tình hình sẽ như thế nào. Có thể tiêu hao lực lượng rất lớn, cho dù là ta cũng chỉ có thể dùng trong vòng năm canh giờ là nhiều nhất rồi.

Tông Thủ ngẩn người, nhận lại Thái thượng diệt độ thực kinh, cẩn thận quan sát.

Lâm Huyền Huyên mà cũng chỉ có thể sử dụng trong vòng năm canh giờ, vậy thì Tông Thủ hắn chỉ sợ một canh giờ cũng không thể kiên trì được. Cộng thêm đan dược, pháp lực khôi phục thì cũng chỉ có thể kéo dài thêm một chút thời gian thôi.

Tuy là Lâm Huyền Huyên nói như vậy, nhưng được đến một kiện chí bảo phòng thân, hơn nữa lại là “Phòng ngự tuyệt đối” không người có thể phá, Tông Thủ vẫn là vui mừng nhiều hơn.

Không phải là chương còn thiếu mà hắn kỳ vọng nhất, nhưng kết quả lại vẫn chưa từng làm hắn thất vọng qua.

Tấm đồ thứ ba này có tên là “Thái thượng ứng kiếp đồ lục”, phỏng chừng cũng giống như suy đoán của Trầm Nguyệt Hiên, tấm đồ này dùng để phòng ngự là tốt nhất.

Thần vật này Tông Thủ có thể tùy thời tùy lúc sử dụng. Cho nên không để vào không gian tu di nữa, mà để trong tay áo, lúc nào cũng có thể rút ra dùng được.

Đồ lục tới tay, trong “Trung thượng tứ khố” này đã không còn gì đặc biệt có thể hấp dẫn Tông Thủ nữa.

Chỉ còn có long thi, và thần thú kim đan là có thể khiến hắn để ý thôi.

Răng nanh của long thi có thể dùng để luyện chế Thập tuyệt ngự đạo Long nha kiếm, còn thần thú kim đan thì có thể dung nhập và Tam thiên tinh thần của hắn.

Trong Trung thượng tứ khố này có đủ loại kì trân trên đời, nhưng lại không có linh thạch, tiên thạch.

Là vì những thứ đó không có khả năng hỏng hóc gì cả.

Đem tất cả những thứ ấy theo giá trị chia thành sáu phần. Tông Thủ lúc này cầm nhiều nhất.

Trung thượng tứ khố là do Tông Thủ tự mình tìm được, lẻn vào cung A Phòng cũng là hắn ra sức nhiều nhất, tự nhiên là rất đúng tình hợp lý một mình chiếm bốn phần rồi.

Trầm Nguyệt Hiên và Nguyên Vô Thương tổng cộng được phân phối cũng chỉ được một phần nửa thôi, nhưng cả hai đều là rất vui mừng.

Hai người đều là tán tu, nên lượng dùng cũng không nhiều lắm, thu hoạch lần này cũng đã đủ dày rồi.

- Có Trung thượng tứ khố thì tự nhiên cũng sẽ có Trung thượng nhất khố, nhị khố, tam khố --

Hai mắt Nguyên Vô Thương sáng lên, lộ ra khát vọng, nói:

- Thiếu phủ tự không phải có đến ngũ thự tam giam sao? Trong cung A Phòng hẳn cũng có khố phòng mới đúng!

Tông Thủ ách nhiên thất tiếu, bất quá trong lòng cũng có vài phần chờ mong. Giống loại bảo vật như vậy, chỉ cần một tòa trong đó, cũng đủ hưởng thụ suốt đời rồi.

Thậm chí có thể chống đỡ quân tư nhiều năm cho Đại Kiền hoặc là bảy mươi sáu thế giới bằng tuổi như Đại Kiền kia nữa.

Cũng có rất nhiều kì vật bên trong, ở thời đại này đã tuyệt tích rồi.

Nói không khát vọng tham lam, thì là giả.

Trên mặt lại là vẻ lạnh nhạt, bộ dáng như không mấy quan tâm, hơi lắc lắc đầu, nói:

- Sao có thể dễ dàng lấy tới vậy chứ? Bảo khố của Thiếu phủ tự đều có trọng binh canh gác. Linh trận ở ngoài cũng áp chế thi tướng. Trung thượng tứ khố này hẳn là một ngoại lệ trong đó mà thôi.

Vừa nói xong thì đã thấy ngoài cửa xuất hiện một luồng độn quang bay vào, ngừng lại trong điện.

Nhìn khố phòng bị càn quét không còn gì, người đến lập tức ngạc nhiên không thôi.

Lập tức ánh mắt của phương sĩ trung niên này dừng lại trên người mấy người Tông Thủ. Rồi cười khổ một tiếng:

- Thì ra là bệ hạ cùng Phàm Mộng Tán Nhân đã đến tận đây rồi sao?! Xem ra Minh Nhật Hiên không có duyên với bảo khố này rồi, đã muộn một bước --

Lúc này Tông Thủ cũng cảm thấy vô cùng vô cùng may mắn, may mắn vì đã sớm tìm đến chỗ này. Phỏng chừng muộn nửa giờ nữa thì tất cả những vật ở đây đều bi Minh Nhật Hiên lấy đi hết rồi.

Chẳng những là tấm Thái thượng ứng kiếp đồ lục không thể lấy được, ngay cả Cửu U tích mà thần toa cũng không có khả năng hoàn chỉnh,

Lúc này bên cạnh vẫn còn không ít vật không trọn vẹn, chưa chia đều ra.

Đều là trang sách không trọn vẹn, mảnh vỡ của pháp bảo linh tinh. Mấy người Trầm Nguyệt Hiên đều không quan tâm, Tông Thủ thì lại thu hồi tất cả.

Hắn nghĩ sau này nói không chừng có thể khâu lại thành một kiện chí bảo như Tích ma thần toa cũng không nhất định.

Truyện Chữ Hay