Chương : Em rất thích
Nhìn bộ dáng ngoài lạnh trong nóng này của Hà lão sư sao mà dễ thương đến lạ.
Tiêu Phong Du cười mà làm tan chảy trái tim của người ta, "Đúng rồi, trùng hợp quá đi, Hà lão sư chị đi ngang qua đúng không? Đi ngang qua vào ngày sinh nhật của em, thật là quá trùng hợp mà, chúng ta có thể đem phần trùng hợp này thăng hoa thêm chút nữa không? Em muốn trùng hợp qua nhà chị xem xem."
Hà Vân Hàm: ...
Cái con heo con này.
Tiêu Phong Du thành công mà ngồi lên xe của Hà Vân Hàm, thổi gió đêm cả một quãng đường xe chạy, cô cảm thấy trái tim bị nhíu một ngày của mình cuối cùng đã được thổi căng ra.
Trong lòng của cô có chút tính toán, lén nhìn Hà Vân Hàm một cái, lấy điện thoại ra gọi cho Tô Mẫn: "Mẫn Mẫn nè, hôm nay tao có chút việc, không trở về nha, mày giúp tao ứng phó túc quản lão sư một tí nhá."
Tô Mẫn không nể mặt: "Nói phét, lão sư mỗi tối đều kiểm tra phòng ngủ, tao tìm ở đâu ra một người thay thế mày?"
Tiêu Phong Du: "Có con heo con của tao kìa, mày đem nó để ở giường trên, đắp chăn lên là được rồi. Lão sư tới thì cứ nói tao ngủ rồi, để cho cổ rút lui đi."
Tô Mẫn: ...
Hà Vân Hàm ở trên xe: ...
Trên đường, ánh đèn neon chiếu vào cửa kính xe, Tiêu Phong Du ở đó hóng gió vui vẻ.
Hà Vân Hàm vẫn luôn im lặng không lên tiếng, bỗng dưng mở miệng: "Em không về trường là muốn đi đâu?"
What???
Thẳng thừng như vậy sao?!!!
Cô hơi thẹn thùng: "Đã giờ này rồi, không biết có ai cho em ở nhờ không, lưu lại một chút rực rỡ cho sinh nhật của em."
Lời này của cô vừa văn vẻ lại quyến rũ, tin chắc Hà lão sư sẽ không từ chối đâu!
Hà Vân Hàm gật đầu: "Chúc cho nguyện vọng của em thành thật."
Tiêu Phong Du: ...
Tốt thôi, cô đã nhìn ra được, cơn giận này của Hà lão sư vẫn còn chưa nguôi, hãy còn đang so đo chuyện hồi trước với cô.
"Sinh nhật của em và trong hồ sơ không giống nhau."
Hà Vân Hàm nhìn Tiêu Phong Du, trên tài liệu rõ ràng em ấy đã quá tuổi nửa năm rồi.
Tiêu Phong Du gật đầu: "Hồi còn nhỏ, ba mẹ qua đời, bà nội đi sửa, nông thôn không có xét duyệt nghiêm ngặt như ở thành thị."
Hà Vân Hàm: "Tiện cho đi học hả?"
Nguyên Bảo cúi đầu xuống: "Không phải, bà nội sợ em bị người ta đem đi."
Khi ba mẹ cô qua đời.
Cô mới năm tuổi, chị gái vẫn chưa đến mười tám, người lớn trong nhà chỉ có bà nội.
Người già trẻ nhỏ, ngay cả cơm ăn cũng trở thành vấn đề.
Trưởng thôn đã từng ngấm ngầm nhắc khéo với bà nội, hay là suy xét tìm một gia đình gởi nuôi, phản ứng của bà nội còn ổn, chị Phong Khiển cứ như là mèo bị giẫm đuôi mà phản ứng kịch liệt, tính nết như vậy, đứt hơi khản tiếng mà tranh cãi với trưởng thôn rất nhiều lần, ôm chặt Tiêu Phong Du không buông tay.
