Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Harvey đưa Ningya đi ra khỏi thư viện, dọc đường gặp mấy người, vậy mà không người nào tiến lên dò hỏi. Ningya mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng lại thật giống lẽ ra nên như vậy.
“Bọn họ…” Ningya không nhịn được quay đầu nhìn lại bóng lưng mấy người kia.
Harvey một tay nắm tay cậu, cũng không quay đầu lại: “Nhìn không đẹp bằng ngón chân của ta đâu.”
“Tôi không phải ý này.”
“Chẳng lẽ không đúng?” Harvey bất mãn quay đầu nhìn cậu.
Ningya nghĩ đến đầu có chút đau: “Tôi chưa từng thấy ngón chân của anh.”
Harvey nói: “Muốn xem không?”
Ningya đỏ mặt.
Harvey lại gần, hài hước nhìn chằm chằm mắt cậu: “Buổi tối cho em xem nhé?”
Ningya càng ngày càng không có cách nào suy tư, muốn quay đầu đi, lại có chút không bỏ được. Dựa vào gần như vậy, gần đến mức có thể nhìn thấy lông mi của hắn, đôi mắt của hắn, còn có ánh mắt hắn nhìn mình. Tim lại bắt đầu nhảy lên không quy luật, hô hấp bản thân dần dần khó khăn, dường như chết đuối bên trong sóng mắt ôn nhu đó, tay không tự chủ được nâng lên, che lên con mắt của hắn, sau đó thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Bàn tay bị lông mi hắn nhẹ nhàng cào một cái, Harvey ngồi dậy, nắm chặt tay cậu, một lần nữa đi về phía trước.
Ningya đi sau người hắn.
Hành lang rộng như vậy, cung điện cao như vậy, mà tầm mắt của cậu lại hẹp như vậy, nhỏ như vậy, chỉ cho phép một bóng lưng.
Đi ra từ Quang Minh thần điện, một chiếc xe ngựa đã dừng ở bên ngoài.
Harvey mở cửa xe, đang khom lưng muốn đi vào, liền dừng lại, quay người nâng tay, chuẩn bị dìu người phía sau lên xe. Thế nhưng… Đằng sau không có ai.
Ningya một bên khác lên toa xe, mới vừa ngồi vững vàng, đã thấy Harvey đứng ở một bên cửa xe, bất mãn nhìn mình, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Harvey nhìn cậu chằm chằm, khóe miệng quỷ dị hơi nhấc lên, ôn nhu nói: “Không có gì.”
Ningya: “…”
Cậu rốt cuộc biết tại sao mình vẫn cảm thấy không khỏe rồi.
Cậu thấy Harvey vẫn luôn rất ôn nhu, nhưng mà trực giác mách cho cậu biết, cái nhìn chằm chằm mình bất mãn kia mới là đúng.
Xe ngựa rời khỏi Quang Minh thần điện, nhưng không vội vã ra khỏi thành, mà chậm rãi chạy trên đường phố phồn hoa nhất tại thành Niel. Mặc dù hình tượng đối ngoại của Sangtu vẫn là con rối của Quang Minh thần hội, một quốc gia tràn ngập thối nát cùng suy sụp tinh thần, thế nhưng trong mắt gười từ nơi khác tới, đường phố thành Niel khắp nơi đều là cảnh tượng phồn vinh.
Ningya đoan đoan chính chính ngồi ở trong xe ngựa, ánh mắt lại không tự chủ được chạy từ trong xe ra bên ngoài.
“Sắp đến trưa rồi, em muốn ăn chút gì không?” Harvey hỏi.
Ningya nói: “Nghe theo quyết định của ngài.”
Harvey cau mày. Hắn rõ ràng cảm giác được con vật nhỏ mình nắm trong lòng bàn tay đang cật lực giãy giụa muốn từ bên trong tầm kiểm soát của mình nhảy ra, cùng mình phân rõ giới hạn.
“Đúng vậy không? Ta cảm thấy quán rượu nhà này rất không tồi.” Hắn bất động thanh sắc giấu đi bất mãn.
Ningya nhìn quán rượu hắn nói, tường ngoài loang lổ, bảng hiệu hư hại, phòng lớn âm u— — — cách rất xa tiêu chuẩn “quán rượu rất không tồi”.
Xe ngựa đậu trước cửa quán rượu, Harvey kéo lại Ningya đang dự định xuống xe từ một đầu khác, nắm chặt cậu cùng mình xuống dưới từ bên này.
Ningya bị tóm đến có chút chật vật, tay hơi giãy giụa liền bị túm càng chặt hơn.
Harvey dường như không nhìn thấy cậu giãy giụa, mỉm cười đi vào quán rượu: “Cho một phần cơm trưa có thể lấp đầy bụng, cùng hai phần rượu nhất định sẽ say.”
