Chương : Em thật lẳng lơ
Nguyên Bảo là một người thức thời.
Cổ áo đã bị người ta xách lên, cô vội vàng gật đầu.
Hà Vân Hàm buông tay ra, xoay người đi tới trước cửa sổ, lại thừ người ngắm bầu trời tối mịt ấy.
Tiêu Phong Du bĩu môi, dùng tay quẹt mũi, ngẩng đầu lên.
Chị Hà, chị chọc sai người rồi!
Cô đang ở tuổi dậy thì, biết cái gì gọi là thanh xuân không?
Đó chính là chị không cho em làm gì, thì em làm cái đó, chị bảo em làm gì, thì em không làm cái đó!
Không cho quyến rũ, ha hả, cô vẫn cứ quyến rũ đó!
Vì biểu đạt khí thế mạnh mẽ của mình, Tiêu Phong Du khoanh tay, ở sau lưng Hà Vân Hàm cool ngầu mà hất tóc một cái.
Hà Vân Hàm như thể sau lưng mọc ra mắt, xoay người qua, vừa lúc thấy một đầu tóc dài của Nguyên Bảo đang dán trên mặt, y như là Sadako (con ma trong The Ring á), em ấy đang quẫn bách mà dùng tay sửa sang lại.
Khóe môi không nhịn được mà nhếch lên, Hà Vân Hàm khẽ than thở, cái đồ ngốc này.
Khi trời tối, Tiêu Phong Khiển lái xe tới một chuyến, nói là có đồ gửi cho bà nội.
Nguyên Bảo ngoan ngoãn đứng ở một bên, cố giữ vẻ tươi cười.
Viên Ngọc ngồi trên ghế phó lái nhai kẹo cao su, lấy từ trong túi ra một tấm card: "Nguyên Bảo, cho em nè, cầm đi."
Bên trong tuy không có một trăm triệu nhưng chắc chắn đủ để em ấy xưng bá ở thôn Hạ Oa.
Nguyên Bảo lễ phép cười: "Chị, quê của bọn em không có quẹt thẻ."
Viên Ngọc: ...
Cái con nhóc này, càng ngày càng không cho người khác mặt mũi.
Tiêu Phong Khiển lấy ra một cái túi nhỏ: "Những cái khác chị đã gửi chuyển phát nhanh về quê, đây là thuốc tim-mạch máu não mua cho bà nội, em trở về vừa lúc đem theo."
Đây đều không phải việc gì gấp gáp, Nguyên Bảo biết chị của mình chỉ là muốn đến thăm cô.
Tiêu Phong Khiển nhìn em mình, còn tốt, tuy là dáng vẻ có hơi thiếu ngủ nhưng trạng thái tinh thần đã tốt hơn nhiều.
"Về bên đó, có chuyện gì thì nói với chị, còn có chị Thường Tiêm của em bên ấy chị cũng đã liên lạc rồi, cổ đang làm giáo viên dạy múa ở trong thành phố, bọn em trở về, nếu chán thì em qua thăm, cũng đừng xao nhãng hết."
Tình yêu rất quan trọng, củi gạo mắm muối cũng giống vậy không thể thiếu, chờ Vân Hàm ổn rồi, quay lại thực tế, cô không hi vọng em mình quá thảm hại.
Trong lòng Nguyên Bảo chua xót, cô nhìn vành mắt của chị ấy đỏ lên, ôm lấy chỉ: "Chị, không sao đâu, em rất ổn."
Tiêu Phong Khiển ôm chặt em mình, kìm không được mà rơi nước mắt.
Cô thật sự không muốn em mình đau khổ như vậy, nhưng nếu Nguyên Bảo đã quyết định, cô sẽ toàn lực hỗ trợ.
"Được rồi, được rồi, đến lượt chị." Viên Ngọc xuống xe, cô giang hai tay ra, Nguyên Bảo cười ôm chặt lấy cô.
