Chương : Mở mang tầm mắt, nữ nhân này thật lợi hại!
—— Hạnh phúc của anh đặt hết lên người em đó.
Nói xong câu đó, Niên Duyên phát hiện mặt Nguyên Bảo biến hóa quỷ dị, gần như trở mặt trong gang tấc, nụ cười trước đó mất đi, thay vào đó là những loại biểu cảm phức tạp, không biết miêu tả thế nào? Hung ác mang theo một tia......Tàn nhẫn? Có cảm giác giống như là đưa cho cô một con dao thì cô liền đâm hắn vậy?
"Kẹt" cửa sắt lớn bị đẩy ra, Hà Vân Hàm bước tới, "Nguyên Bảo, người tới chưa?"
Vẫn là không yên tâm, nàng ra ngoài xem Nguyên Bảo.
Trong nháy mắt, hai mắt Niên Duyên phát sáng như ngọn lửa, hắn kích động lại khẩn trương hô một tiếng: "Hà lão sư."
Rất lâu không gặp, Hà lão sư gầy đi hẳn, nhưng nàng so với trên màn ảnh lại càng xinh đẹp và khí chất hơn nhiều! Khí chất của Hà Vân Hàm, Niên Duyên đã từng cùng mấy anh trai nói qua, ở giới giải trí, yêu mị, thanh thuần, đanh đá loại hình gì cũng có, giống như hậu cung , Hà Vân Hàm chính là mang hình dáng muôn phần đoan trang của Hoàng hậu, mỗi cái nhíu mày hay một ánh mắt đều có thể giết người.
Hà Vân Hàm gật đầu, biểu tình hờ hững, tầm mắt ngược lại dừng ở trên người Nguyên Bảo.
Chỉ như vậy thôi cũng khiến Niên Duyên tim muốn nhảy dựng, nữ thần mình yêu thầm nhiều năm đang ở trước mắt, hai mắt hắn đều biến thành hoa đào, âm thanh so với bình thường cũng khác biệt hẳn.
Nguyên Bảo hầm hầm nhìn Niên Duyên.
Hờ hờ, sao trước kia không phát hiện ra hắn là sắc lang nhể?
Đúng là cái đồ......không biết xấu hổ.
Tới theo đuổi hạnh phúc ư? Hơ hơ? Cô bật cười, hạnh phúc cái gì? Ai hạnh phúc? Cô thấy hắn là tự tìm chết!!! Hiện tại trong lòng cô chỉ muốn la lên một câu: "Cút đi!"
Ánh mắt của Hà Vân Hàm vẫn luôn đặt ở trên người của Nguyên Bảo, nàng nhạy cảm phát hiện ra đứa nhỏ này đang tức giận, thở dài một hơi, Hà Vân Hàm cố nén khó chịu trong lòng, nàng không kiểm soát được cảm xúc của mình, suy cho cùng, công việc là công việc, đời tư là đời tư, mấy chị gái vì Nguyên Bảo mà cân nhắc cũng không sai.
"Vào đi."
Âm thanh của Hà Vân Hàm rất bằng, Niên Duyên cười như nở hoa, mặt Nguyên Bảo lập tức kéo dài sắp chạm đất.
Vào sân lớn.
Niên Duyên nhìn thấy Viên Ngọc, "Viên phó tổng!"
Viên Ngọc hớn ha hớn hở, "Khách sáo dị, tới đây rồi thì thả lỏng đi, uầy, sao mà lại đến giờ này, chưa kịp nghỉ ngơi đã vội chạy tới đây rồi?"
Trên dường vì đổi xe thể thao nên chậm trể thời gian, Niên Duyên ở trước mặt cô rất thành thật, hắn gãi đầu: "Gấp không chờ nổi ạ."
Hà Vân Hàm nheo mắt lại, nhìn về phía Nguyên Bảo, Tiêu Phong Du cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, hai tay vò nát nắm lá cây đang cầm.
Đây là thẹn thùng ư?
Cho dù tận lực khống chế, tâm tình của Hà Vân Hàm cũng nhịn không được có chút hụt hẫng.
