Lật Hạ chân đi dép lê, sau khi nhảy xuống từ ban công thì lao ngay vào phòng ngủ nhà hàng xóm.
Một người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, quay lưng ra ban công, đang cúi đầu hình như viết gì đó.
Đèn trên bàn sáng rực.
“Này!” Lật Hạ tức giận hét lên từ phía sau.
Đối phương không trả lời.
Lật Hạ vốn đang tức giận, bèn trực tiếp đi thẳng tới bên bàn làm việc, giơ tay đập xuống, đồ trên bàn đều bị cô làm lung lay.
Lật Hạ nhíu mày.
Móa đau quá!!!
Không chỉ bàn tay, mà cả cánh tay cô đều tê rần.
Hứa Thành Mộ bị bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình làm giật mình.
Anh ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó, cả hai người đều sững sờ.
(Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại Hoa Tuyết Sơn Trang, ai ăn cắp copy đăng tải truyện tại nơi khác dưới mọi hình thức sẽ ghẻ lở bệnh tật nghèo đói rang chịu à nha)
Hứa Thành Mộ tháo nút tai ra, còn chưa kịp phản ứng đã ngây người gọi một tiếng: “Lật Hạ?”
Cùng lúc đó, giọng nói kinh ngạc sửng sốt của Lật Hạ cũng vang lên: “Hứa Thành Mộ???”
Lật Hạ vốn tưởng rằng hàng xóm là một tên tàn nhẫn vô tình, nào ngờ rằng xông tới tận đây nhìn thấy người thật rồi mới biết tên hàng xóm vô tình trong lòng cô thật ra là Hứa Thành Mộ.
Hứa Thành Mộ đứng lên, nhìn xuống cô: “Em…”
“Tôi …” Lật Hạ do dự một lúc, sau đó, dưới ánh mắt bình tĩnh chăm chú của anh, cô có chút phiền muộn nói thẳng: “Tôi ở nhà bên cạnh, trèo qua từ ban công. Tôi chỉ muốn hỏi anh có cho Cầu Cầu ăn thứ gì không nên không thôi.”
Hứa Thành Mộ nhìn cô chằm chằm, vẫn chưa phản ứng được.
Cảm giác khác thường không chỉ một lần trong anh trước đó cuối cùng đã được giải quyết.
Anh có thể ngủ khi nghe Lật Hạ hát.
Anh cũng có thể chìm vào giấc ngủ khi nghe tiếng hát của người ở nhà bên.
Bây giờ, anh lại biết, người sống ở nhà bên là Lật Hạ.
Cho nên, anh chỉ có thể ngủ khi nghe cô hát.
Thấy anh không nói chuyện, Lật Hạ sốt ruột cau mày hỏi: “Anh có cho Cầu Cầu ăn gì không hả?”
Tâm trí của Hứa Thành Mộ được lời nói của Lật Hạ kéo về, anh nhàn nhạt bình tĩnh đáp: “Không có. Làm sao vậy?”
Lật Hạ nhíu chặt mày hơn, không thể tìm ra nguyên nhân từ anh, đành phải đưa Cầu Cầu đến bệnh viện thú cưng trước vậy.
Cô hơi ấm ức, lại rất lo lắng, nhỏ giọng nói không có gì rồi bước đến cửa phòng ngủ của anh, đi được vài bước cô mới nhận ra mình đã đi sai hướng.
Lật Hạ lập tức xoay người lại, trở về nhà mình từ ban công phòng ngủ nhà Hứa Thành Mộ qua tấm ván gỗ.
Hứa Thành Mộ đi theo cô ra ban công, tận mắt nhìn thấy Lật Hạ giẫm lên tấm ván trờ về, còn không quên rút tấm ván lại, rồi bước vào phòng ngủ.
Lật Hạ ôm Cầu Cầu bỏ vào balo mèo, sau đó bỏ điện thoại và chìa khóa vào túi, khoác lên vai, đeo balo mèo rời khỏi nhà.
Lật Hạ vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Hứa Thành Mộ đang đợi ở cửa.
Cô sững sờ, Hứa Thành Mộ nhẹ mím môi dưới, nói nhỏ với cô: “Tôi đi với em.”
Lật Hạ từ chối theo bản năng: “Không cần, cám ơn.”
Nói xong cô vội vàng bấm thang máy.
Nhưng đến khi đợi thang máy đến, Hứa Thành Mộ vẫn chưa về nhà, cũng đi theo cô vào thang máy.