Viên Ngọc xoa tóc của Nguyên Bảo, lén nhìn Phong Khiển một cái, hạ giọng: "Không sao đâu mà, Nguyên Bảo, về quê muốn chơi thì chơi, không cần liên lạc, chị nghĩ kỹ rồi, chờ em trở lại, chị mở một cửa hàng trang sức cho em, cái chị có là tiền, tùy hứng!"
Nguyên Bảo hôn lên trán Viên Ngọc: "Chị, thời gian em không ở đây, chị đừng để em lo lắng nha."
Viên Ngọc: ...
Con nhóc chết tiệt này.
Có đượcsự hỗ trợ của các chị, trong lòng Tiêu Phong Du dễ chịu rất nhiều, cô không có gì cần phải bàn giao, bên phía Vân Hàm thì không phải.
Nàng biết lần này rời đi không phải một hai ngày, có rất nhiều việc cần bàn giao với Tiêu Hựu.
Tiêu Hựu nhấc chân bắt chéo ngồi trong văn phòng, đôi mắt đen như mực liếc nhìn Vân Hàm, "Vân Hàm, lần này cô trở về có thể mang thứ gì đó khác biệt không?"
Hà Vân Hàm nhíu mày, nàng xoay người: "Tiêu tổng, cô muốn nói gì?"
Chậc chậc, xem khí thế kìa, sức sống của cả người đã trở lại rồi.
Tiêu Hựu đứng dậy, cô vung tay một cái, dùng thanh âm làm ra vẻ và khoa trương nói: "A~thôn Hạ Oa, nơi tình yêu bắt đầu, Hà tổng mạnh mẽ của tôi nhẹ nhàng đi rồi, vẫy vẫy ống tay áo, chờ sau khi trở về, trả lại cho tôi một chị thụ."
Tuy ngày thường Hà Vân Hàm đã quen bị Tiêu Hựu oán giận, nhưng lúc này cũng giận đến nỗi mặt đỏ tai hồng, "Cô nói bậy gì đó?"
Tiêu Hựu cười híp mắt: "Vân Hàm nè, đã nhiều năm như vậy rồi, hai ta còn xa lạ gì nữa đâu? Cô nhìn bộ dạng không có tinh thần, vô hồn của cô mấy ngày trước đi, rồi nhìn lại bộ dạng của mình hiện tại xem, thế nào, vì Nguyên Bảo, cô không còn muốn rời đi nữa ư? Lại bắt đầu lưu luyến cuộc sống tốt đẹp này rồi? Còn muốn tích cực điều trị, vui vẻ mà sống tiếp đúng hơm?"
Cái miệng này của Tiêu Hựu là có tiếng sắc bén, những lời này, nếu như cô nói ra một cách nghiêm túc, Hà Vân Hàm nhất định sẽ không nghe, nên chỉ còn cách này.
Lấy tư cách là bạn bè, tuy cô không có thể giúp đỡ, nhưng lúc thích hợp cũng phải giúp chỉ điểm nỗi lòng của Vân Hàm.
Hà Vân Hàm im lặng.
Tiêu Hựu: "Với lại, họ Tiêu nhà chúng tôi có một câu gia huấn, nhà họ Tiêu tuyệt đối không cho ra thụ, bây giờ Nguyên Bảo còn nhỏ, nhưng tôi dám tại nơi này đánh cược vạn với cô, tôi cược Nguyên Bảo là công."
...
Năm phút sau.
Tiêu Hựu bị bảo vệ mà Hà Vân Hàm gọi đến lôi ra ngoài.
Tiêu Hựu tức giận đến méo mặt, "Các người...các người thế mà dám đuổi tôi ra ngoài, phản rồi!"
Ngày hôm sau ngồi trên máy bay.
Nguyên Bảo có loại cảm giác như dẫn Hà Vân Hàm bỏ nhà đi.
Trong lòng vui sướng như vậy, sáng suốt như vậy, khiến cho cô nhịn không được mà cười suốt đường.
Đến thôn Hạ Oa, đó là địa bàn của cô, Vân Hàm thì là người của cô, hết thảy mọi thứ đều phải dựa vào cô, đây là sơn tặc bắt cóc vợ về nhà không phải sao?!