Thời gian trôi qua thật nhanh mà, cô đã rồi, không còn là con nghé con được chị gái ôm vào trong ngực bảo vệ nữa.
Hà Vân Hàm biết mình đã vô tình chạm vào nỗi đau trong lòng Nguyên Bảo, nàng không giỏi về an ủi: "Sau này, sẽ không còn ai mang em đi nữa."
Tiêu Phong Du nghe thấy lời an ủi cố hết sức này, có tí buồn cười, lại có tí cảm động, Hà tổng sao bỗng dưng khí phách vậy ta, cô mỉm cười: "Không sao, ngược lại em còn hi vọng có người đem em đi." Nói dứt lời, một đôi mắt đẹp của Nguyên Bảo nhìn Hà Vân Hàm, "Sao chị biết sinh nhật thực sự của em vậy? Cũng là trùng hợp mới biết được à?"
Cái con heo con này, ở trước mặt nàng càng ngày càng suồng sã, miệng cũng hoạt bát thẳng thắn hơn hồi trước nhiều.
Một mạch về đến nhà.
Tiêu Phong Du đối với chung quanh đã rất quen thuộc, cô rửa tay, đeo tạp dề lên: "Chị đã ăn gì chưa?"
Cô chỉ thuận miệng hỏi, ai dè Hà Vân Hàm lắc đầu.
Tiêu Phong Du vừa nghe lập tức đau lòng: "Hôm nay, mấy giờ chị đã đến trường đợi em vậy?"
Còn chưa ăn tối nữa? Bà chị Hà ngốc nghếch này chắc chắn là giờ hơn đã tới rồi.
Hà Vân Hàm nhìn thẳng cô mà trả lời: "Chị không có đi, chị là tiện đường đi ngang qua."
Đáng yêu quá đi mất.
Tiêu Phong Du gật đầu: "Vơn, chị Hà nhà chúng ta là tiện đường đi ngang qua, CHỈ LÀ TIỆN ĐƯỜNG ĐI NGANG QUA mà hoi."
"Chị Hà?" Hà Vân Hàm cực kỳ mẫn cảm với tên gọi này, Tiêu Phong Du cười tủm tỉm: "Dễ nghe hông? Đây là nickname."
Gọi Hà lão sư thì xa lạ quá.
Gọi Vân Hàm, lại không có vẻ độc nhất vô nhị.
Chị Hà, chị Hà, chị Hà... như vầy thân mật gắn bó xiết bao nha.
Hà Vân Hàm nhìn cô thẳng lom lom: "Cái gì Hà?"
Tiêu Phong Du nghiêm túc trả lời: "Chị nha."
Hà Vân Hàm hỏi lại: "Cái gì chị?"
Tiêu Phong Du ngập ngừng: "...Hà a..." Cô nuốt một ngụm nước bọt, tim lạnh run một chút: "Kỳ thực, tiểu Hà cũng được."
Hà Vân Hàm trực tiếp cho cô một ánh mắt kinh thường.
Tiêu Phong Du cười trộm, loại cảm giác này thật sự rất tốt nha, cô cuối cùng cũng không còn sợ chị Hà nhà cô nữa rồi, có một loại ăn ý và hài hòa không thể nói thành lời.
Thời gian không còn sớm nữa.
Tiêu Phong Du chuẩn bị đơn giản một món xào, lấy thức ăn chay là chủ yếu, cô còn đặc biệt nấu một chén mì.
Tuy đã ăn ở chỗ chị gái, nhưng với chị Hà nhà cô, vẫn phải theo hình thức một tí.
Đối với người mình yêu, cảm giác nghi thức là rất quan trọng.
Hà Vân Hàm ở một bên nhìn, nếu là trước đây, nàng chắc chắn sẽ ngồi ở phòng khách không để ý tới Nguyên Bảo, yên lặng uống trà.