Niên Duyên là người tinh tế, tự nhiên biết được trường hợp này nên nói cái gì, hắn rất chuyên nghiệp quay đầu nhìn Nguyên Bảo: "Tô tổng nói tới diễn cùng để hiểu rõ trước, với lại cảm giác này hai chúng ta không khác nhau lắm, lại đến tổ quay phim, có vẻ như kịch bản đã được sửa lại một chút, khụ." Hắn có chút ngại ngùng nhìn thoáng qua Hà Vân Hàm, "Cái cảnh kia tương đối...tương đối kịch liệt gần như cũng đã bị bỏ đi rồi."
Nguyên Bảo nhìn hắn, " Đúng vậy, đã bỏ rồi, anh có ý kiến gì à?"
Niên Duyên:..........
Những người khác:???
Nguyên Bảo là người như thế nào, đối xử với ai đều vui tươi hớn hở, hiện giờ gục mặt xuống như vậy......
Viên Ngọc, Lâm Khê Tích, bà nội Tiêu, Hà mẹ cùng nhau nhìn về phía của Hà Vân Hàm, chẳng lẽ là bị giáo dục gia pháp?
Lúng túng một lúc.
Viên Ngọc vung bàn tay lên: "Nay muộn quá rồi, cậu cũng cực khổ cả ngày nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi, ăn tối chưa? Hay ở lại đây ăn đi."
Đây là lời khách sáo mà cô ấy nói, ai cũng đều nghe hiểu.
Niên Duyên cười nói: "Vẫn chưa ăn à, làm phiền vậy."
Viên Ngọc:...........
Vài người lập tức đổ dồn ánh mắt thù hằn đến, Viên Ngọc 'khụ' một tiếng, đứa nhỏ này cũng quá không hiểu chuyện rồi, nghe không ra câu nào là nhiệt tình câu nào là khách sáo sao?
Đi đến chỗ này, cơm tối mà cả nhà thích ăn nhất chính là xiên nướng, thuận tiện nhanh ngọn lẹ.
Nguyên Bảo nghiến răng nghiến lợi dùng xiên tre đâm thịt dê, sẵn tiện đưa mắt nhìn qua Hà Vân Hàm.
Hà Vân Hàm phụ trách rửa rau củ, nàng rửa nấm kim châm một lần rồi lại thêm một lần, Niên Duyên ở bên cạnh nhìn đến đau lòng, "Hà lão sư, đưa tôi đi, nước ở đây lạnh lắm."
Mọi người đều biết Hà Vân Hàm có thói ở sạch.
Rửa rau nhất định sẽ rửa rất nhiều lần, rửa đến khi nào nàng vừa lòng mới thôi.
Nghe Niên Duyên nói như vậy, Hà Vân Hàm ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút kinh ngạc, suýt chút nữa đem thau rau đưa cho hắn.
Thấy một màn như vậy, từng xiên thịt nguyên bản Nguyên Bảo lập tức đâm qua bốn miếng thịt.
Lâm Khê Tích nhìn đến chấn kinh rồi, "Nguyên Bảo, em cẩn thận một chút, làm gì dùng sức dữ vậy, đừng có để bị đứt tay,"
Viên Ngọc ở bên cạnh nghe xong cười hì hì lại gần nắm lấy tay của Lâm Khê Tích, "Em cũng cẩn thận một chút, nếu để bị thương chị sẽ đau lòng đó."
Lâm Khê Tích:..........
Nguyên Bảo cạn lời nhìn Viên Ngọc: "Chị, chị có thể chú ý đến hình tượng chút được không? Ở đây còn có người ngoài mà."
Quả nhiên, mắt của Niên Duyên xoay tròn liếc sang hướng bên này một cái, rồi nhanh chóng quay đầu đi.
Hắn ở giới giải trí này nhiều năm như vậy, đối với loại tình huống này không quen, huống chi, người đều biết Tần Ý, sếp lớn đều thích phụ nữ, ai dám nói cái gì.