Ningya: “…”
Ông chủ quán rượu mang ra phân lượng rất đủ.
Thùng rượu to chặn lại tầm mắt của hai người.
Harvey đứng lên đưa sandwich tới trước mặt cậu: “Ăn no rồi mới uống rượu không sẽ hại dạ dày.”
Ningya nói: “Tôi không muốn uống rượu.”
“Em mới vừa nói nghe theo quyết định của ta.”
Ningya đôi môi giật giật, nhận lấy sandwich, cắn từng miếng từng miếng nhai kỹ nuốt chậm.
Harvey cũng không giục cậu, nhưng lại làm ngược lại yên lặng uống rượu.
Một chén.
Hai chén.
Ba chén.
…
Chờ Ningya ăn xong sandwich, trên bàn đã có hai mươi sáu cốc, Harvey ôm thùng rượu nhìn cậu.
Ningya cầm chén rượu lên, lại nhìn Harvey một cái, tựa như chờ đối phương hồi tâm chuyển ý, mà biểu tình của Harvey trước sau không đổi, ánh mắt nhìn cậu ngoại trừ ở ngoài giựt giây, còn mang theo mong đợi cùng nhảy nhót không che giấu chút nào.
…
Đôi môi Ningya dán vào miệng chén rượu, từ từ uống.
Harvey cũng không gấp, gác chéo chân chờ cậu.
Ningya uống hết một chén, hai gò má ửng đỏ, ợ một tiếng no nê, mắt lăng lăng nhìn Harvey, dùng ánh mắt khẩn cầu hắn giơ cao đánh khẽ.
Harvey cười híp mắt lại một chén rượu qua.
Ningya nâng chén tiếp tục uống.
Harvey nhìn mặt cậu càng ngày càng đỏ, ý cười trên khóe miệng càng ngày càng sâu.
Uống được một nửa chén thứ ba, Ningya đã gục xuống bàn, đôi mắt mê mê trừng trừng nhìn Harvey, không tự chủ cười khúc khích.
Harvey chọc chọc mũi của cậu.
Ningya không có cảm giác gì tiếp tục cười.
Harvey hài lòng gật đầu, ôm lấy Ningya đi đến nhà trọ đối diện.
Thời đểm núp ở trong lồng ngực Harvey Ningya nhìn thấy bảng hiệu nhà trọ, đồng tử co rút lại, sau đó rũ mắt xuống, tiếp tục không hề động đậy mà rúc.
Harvey thuê một gian phòng, sau khi tiến vào trực tiếp đặt Ningya lên giường.
Đôi mắt Ningya từ từ mở ra một cái khe, nhìn bóng lưng Harvey, chờ hắn quay lại, đã nhắm lại thật nhanh.
“A.”
Bên tai mơ hồ có người cười khẽ một tiếng.
Ningya không dám mở mắt, căng thẳng nhắm mắt lại.
Khí tức ấm áp trước sau bên tai bên thổi, có chút ấm, có chút ám muội, từng tia từng sợi gãi lên hai gò má nóng nóng, vốn chóng mặt càng ngày càng trầm trọng, trước mắt vốn còn có chút ánh sáng đang lóe lên, sau đó liền mờ đi, không tự chủ bị đẩy vào hắc ám.
Ningya là bị nóng mà tỉnh.
Thân thể giống như bị buộc chặt ném vào lò lửa, nóng đến cả người đổ mồ hôi, còn không thể động đậy một chút nào. Cậu mở mắt ra, phát hiện mình ngủ ở trên giường, đập vào mắt là một mảnh trắng xóa tinh tráng lồng ngực.
Một mảnh trắng nõn cường tráng lồng ngực…
Một mảnh trắng nõn cường tráng lồng ngực?!
Cậu trợn mắt, cơ thể hơi ngửa ra sau, vừa vặn đối diện với ánh mắt rơi xuống của Harvey.
“Tỉnh rồi?” Harvey tự nhiên hôn trán cậu một cái.
Ningya: “…” Dù không không nhìn trong chăn, cậu cũng có thể cảm giác được hai bên trần trụi.
Harvey thấy cậu toàn thân cứng ngắc, ánh mắt thẫn thờ, vẻ mặt hơi chìm xuống, rất nhanh lại mỉm cười: “Em chịu trách nhiệm đi.”
Ningya: “…” Cậu sống mười mấy năm nay, chưa từng có thời khắc nào không biết phải làm sao như thời khắc này.
Harvey thấy cậu nửa ngày không phản ứng, hàm răng bắt đầu ngứa, âm u nói: “Langzan là một quốc gia rất đẹp đây.”
Ningya bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sợ hãi kinh hoàng kia giống như đã từng quen biết.
Harvey nhớ tới Ningya,bị Siton hành hạ đến ý chí chiến đấu hoàn toàn không có lại có chút nhẹ dạ.