Nhưng ngày hôm nay tương đối đặc biệt.
Nhất là khi nghe Nguyên Bảo kể về chuyện hồi trước.
Một loại cảm tình xa lạ như là hạt mầm phá đất mà chui ra, chui vào làm lòng nàng chua xót.
Thậm chí, Hà Vân Hàm nghĩ, giá như mình gặp Tiêu Phong Du sớm một chút, cô chắc chắn sẽ không để cô bé này chịu khổ.
Đây...chả nhẽ là đau lòng mà Nguyên Bảo nói sao?
Hà Vân Hàm: "Hôm nay, em—"
Nguyên Bảo ngược lại hỏi: "Em không có nói với người khác, chỉ ăn cơm với ba chị gái thôi."
Cô đã quá hiểu uy lực ghen tuông của chị Hà, nhanh chóng làm sáng tỏ.
Hà Vân Hàm gật đầu: "Vậy tối nay bọn họ có sắp xếp gì nữa không?"
Nguyên Bảo lời thề son sắt: "Theo sự hiểu biết của em về chị ruột và chị Tô Tần thì hai người ấy chắc chắn sẽ không, ngược lại chị Viên Ngọc thì..." Cô hơi lúng túng, chị gái ngốc nhà cô trước giờ luôn là không theo lẽ thường ra bài.
Viên Ngọc quả nhiên không phụ sự kì vọng của Nguyên Bảo.
Cô nhai kẹo cao su, kéo theo một rương pháo hoa dự bị tới trường tìm Nguyên Bảo, tìm một vòng không thấy người đâu, trái lại đã nhìn thấy Lâm Khê Tích.
"Khê Tích!"
Viên Ngọc nhiệt tình vẫy tay, Lâm Khê Tích bị dọa nhảy dựng, rụt cổ lại, khẩn trương làm ra vẻ không nghe thấy mà muốn chạy lấy thân.
Viên Ngọc: "Khê Tích??? Khê Tích, sao em lại rụt cổ thế kia?"
Thật là xấu hổ quá đi thôi.
Lâm Khê Tích ho một tiếng, đi tới trước mặt Viên Ngọc: "Chị, chị tới tìm Nguyên Bảo hả? Em ấy hình như đã ra ngoài rồi."
Giờ này mà ra ngoài?
Viên Ngọc suy nghĩ, chắc là đi ra ngoài với cái người phụ nữ mà hồi trước ẻm nói thích đây mà, "Vậy vừa hay, Khê Tích, chị đã mua rất nhiều pháo hoa, người trẻ tuổi bọn em không phải thích sao? Hai ta đi bắn pháo hoa nhé?"
Lâm Khê Tích vội vã lắc đầu: "Không được đâu."
Viên Ngọc chỉ lên vầng trăng tròn vành vạnh: "Em nhìn xem hôm nay mặt trăng tròn quá chời, đẹp như vậy, cứ như là—" Kho từ vựng của cô thiếu thốn, nhìn bốn phía, tầm mắt rơi tại ngực của Lâm Khê Tích.
Lâm Khê Tích lập tức ôm lấy chính mình, mặt trong nháy mắt đỏ gay, quay đầu chạy ngay, cuối cùng, cô sợ Viên Ngọc truy đuổi, xoay người sợ hãi mà nhìn một cái.
Vừa may lúc này cuộc gọi của Nguyên Bảo tới, tâm tình của Viên Ngọc rất vui vẻ mà nghe máy.
Nguyên Bảo: "Chị đang ở đâu?"
Viên Ngọc nhìn về hướng Lâm Khê Tích rời đi: "Tới trường tìm em, không thấy người, đã gặp Khê Tích nè."
Nguyên Bảo cảnh giác: "Chị đừng đùa người ta nữa nha, dọa chết chị ấy bây giờ!"
Viên Ngọc: "Nói bậy gì thế? Không phải chị nói phét nha Nguyên Bảo, chị của em sẽ nhanh chóng đem người bắt lấy."