Lật Hạ vừa đau lòng vừa lo lắng, đeo balo mèo trên ngực, qua chỗ trong suốt thì thầm với Cầu Cầu: “Cầu Cầu, mẹ đưa con đi khám nhé.”
“Con cố chịu đựng chút nữa đi, sau khi khám bệnh xong sẽ đỡ thôi.”
Hứa Thành Mộ nhìn cô gái đang lo lắng trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Khiến anh ấy hơi khó chịu.
Như thể cảm xúc của cô có thể ảnh hưởng đến anh.
Sau khi rời tiểu khu, Lật Hạ bèn đứng ven đường gọi xe, Hứa Thành Mộ không hề nói lời nào mà đi theo cô suốt.
Lúc cô lên xe, anh cũng vòng qua phía bên kia ngồi vào.
Lật Hạ kinh ngạc nhìn anh, Hứa Thành Mộ lạnh nhạt nói: “Tôi đi cùng em.”
Vẫn là câu đó, vẫn cực kỳ ngắn gọn, cũng không thể nghe thấy bất kỳ cảm xúc nào.
Lật Hạ khẽ cắn môi dưới, nói lời cảm ơn.
Từ cổng tiểu khu đến bệnh viện thú cưng mất hơn nửa tiếng đồng hồ, nửa tiếng đồng hồ này khó khăn với Lật Hạ hơn thường ngày rất nhiều.
Lật Hạ xuống xe, đang định trả tiền thì Hứa Thành Mộ lấy tiền trong ví ra đưa cho tài xế.
Lật Hạ hiện giờ không còn tâm trí đâu mà tranh giành với anh, sau khi nói cảm ơn, cô lập tức xuống xe đi vào bệnh viện trước.
Hứa Thành Mộ lấy tiền thừa từ chú tài xế xong thì theo sát phía sau, cùng Lật Hạ vào bệnh viện thú cưng.
Sau khi Lật Hạ trình bày các triệu chứng của Cầu Cầu với bác sĩ thú y, bác sĩ lập tức lấy máu cho Cầu Cầu để làm xét nghiệm, tiếp đó kéo một cái ống cầm vào hoa cúc của nó để kiểm tra đường ruột.
Lật Hạ đợi hơn nửa giờ mới nhận được kết quả xét nghiệm của nó.
Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, trong dạ dày cũng không có ký sinh trùng, nhưng bạch cầu lại hơi cao.
“Chắc là viêm dạ dày.” Bác sĩ nói với Lật Hạ: “Một lúc nữa nói được tiêm xong thì cứ đưa về nhà chăm sóc cho tốt. Nhớ cho nó uống men vi sinh, nếu không khỏi thì hãy đến ở đây để kiểm tra lần nữa. “
Lật Hạ vội vàng gật đầu.
Ngay sau đó, Lật Hạ phải chứng kiến cảnh Cầu Cầu nhà mình bị tiêm quằn quại đến thế nào.
Ngoài bác sĩ thú y ra, còn có hai y tá ở đó để giúp đỡ, ba người cùng ấn một con mèo, Lật Hạ nhìn vẻ mặt kinh hoàng và ánh mắt tuyệt vọng của Cầu Cầu, mà vừa xót vừa buồn cười.
Xác định Cầu Cầu không có vấn đề gì lớn, Lật Hạ đã nhẹ nhõm trong lòng, thậm chí cô còn có tâm trạng lấy điện thoại ra, bắt đầu chụp lại những biểu cảm đa dạng của boss mèo của mình.
Hứa Thành Mộ lặng lẽ đi cạnh cô, không lên tiếng.
Khi cô chụp ảnh Cầu Cầu, anh lại cúi đầu nhìn cô.
Cô đã thả lỏng, thoải mái tươi cười rạng rỡ, mi mắt cong cong, môi nhếch lên, mái tóc dài buông xõa tự nhiên.
Hệt như ánh nắng chói chang.
Sau khi mang Cầu Cầu xuất viện, Lật Hạ mới nghiêm túc chân thành cảm ơn Hứa Thành Mộ vẫn đi cùng mình.
Hứa Thành Mộ bình thản nói một câu “không có gì”.
Lúc đi do nóng lòng, Lật Hạ đã bắt taxi, nhưng lúc về Lật Hạ cảm thấy không cần bắt taxi nữa, cho nên bèn đi đến bến xe chờ xe buýt.
Lúc này vẫn còn chuyến xe buýt cuối cùng.
Quả nhiên, hai người đợi một lúc thì xe buýt chậm rãi dừng ở biển báo dừng lại.