Nguyên Bảo rất chu đáo, cố ý yêu cầu một tấm chăn đắp lên chân cho Hà mẹ, chân của bà có vấn đề, đã từng nghe Vân Hàm nói qua một lần, trời mưa, ngày âm u thì sẽ đau.
Thôn Hạ Oa cái gì cũng tốt, chỉ là nhiệt độ ở đó lạnh hơn nhiều so với những nơi khác, cô sợ Hà mẹ chịu không được.
Hà Vân Hàm vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bị một người dẫn đi như vậy, là lần đầu tiên trong đời của nàng.
Thậm chí đến tận lúc này, nàng còn hơi ngỡ ngàng.
Rốt cuộc là vì sao, khiến nàng hết lần này tới lần khác thỏa hiệp với Nguyên Bảo, hết lần này tới lần khác đi theo Nguyên Bảo.
Cuộc hành trình hết sức bôn ba, xuống máy bay, lại ngồi xe hơi.
Chờ khi sắp tới thôn Hạ Oa, đã là buổi tối mười giờ.
Tiêu Phong Du mở cửa xe đi lấy vali, một đường mệt nhọc, khiến cô cũng không còn sức lực gì, đần độn.
"Đưa cho dì."
Hà mẹ đột nhiên lên tiếng, Tiêu Phong Du sững sờ nhìn dì ấy: "Dì..."
Cái vali này còn có thể, nhưng cái túi này không nhẹ.
Hà mẹ cười nhạt nhìn Nguyên Bảo, bà cũng không giải thích, trực tiếp duỗi tay lấy.
Nguyên Bảo kinh ngạc há hốc mồm.
Cái túi mà cô phải dùng hai tay mới có thể xách, mà Hà mẹ một tay nhẹ nhàng xách qua.
Hà mẹ là người đã từng chịu khổ, hồi còn trẻ, Hà ba trước khi gặp được lão Tiêu tổng cũng xem như là khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, người xuất thân từ nông thôn. Lúc đó, Hà ba ra ngoài bận rộn sự nghiệp, hết thảy mọi việc trong nhà đều là Hà mẹ làm lụng vất vả, bà đã từng chịu khổ, cũng chịu được mệt, người bình thường không thể tưởng tượng ra được.
Đi ở đường nhỏ giữa núi, hít thở không khí tươi mới, tâm tình của ba người đều tốt hơn.
Gần đó, bà nội Tiêu và chú Vương thôn trưởng đã đứng sẵn ở đó, mỗi người trong tay xách một cái đèn lồng.
Từng điểm ánh đèn màu đỏ, chiếu sáng đường về nhà.
Trong lòng Tiêu Phong Du vui vẻ như con thiêu thân muốn ra sức giương cánh bay cao, "Bà nội!!!"
"Đây!"
Bà nội Tiêu theo thói quen lùi hai bước, chuẩn bị hòa hoãn tốc độ của bé ba nhà bà, Nguyên Bảo quăng vali đi liền chạy qua, một bên ôm chặt bà nội, "Bà nội!"
Tất cả những bận rộn, bôn ba, oan ức, bối rối trong khoảng thời gian này đều bị hòa tan vào trong cái ôm này.
Vành mắt của Nguyên Bảo ửng đỏ lên.
Hà Vân Hàm ở một bên nhìn, trái tim chợt nhói đau.
Vương trưởng thôn như thể đơ người ra nhìn Hà mẹ, qua hồi lâu, ông mới chần chừ nói: "Lan Lan, thật sự là em à."
Thời gian hơn hai mươi năm qua, Hà mẹ lại như không thay đổi gì, váy dài màu trắng, khí chất ngời ngời, cứ như là cô thôn nữ mà ông đã gặp lúc ban sơ ấy.
Nguyên Bảo chợt nhũn chân, Hà Vân Hàm cũng là suýt nữa thì lảo đảo.
Lan...Lan Lan gì hở???
Hà mẹ nhìn Vương thôn trưởng, giọng nói hơi thê lương, "Đúng vậy, anh Vương, chúng ta đã lâu không gặp."