Nguyên Bảo cho rằng mình nghe nhầm: "Gì cơ?"
Viên Ngọc: "Thì vừa nãy nè, chị nói hai ba câu với ẻm mà mặt ẻm đã đỏ, thái độ không được tự nhiên mà chạy đi, chạy thì chạy đi chứ, vì thu hút chị, còn quay đầu nhu mì mà vứt một ánh mắt quyến rũ.
Gác máy.
Nguyên Bảo không chắc chắn: "Thật hay giả vậy?" Trước đây, mỗi lần Lâm Khê Tích nhắc tới Viên Ngọc đều sợ sệt đến mức nói cà lăm mà, nhanh như vậy mà đã vứt ánh mắt quyến rũ ư?
Thôi bỏ đi.
Hiếm thấy chị Hà ở cùng cô, cô vẫn là nấu cơm thôi.
Tiêu Phong Du xóc chảo có cán, quay đầu nhìn Hà Vân Hàm: "Lần trước em nghe chị Na Na nói, chị muốn học nấu cơm hử?"
Hà Vân Hàm nghe được lập tức quay đầu đi: "Không có."
Nhìn dáng vẻ ngoài lạnh trong nóng này của nàng, Tiêu Phong Du vui vẻ: "Tới đây, em dạy chị cắt thức ăn, cực kỳ đơn giản."
Hà Vân Hàm nhìn em ấy, Tiêu Phong Du vẫn giữ nụ cười chân thành và đầy thành ý.
Rốt cuộc không chịu được sự cám dỗ.
Hà Vân Hàm đi qua, lấy tạp dề đeo lên, Tiêu Phong Du ở kế bên: "Lính mới cắt đồ ăn đều là tự mình học đó."
Vậy làm sao đây?
Hà Vân Hàm do dự nhìn cô, không phải là tự mình học đâu ha???
Tiêu Phong Du đi tới sau người của Hà Vân Hàm, thân thể kề sát nàng, tay phủ lên tay nàng, "Em dạy chị, kiểu này đảm bảo cắt ngon lành."
Hơi thở ấm áp, kèm theo chút vị ngọt phả ở bên dái tai, Hà Vân Hàm nhịn không được mà khẽ run lên, cảm giác tê dại khác thường nhanh chóng khuếch tán toàn thân, khiến nàng thất thần trong chốc lát.
Tiêu Phong Du đã chuẩn bị lừa nàng tới đây từ sớm, vì hiệu quả này, cô còn ăn kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.
Thế nào?
Quả nhiên là có hiệu quả nha, cắt đồ ăn vẫn tốt mà?
Cô tiếp tục nói chuyện với Hà Vân Hàm.
Ông trời đúng là luôn có mắt, làm người thì không thể quá tự luyến.
Không lâu sau, tiếng hét thảm thiết của Tiêu Phong Du vang vọng khắp phòng bếp, Hà Vân Hàm bị dọa nhảy dựng: "Chị, em có sao không???!!!"
Máu tung tóe tại chỗ.
Tay của Nguyên Bảo bị dao cắt một đường.
Tuy không nặng nhưng máu chảy không ít.
Hà Vân Hàm hiếm khi luống cuống, nàng cầm tay Nguyên Bảo mà không biết làm sao: "Chị... máu chảy rồi..."
"Không sao, không sao mà." Nguyên Bảo nhịn đau mà an ủi nàng, "Chỉ là một vết thương nhỏ, có băng keo cá nhân không?"
Lặp đi lặp lại đủ mười phút.
Vết thương trên tay Tiêu Phong Du cuối cùng cũng được băng bó lại.
Hà Vân Hàm cách cô xa xa, ánh mắt mơ màng.
Đây là làm sao vậy?
Nguyên Bảo nhíu mi, Vân Hàm...dường như rất mẫn cảm với máu.