Viên Ngọc này sẽ trở thành tổng tài bá đạo, cô một tay nắm lấy cằm Lâm Khê Tích, yêu nghiệt nói: "Mỹ nhân, em yên tâm, theo tôi, những chuyện vụn vặt này không cần em phải làm, tôi muốn nói cho cả thiên hạ biết tôi rất cưng chiều em." Một cái tay khác của cô vung lên: "Chỉ cần nàng thích ăn, dê bò của làng Hạ Oa này tôi bao tất. Ánh mắt của người khác? Lời nói của con người có gì đáng sợ, vì em, tôi đối đầu với cả thiên hạ thì có làm sao?"
Nguyên Bảo đau răng: "Lộn kênh rầu má, má vừa cổ trang vừa hiện đại, má chuyên nghiệp chút được không?
Viên Ngọc giống như quả bóng bị chọc thủng, lập tức bay hơi, "Aizz, cái đồ nhãi ranh, bộ em bị ai nắn gân ha dì, khi không lại trút giận lên chị? Bị cái gì? Em bị Vân Hàm ăn hiếp sao? Như thế nào mà Niên Duyên vừa tới, em liền mũi không phải mũi mắt không phải mắt?"
Lâm Khê Tích cười, "Được rồi, đừng ầm ĩ nữa."
Viên Ngọc nghiên đầu, đem đầu tóc bù xù đưa qua: "Muốn vuốt ve."
Lâm Khê Tích:...........
Cô thấy Tô Tần cùng Hà Vân Hàm đều vuốt ve người yêu của mình như vậy, cảm giác được người cưng chiều.
Nguyên Bảo chịu không nổi rồi, chạy qua một bên ngồi lấy xiên que xiên, Lâm Khê Tích cái đầu thò qua, do dự một lát, duỗi tay sờ sờ.
Nguyên Bảo:..........
Khê Tích thay đổi rồi.
Cái này...là bị bà chị ngốc nghếch của nàng lây bệnh rồi.....Tại sao lại nở nụ cười ngây ngốc ấy???
Nguyên Bảo ngồi ở một bên xót xa, mắt thấy Hà Vân Hàm nhìn mình, cô cũng đem đầu đưa ra phía trước, Hà Vân Hàm mím môi, sợ cười ra tiếng, lập tức cuối đầu.
Ôi, trời, thật sự xu cà na dị luôn á hả.
Xiên xong mấy que xiên đầu, Hà Vân Hàm đi vào nhà rửa tay, cảm giác có người tiến vào, nàng đột nhiên quay người lại, nhìn thấy Nguyên Bảo, "Em vào làm gì?"
Nguyên Bảo bất cẩn đi theo nàng vào nhà tắm sao?
Còn có chuyện bất ngờ hơn.
Tiêu Phong Du xoay người, khóa trái cửa phòng tắm.
Hà Vân Hàm:..........
Bỗng thấy trong mắt của cô nhóc toàn là lửa, Hà Vân Hàm kinh ngạc nhướng mày: "Em rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tình huống của Nguyên Bảo là bị gì? Niên Duyên vừa tới đã tức giận? Nàng đã biểu hiện rất rộng lượng rồi, trước đó cô không phải còn ồn ào muốn chuyên nghiệp đóng phim sao? Bây giờ lại như người bị tuột xích?
Mặt Tiêu Phong Du u ám, bước một bước đến bên cạnh của Hà Vân Hàm, "Sao chị không tức giận? Lúc trước chẳng phải chị không muốn em cùng Niên Duyên cùng diễn sao."
Hà Vân Hàm cạn lời, "Em bị động kinh à?"
Động kinh?
Tiêu Phong Du lại gần thêm một bước nữa, đem Hà Vân Hàm khóa lại trong lòng ngực mình, "Thái độ chuyển biến này của chị, chẳng phải chị đã bị một thân mặc vest chân mang giày da đánh lừa rồi chứ? Vân Hàm, chẳng phải chị thích người tuổi nhỏ hơn sao?"
Lời nói này chọc tức Hà Vân Hàm, nàng duỗi tay đẩy vai Tiêu Phong Du ra, Tiêu Phong Du không để ý tới nàng, hai tay dùng một chút lực, đột nhiên bế Hà Vân Hàm lên, đặt trên bồn rửa.