Lật Hạ và Hứa Thành Mộ lần lượt lên xe, ngồi xuống hàng ghế sau.
Lật Hạ ngồi bên cửa sổ, còn Hứa Thành Mộ ngồi bên cạnh cô.
Cô đặt balo mèo chứa Cầu Cầu lên đùi, Hứa Thành Mộ thấy cô có chút mệt mỏi, bèn lẳng lặng cầm balo trên đùi cô qua: “Tôi cầm giúp em.”
Hai bàn tay đột nhiên trống rỗng của Lật Hạ khẽ cuộn tròn lại.
Anh cứ như vậy ngồi bên cạnh, chỉ ngồi yên lặng, vậy mà nhịp tim trong ngực trái của Lật Hạ đã loạn nhịp rồi.
Phòng tuyến tâm lý kiên cố mà cô tự xây dựng tức khắc trở thành một lá cờ đầu hàng rơi xuống đất.
Thích một người đúng là việc khó kiểm soát nhất trên thế giới này.
Ngay cả bản thân cũng không có cách nào kiểm soát được việc mình có được thích hay không.
Bởi vì một khi bị cám dỗ thì sẽ không có đường lùi, chỉ có thể thích mà thôi.
Trừ phi tình yêu này bị mài mòn đến hết, đến cuối cùng không còn chút tình cảm nào nữa.
Lật Hạ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghĩ đến chuyện Hứa Thành Mộ là hàng xóm, cô vẫn có cảm giác không chân thật như đang nằm mơ.
Ngày trước khi cô dùng Cầu Cầu truyền tin, lời lẽ còn không mấy lịch sự với anh.
Giờ về sau cô còn phải hát cho anh nghe nữa.
Lật Hạ hơi cau mày.
Cuối cùng vẫn không trốn thoát, trở thành thuốc trị chứng mất ngủ cho anh.
Chiếc xe buýt lắc lư, chậm hơn nhiều so với taxi.
Lắc rồi lắc, cứ thế, Lật Hạ chìm vào giấc ngủ.
Khoảnh khắc cô gái tựa đầu sang, toàn thân Hứa Thành Mộ căng cứ, anh ngồi thẳng tắp trên ghế, một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Hồi lâu, anh hơi nghiêng đầu, rũ mắt xuống, nhìn cô gái đang ngủ say trên vai mình. Lông mi mảnh dài, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cỡ lòng bàn tay anh, sống mũi cao nhỏ, chóp mũi trơn mịn, khi ngủ cái môi hơi bĩu ra.
Trông có chút đáng yêu.
Đột nhiên, chiếc xe buýt xóc nảy một cái, cơ thể Hứa Thành Mộ bất giác nghiêng về phía trước, sau đó, đôi môi in lên vầng trán mịn màng của cô.
Đôi đồng tử đen láy của anh đột ngột co lại, vẻ mặt kinh ngạc đờ đẫn vô cùng.
Anh tức khắc nghiêng đầu tránh sang một bên, hàng mi rung rung khẽ rũ xuống, mím mím môi.
Cảm xúc của cái chạm thoáng qua ấy mãi không biến mất, trái tim anh lại bắt đầu đập nhanh, thậm chí còn ảnh hưởng đến hô hấp bình thường.
Hứa Thành Mộ lại một lần nữa đưa nhiệm vụ đến bệnh viện kiểm tra tim mạch vào lịch trình của mình, dự định sẽ đi luôn vào ngày mai.
Những người trên xe buýt dần dần xuống xe.
Cuối cùng, chỉ còn lại hai người họ và tài xế.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, Hứa Thành Mộ còn có thể nghe thấy tiếng thở đều đều và ổn định của cô gái bên cạnh.
Nhè nhẹ.
Nhưng lại dường như có thể xoa dịu lòng người.
Không biết từ lúc nào, Hứa Thành Mộ cũng nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ đến quá nhanh, anh thậm chí còn không có thời gian để nghĩ xem tại sao đột nhiên mình lại buồn ngủ như vậy.
Lúc tỉnh lại là khi lái xe đã dừng xe rồi bước đến lay hai người họ dậy.
“Đã đến trạm cuối, phải xuống xe rồi.”
Hứa Thành Mộ lập tức mở mắt, hơi ngơ ngác nhìn ra bóng tối. Sao anh lại ngủ quên thế này?
Lật Hạ cũng bị đánh thức, vẫn ngái ngủ hỏi: “Đến rồi ạ?”
Lái xe bất lực nói: “Đến trạm cuối rồi.”