"Vân Hàm" Tiêu Phong Du nhẹ giọng gọi nàng, Hà Vân Hàm nhìn cô: "Ơi."
Giọng nói có hơi nghẹn ngào nữa chứ, Nguyên Bảo rất áy náy, "Xin lỗi mà."
Hà Vân Hàm lắc đầu, không phải là vấn đề của Tiêu Phong Du, là của bản thân nàng.
Lúc trước, em gái Vân Dạng vì trầm cảm mà tự vẫn, máu như vầy, nàng nhìn không được.
"Chúng ta ăn cơm nha?"
Nguyên Bảo nhìn Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm gật đầu.
Không phải là món ăn tinh xảo gì, món ăn thường ngày của gia đình, thêm vào ngọn nến ấm áp.
Nguyên Bảo đã nói hôm nay không về, hai người rót chút rượu vang đỏ, Tiêu Phong Du nâng ly: "Vân Hàm, cảm ơn chị, em rất vui vẻ."
Hà Vân Hàm nhìn em ấy.
Dưới ánh nến, Nguyên Bảo không tinh nghịch giống như ngày thường, mang theo chút điềm đạm riêng của phụ nữ.
Mười tám tuổi rồi, thật sự không giống nhau nữa.
Nguyên Bảo hơi lấy làm tiếc: "Tiếc là không có bánh kem."
Nếu là có thêm bánh kem nữa thì càng hoàn mỹ.
Hà Vân Hàm không biết vì sao, mặt bỗng dưng hơi đỏ lên, Nguyên Bảo nhìn nàng một hồi, thử dọ hỏi: "Vân Hàm, chị có hở?"
Đúng là đã quen với người khoác vẻ ngoài lạnh trong nóng, không được tự nhiên này rồi.
Hà Vân Hàm gật đầu, nàng đứng dậy, mở tủ, thật là lấy bánh kem ra tới, "Đây là...chị tự làm, hơi thất bại."
Trời ạ.
Nguyên Bảo kích động muốn nhảy cẩng lên, "Thật ư? Vân Hàm, chị đích thân vì em làm ư?"
Hà Vân Hàm không lên tiếng, nàng nhìn Tiêu Phong Du hớn hở nhận lấy bánh kem, mang theo ngạc nhiên vui mừng mà mở ra: "Thật đẹp!"
Đẹp cái gì chứ.
Hà Vân Hàm vốn dĩ đã không đạt được mong đợi, thậm chí có hơi "thê thảm không nỡ nhìn."
"Đây là Cartoon!"
Tiêu Phong Du hạnh phúc tự đáy lòng, giọng của cô có chút run rẩy: "Cái này, cái này thật sự đẹp quá nha! Là chiếu theo em làm đúng không? Quá giống với em nha!"
Hà Vân Hàm còn dám nói không thích cô nữa sao?
Đã đem bộ dạng của cô quen thuộc đến nỗi khắc vào trong lòng, bánh kem cũng là cô nè, tuy xấu một tí, cái mũi bị làm cực kì bự đến nỗi mặt cũng suýt không chứa được, nhưng thật sự rất cute nha, chính là cô rồi!
Nguyên Bảo lấy điện thoại ra chụp ảnh, đã không nỡ ăn: "Quả thật là chân dung của em nha."
Thời khắc như vầy, lời nịnh hót cần phải thật xinh đẹp.
Chỉ có nịnh hót đủ mát tai, đêm nay mới có thể ngủ ngon!
Nguyên Bảo giơ ngón cái với Hà Vân Hàm: "Thật sự, em rất thích, Vân Hàm, tài nghệ của chị tật giỏi, nhìn...rất ư là tỉ mỉ luôn, so với chính em còn đẹp hơn nữa đó!"
Im lặng một hồi, Hà Vân Hàm nhìn Tiêu Phong Du, hơi không nỡ lòng: "Thật ra...chị nhìn theo con heo của em làm đó."
Nguyên Bảo: ...........................