Hà Vân Hàm:..........
Sau đó, chính là một nụ hôn tràn đầy tính xâm lược.
Hà Vân Hàm chưa từng thấy Tiêu Phong Du như vậy.
Trước đó, hai người ở cùng nhau, cô đều yêu cười hồn nhiên trong sáng, tuy lúc hôn môi lần đầu tiên, miệng cũng sưng lên, nhưng cũng không tới mức độ này?
Không khí mỏng manh, Hà Vân Hàm cảm giác bắt đầu thiếu oxy, cơ thể mềm nhũn ngã về phía sau, lại bị Tiêu Phong Du ôm lấy.
Không biết qua bao lâu.
Loại quấy rối mạnh mẽ đó mới kết thúc.
Ngực Tiêu Du còn còn đang phập phồng, mắt cô sáng như báo chuẩn bị săn mồi, "Vân Hàm, chị là của em."
Hà Vân Hàm cũng thở dốc, lời nói này làm nàng nổi hết cả da gà.
Tiêu Phong Du nhìn thẳng nàng, "Em không cho phép chị thích người khác, không cho phép chị nói chuyện với người có mưu sâu kế hiểm, em không vui, không vui sẽ làm, lần này chỉ là hôn, bên ngoài có người, em để chị đi, nếu có lần sau —— em không chắc mình sẽ làm ra cái gì đâu."
Đây có lẽ là lần ngang ngược nhất của Nguyên Bảo.
Nói xong lời này, cô xoay người rời đi, không thèm ngoái đầu lại.
Hà Vân Hàm vẫn còn ngồi ở trên bồn rửa, có chút lạnh, nhưng hơi nóng trên miệng vẫn còn, nàng dùng thời gian rất lâu để ổn định tâm trạng, cuối cùng, nàng vuốt môi rồi lắc đầu cười nhạt.
Đứa nhỏ này.
Lúc này, nàng cảm nhận được tuổi trẻ ngây thơ của Nguyên Bảo.
Lâu như vậy rồi, kể từ khi cả hai ở bên nhau, vẫn luôn là Nguyên Bảo chủ động, Nguyên Bảo chăm sóc nàng.
Có lúc, giựt mình, Hà Vân Hàm đều có chút ảo giác, cô thực sự mới mười tám tuổi sao? Nguyên Bảo như vậy có chút xa lạ, lại có chút đáng yêu.
Hà Vân Hàm đứng lên, nàng xoay người nhìn chính mình trong gương, trong mắt mờ mịt sóng nước động tình, tóc có chút rối, môi cũng hoàn toàn đỏ.
Hít một hơi thật sâu, Hà Vân Hàm dùng nước lạnh rửa mặt, trong đầu không nhịn được suy nghĩ.
Nếu như thật sự có lần sau......Nguyên Bảo sẽ......sẽ làm cái gì?
Cơm tối, ăn có chút không được tự nhiên,
Giờ này ngày thường, Nguyên Bảo quạt bằng quạt hương bồ, khẳng định mọi loại từ ngữ đều được nói ra bên ngoài, thế mà hiện tại, cô lại ngồi im thin thít ở một bên cắn thịt xiên.
Niên Duyên có chút buồn bực, hắn có thể cảm giác nữ thần đột nhiên lạnh nhạt, trước đó, tuy rằng cũng lạnh nhạt, nhưng tốt xấu gì cũng nói một câu, không quan tâm là vì lễ độ hay là cái khác, nhưng bây giờ nàng rất hững hờ.
Mãi đến khi ăn xong.
Niên Duyên nhanh chóng tạm biệt rồi ra lái xe chạy đến khách sạn ở trấn nghỉ ngơi.
Viên Ngọc kẹp xiên thịt, kéo Nguyên Bảo: "Em đây là làm sao vậy?"
Nguyên Bảo không lên tiếng, cô gọi điện thoại cho Phong Khiển, "Chị."
Âm thanh của Tiêu Phong Khiển có chút gấp gáp, "Mấy giờ rồi? Sao em còn gọi điện?"