Lật Hạ ồ một tiếng rồi mơ mơ màng màng đứng lên, định xuống xe.
Ngay sau đó, Lật Hạ đột nhiên mở to mắt, cô thoáng cái tỉnh táo lại, sợ hãi kêu lên: “Đến trạm cuối rồi ạ?”
Chú tài xế ừa một tiếng: “Mau về nhà đi.”
Lật Hạ khóc không ra nước mắt: “Ngồi lố trạm rồi!”
Cô mệt tim, theo sau Hứa Thành Mộ im lặng xuống xe, sau đó ngẩng đầu hỏi Hứa Thành Mộ đang mang balo mèo trên lưng: “Sao anh không gọi tôi dậy? Ngồi lố trạm mất rồi.”
Giọng cô hơi khàn khàn vì vừa mới ngủ dậy, nghe mà tim mềm nhũn.
Hứa Thành Mộ cũng vừa tỉnh ngủ nói giọng điệu hết sức bình tĩnh: “Xin lỗi.”
Ngừng một chút, anh lại nói: “Để tôi gọi xe.”
Anh lấy điện thoại, gọi một chiếc taxi.
Không lâu sau, một chiếc taxi dừng lại bên cạnh họ.
Lật Hạ vừa bị gọi dậy không muốn nói chuyện và Hứa Thành Mộ vốn không nói nhiều cùng lên taxi, im lặng suốt quãng đường.
Khoảng hai mươi phút sau, hai người xuống xe ở cổng tiểu khu.
Trong khi đi bộ trong gió lạnh vào nhà, ý thức của Lật Hạ đã thanh tỉnh kha khá.
Hứa Thành Mộ ở bên cạnh ôm balo mèo trong tay, cùng Lật Hạ đi về nhà.
Khi sắp vào tòa nhà, Lật Hạ mới bất giác hỏi một câu: “Cho nên, người sống cạnh phòng tôi là anh sao?”
Yết hầu Hứa Thành Mộ trượt nhẹ: “Ừ.”
“Ngày nào Cầu Cầu cũng sang nhà anh có phải không?”
“Ừa.”
“Tại sao?” Lật Hạ dừng lại, nghiêm túc bất mãn hỏi.
Hứa Thành Mộ lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Cô khẽ mím môi, nắm lấy dây đeo balo mèo, kéo khỏi vai anh, tự ôm balo vào lòng.
“Đêm nay cảm ơn anh đã cùng tôi đến bệnh viện.” Lật Hạ lễ phép cảm ơn.
Cô định quay người bước đi, nhưng chợt dừng lại, mất tự nhiên nói: “Lát nữa tôi hát cho anh nghe thì khỏi phải chuyển tiền, coi như trả tiền xe cho anh.”
Hứa Thành Mộ bất giác cau mày.
Lật Hạ nói xong liền chạy vào trong tòa nhà, Hứa Thành Mộ ở phía sau, từ tốn đi theo cô.
Sau khi hai người ra khỏi thang máy, Lật Hạ không hề nhìn lại mà bước tới cửa nhà mình rồi mở cửa đi vào ngay.
Hứa Thành Mộ là người có chỉ số IQ cao và EQ ở mức trung bình, nhưng anh cũng không phải là một kẻ ngốc.
Đương nhiên anh có thể nhận ra từ sau cái đêm Lật Hạ nói sẽ không thích anh nữa, thì thái độ của cô đối với anh đã quay ngoắt độ.
Hứa Thành Mộ vốn nghĩ rằng sau khi từ chối thẳng là sẽ không sao.
Nhưng hiện tại anh phát hiện sự việc dường như không đơn giản như vậy.
Vì anh đã từ chối cô.
Trong lòng chẳng những không nhẹ nhõng mà ngược lại càng cảm thấy gánh nặng càng thêm nặng.
Nhất là bây giờ mỗi đêm cô đều gọi điện thoại hát cho anh nghe.
Tối nay anh còn mới biết cô là hàng xóm của mình.
Tất cả đều khiến anh cảm thấy khó tả.
Anh dường như cảm nhận được một cảm giác vô cùng xa lạ nhưng không thể kiểm soát được đang lặng lẽ nuốt chửng lý trí mình.
Hứa Thành Mộ thở dài, mở cửa đi vào nhà.
Việc đầu tiên anh làm là lấy điện thoại ra đặt lịch hẹn trực tuyến tại một bệnh viện.
Ngày mai phải kiểm tra xem tim mình gặp vấn đề bất ổn gì không.