Hà mẹ tên đầy đủ là Hà Nhược Lan, năm đó cấy lúa hai người được phân vào một đội, Hà mẹ hồi còn trẻ, tướng mạo không kém gì Hà Vân Hàm, mỗi khi tới nơi nào, vẻ ngoài hoàn toàn là xinh đẹp làm khiếp sợ bốn phương, trước đó, Vương thôn trưởng nhận được điện thoại nhờ vả của Phong Khiển, còn chần chừ không biết có phải là cô ấy hay không, bây giờ được chứng kiến, là thật sự.
Bạn cũ gặp lại, đủ loại suy nghĩ hiện ra.
Mắt của Nguyên Bảo xoay chuyển.
OMG, còn có loại chuyện tốt như vầy sao?
Đi vào nhà.
Bà nội Tiêu: "Chuẩn bị có hơi gấp gáp, Nhược Lan, con ở phía tây, bên đó có ánh mặt trời, Nguyên Bảo, con và Vân Hàm ở phòng của con, bà nội đã quét tước, thay đệm chăn mới rồi đó." Bà nhìn Vân Hàm một cái, luôn cảm thấy cô bé này không giống hồi trước, ánh mắt hơi trống rỗng, khí chất cũng không có ác liệt như vậy.
Nguyên Bảo gật đầu, nũng nịu: "Bà nội, bà đúng là bà nội mà ai gặp cũng thích, bà đi nghỉ ngơi lẹ đi, đúng rồi, chị của con nói kêu con dắt bà đi mua mấy bộ quần áo, sao bà còn mặc đồ màu đen thế, người già phải ăn mặc vui tươi chút."
Bà nội Tiêu cười ha hả, không để ý tới con bé.
Đồ màu đen tiện, bà một người già phải tự mình trông nom trong nhà, luôn mặc thanh nhã như thế, thu dọn nhà cửa một chút, làm chút việc đồng án thì sẽ dơ liền à? Đồ màu đen chịu dơ.
Bây giờ, điều kiện của mỗi nhà trong thôn đều tốt rồi, hơn nữa Phong Khiển và Phong Du trước sau sửa chữa lại tổng thể một chút, trang trí trong phòng không thua kém gì trong thành thị.
Nguyên Bảo biết thói quen của Hà Vân Hàm, cô đi trước cắm phích máy nước nóng, "Dì à, dì và Vân Hàm đi tắm trước đi, con sắp xếp đồ đạc cho."
Hai người gật đầu đi.
Buổi tối, vì chào đón hai người, tuân theo truyền thống lên xe sủi cảo, xuống xe mì, bà nội Tô cố ý nấu một nồi to mì nước chần tái.
Tiêu Phong Du muốn giúp đỡ, nhưng cô kinh ngạc phát hiện, tới nơi này, Hà mẹ như là thay đổi một người, tay chân của bà cực kỳ nhanh nhẹn, cầm nồi tre, rửa nồi gang lớn, sau đó lại đứng trong nhà bếp xắt rau.
Kỹ thuật xắt rau đó...quả thật là người từ Tân Đông Phương ra tới.
Bà nội Tiêu cười ha hả trò chuyện với Hà mẹ, đa số là thuận miệng nói chuyện nhà, Hà mẹ lại kỳ tích có đề tài chung với bà nội.
Hai người từ cày cấy vào Tiết Mang chủng, nói tới cá béo trong ruộng lúa nước.
Nguyên Bảo nhìn mà xem thẳng mắt, đây...thật sự là mẹ ruột của chị Hà nhà cô sao?
Hà Vân Hàm tắm rửa, sấy tóc xong xuôi, mặc quần áo xong ngồi ở trong sân ngắm sao.
Tiêu Phong Du đi ra, nắm tay chị ấy: "Lạnh không?"
Hà Vân Hàm lắc đầu.