Nguyên Bảo ngước đầu nhìn ánh trăng, "Bây giờ là, giờ phút, thật không tiện sao, làm phiền chị cùng chị Tô Tần vận động à, sau đây là những lời của phát thanh viên Nguyên Bảo muốn gửi tới chị."
Phong Khiển:..........
Mặt Tô Tần có chút hồng, nàng đẩy người Tiêu Phong Khiển ra, ổn định tâm trạng, nhìn cô, Tiêu Phong Khiển nén giận, "Chuyện giề?"
Nguyên Bảo nhìn Hà Vân Hàm đang ngồi trên ghế mây ngắm sao, dùng giọng điệu giống như ngâm thơ nói: "Ngày xửa ngày xưa, tôi và chị gái đáng yêu của mình đã sống nương tựa vào nhau tại mảnh đất nhỏ này, chúng tôi mặc áo vá mang giày rách, sưởi ấm cho tới ngày hôm nay, chị, chị biết em yêu thương chị tới nhường nào không? Tự hào về chị biết bao nhiêu? Em ——"
Tiêu Phong Khiển lạnh như băng cắt ngang, "Mày lại gây ra họa gì? Lại muốn làm cái gì nữa đây?
Nguyên Bảo bĩu môi, ríu rít nói: "Chị, em không muốn diễn kịch, chị kêu Niên Duyên quay về đi. Em tới chỗ này, không phải vì công việc mà là vì Vân Hàm."
Tiêu Phong Khiển trầm mặc một lúc, cô đem điện thoại đưa cho Tô Tần, Tô Tần nhận lấy, "Alo?"
Nguyên Bảo lập tức giống như cún con quẩy đuôi, âm thanh dẹo muốn chảy nước: "Chuỵ Tô Từnnnnn!"
Tô Tần cười, "Nguyên Bảo, Niên Duyên thích Hà Vân Hàm sao?"
Còn có cái gì có thể làm Phong Du ồn ào cáu gắt như vậy?
Nguyên Bảo:....................
OMG!
Cô hiện tại có chút lý giải, chị gái mạnh mẽ cường thế như vậy lại bị đè, trình độ này so với chị Tô Tần, kém quá nhiều rồi.
Tô Tần, "Ngược lại là chị sơ ý, bảo sao lần này hắn lại hăng hái như vậy, kêu về cũng không chịu, em không muốn nhận đoạn phim nhỏ đó cũng không sao, chỉ là...... Nguyên Bảo, sau này bất luận bao lâu, em cũng phải trở về cái giới giải trí này, những chuyện như thế này sẽ gặp không ít, tâm trạng của em, chị có thể hiểu."
Nàng nhìn thoáng qua Tiêu Phong Khiển, Tiêu Phong Khiển rụt mình vào chăn bông.
Cái loại chiếm hữu này.
Hình như hai chị em cô đều có.
Có chút......cực kỳ biến thái, cố tình làm người khác thích.
Tô Tần dù sao cũng là lãnh đạo cấp cao, có rất nhiều thứ nàng có thể tránh né, nhưng Nguyên Bảo thân là diễn viên thì sao?
Nguyên Bảo hiểu ý Tô Tần nói, cô nghĩ: "Nếu không...... Em chuyển sang làm ca sĩ nha?"
Tiêu Phong Khiển lạnh lùng không chứlưu tình: "Ca sĩ có linh hồn người dân tộc ở sâu trong núi lớn hả?"
Nguyên Bảo:..........
Rốt cuộc là chị gái hận nàng bao nhiêu vậy? Không phải là mới ngắt lời một lần sao? Trong chốc lát hai người tiếp tục tranh cãi cũng không ổn? Làm gì mần nhục cô dữ vậy.
Tô Tần cốc đầu cô, "Nguyên Bảo, em không thể đi quay phim, chỉ cần diễn với chút đạo cụ thì không có cách nào tránh né được."
Nguyên Bảo trầm mặc một thời gian, không biết từ lúc nào, Hà Vân Hàm đã đi đến bên cạnh cô, cô ngước lên nhìn Vân Hàm một cách đáng thương, đối với diễn kịch, cô rất