Nguyên Bảo đã quen chị ấy không thích nói chuyện, "Còn chưa nhìn xem trong phòng trông như nào đâu đúng hem? Lát nữa dẫn chị đi xem, thôn Hạ Oa của bọn em người dân thật thà chất phác lắm, còn có rất nhiều nghi lễ chào đón mà em chưa làm cho chị đó nha."
Khi cô nói những lời này mang theo chút tính toán.
Lúc cô vào phòng, quả thật là khâm phục bà nội chết đi được.
Nhưng có thể là Phong Khiển đã dặn dò trước, màu sắc trong phòng cần phải tươi tắn một tí, đừng quá xám xịt, tâm tình sẽ bức bối.
Bà nội Tiêu dứt khoát đi vào trong thành thị kéo vải đỏ về, làm cho trong phòng đỏ rực cứ như là muốn bái đường thành thân, khăn trải bàn, thảm trải sàn đều thay đổi hết, trên tường còn treo pa-nô vui mừng hai đứa bé ôm cá cầu phúc.
Mới đầu, Nguyên Bảo nhìn mà thấy nực cười, sau đó, một ý nghĩ gian ác trỗi dậy từ trong lòng, đây không phải là chuẩn bị sẵn cho cô và Vân Hàm động phòng hoa chúc đó chứ?
Càng nghĩ càng không có cách nào kiềm chế, Tiêu Phong Du không thể chờ đợi được mà kéo tay Hà Vân Hàm: "Bây giờ đi xem liền đi, em phô diễn một chút cho chị."
Hà Vân Hàm bị kéo đứng lên, nhìn Nguyên Bảo bất đắc dĩ.
Người bị kéo vào trong phòng.
Lần này, Tiêu Phong Du cố ý khóa trái cửa, chuẩn bị tốt hết thảy.
Hà Vân Hàm vừa vào, thiếu chút nữa bị kích thích bởi cái phòng đỏ rực này, nàng nhìn bốn phía, hít sâu một hơi.
Tiêu Phong Du: "Chị chờ một tí nha."
Cô lật đà lật đật vào phòng, chuẩn bị tính toán nhỏ trêu đùa của mình.
Hà Vân Hàm cũng không để ý em ấy, nàng mở cửa sổ ra, ngắm ngôi sao ngoài bầu trời.
Ở nơi này, nàng thích nhất chính là ngôi sao.
Mỗi khi nhìn một lần, liền cảm thấy lòng mình thông suốt một lần.
Nàng đang ngắm sao thất thần, thình lình, một tiếng "Vân Hàm à" õng ẹo truyền tới.
Hà Vân Hàm xoay người, cả người cứng còng lại.
Nguyên Bảo đi nửa ngày như vậy, thì ra là đi "trang điểm" chính mình.
Không biết em ấy từ đâu tìm được một bộ áo ngủ đai đeo trong suốt màu hồng nhạt, nói là trong suốt vì mặc ở trên người cứ như là không mặc, tóc của em ấy cũng xõa ra, rõ ràng buổi tối còn phải ăn cơm, em ấy còn cố ý tô son môi.
Tiêu Phong Du bày ra hình chữ S, gợi cảm mà vuốt tóc, "Vân Hàm, chị nhìn em...có đẹp hông?"
Ha ha, lúc trước chả bảo cô bớt quyến rũ nàng sao?
Cô cứ muốn quyến rũ đó, để chị ta sa vào rồi thì bắt đầu tự cao tự đại, để Vân Hàm phải cầu xin mình.
Hà Vân Hàm như là hóa thành tảng đá.
Tiêu Phong Du bước về phía chị ấy.
Cô bước mỗi một bước đều cực kỳ thận trọng.
Một ưỡn ngực, hai vểnh mông, ba uốn éo eo, bốn phải dâm.
Cần diêm dúa lòe lẹt bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Cô đi tới bên cạnh Hà Vân Hàm, cũng không để ý chị ấy cứng đờ như nào, hai chân của Nguyên Bảo tách ra, dùng động tác đặc trưng của mình, ngồi lên người chị ấy, "Chị nói xem, em...đẹp hông?"
Nguyên Bảo đúng là đã học