Hắn chọc chọc hai má Ningya, nghĩ lần này là Ningya tự nguyện đem cậu toàn bộ dâng cho chính mình, vừa không có Rena ở giữa chạy tới làm khó dễ, bản thân có chút kiên trì, là có thể đem cậu nắm giữ vững vàng trong lòng bàn tay, làm cho cậu chỗ nào cũng không thể đi, màu sắc trên người của cậu đều được chính mình nhất bút nhất hoạ thêm vào, mãi đến tận khi không để lại nửa điểm vết tích quang minh nào, hà tất phải nóng ruột?
Lui ngàn bước nói, giải quyết đám đầu đất ở Đông Côi Mạc kia, toàn bộ Mộng đại lục chỉ có mình, muốn thế nào thì được thế đó. Còn Tử Thần cùng Hải Thần nghĩ không thông chạy đến, giết chết giống nhau.
Tưởng tượng như vậy, nhất thời hé mây nhìn thấy mặt trời, tâm tình hưng phấn như cũ, không như lúc trước ngay cả một chút xíu phản kháng cũng không thể chịu đựng. Quay đầu nhìn Ningya, thấy sắc mặt cậu trắng bệch, đôi môi hơi run rẩy, Harvey đưa ngón tay mạnh mẽ xen vào giữa răng môi đang đóng chặt: “Không đau sao?”
Ningya ngước mắt, đồng tử đen bóng bị che một tầng sương mù.
Harvey nở nụ cười: “Cũng không phải ta cắn.”
Ningya ngửa đầu về trước, nhả ngón tay của hắn ra.
Harvey nói: “Rời khỏi thành Niel, em muốn đi chỗ nào?”
Ningya nhìn hắn, tựa hồ đang suy nghĩ có nên trả lười hay không.
Harvey nói: “Muốn về Langzan?”
Ningya suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái.
Harvey ngoài ý muốn nhướng mày.
“Tôi muốn về thư viện đọc sách.” Một khi thần từ Đông Côi Mạc đi ra, cậu rồi cũng thành không nhà để về.
“…” Harvey ngoảnh mặt làm ngơ mà nói, “Đế quốc Kanding có rất nhiều cảnh sắc không tồi, ví dụ như Fariel bị thiêu đến đen sì, thành Mael âm u đầy tử khí, cuối cùng nhìn lại một chút đảo Pearl bị Rena đánh cho tan nát, a, bây giờ phải gọi là quần đảo Pearl.”
Hắn thấy Ningya mệt mỏi nhắm mắt lại, liền tự nhủ: “Nơi đó là nơi Dans, Bonucci cùng Camilla ngã xuống, nên có một số đồ vật thú vị.”
Thần Công Chính Dans, Thần Báo Ứng Bonucci cùng Thần Hy Vọng Camilla?
Ningya cụp mắt xuống, tâm lý bùm bùm tính toán. Harvey sử dụng quỷ kế diệt trừ tam đại quản giáo chi thần, chứng tỏ bản thân hắn rất kiêng kỵ bọn họ, có phải mang ý nghĩa, trong tay bọn họ có đồ vật làm Thần Vương cũng phải kiêng kỵ ba phần không?
Như vậy, Harvey cũng gặp nguy hiểm sao?
Ningya liền có chút bất an.
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, thời điểm cậu ngẩng đầu nhìn, Harvey đã nhắm hai mắt lại.
Cậu lại có một nghi hoặc.
Thần Vương cũng buồn ngủ sao?
Hay là, chỉ nằm bất động?
Sau khi đầu từ từ dừng lại suy nghĩ, xúc cảm trên thân thể liền khuếch đại vô hạn. Ningya có thể cảm nhận rõ ràng được cái tay nắm ở eo mình, nhìn chằm chằm cẳng chân đầu gối mình, còn có… Mặt của cậu càng ngày càng đỏ, cơ hồ đến nối sắp chảy máu não.
“Nếu đã không ngủ, vậy chúng ta có thể làm chuyện càng thêm ngủ không được.” Tay Harvey đặt ở trên eo nhỏ của Ningya bóp một cái.
“…”
Ningya rút tay từ trong chăn ra, khẽ nâng thân thể.
Harvey: “!” Có chút kinh hỉ mở to hai mắt.
Ningya tàn nhẫn mà cho mình một quyền, đem mình đánh hôn mê bất tỉnh.
Harvey: “…”
Mới vừa kết thúc đại chiến của Quang Minh thần hội cùng đế quốc Kanding, Sangtu sợ đế quốc Kanding trả thù, sắp xếp trọng binh phòng thủ tại biên giới, ma pháp truyền tống trận hai nước cũng tạm dừng.
Thời điểm đến biên giới Sangtu, Ningya còn đang suy nghĩ Harvey sẽ dùng biện pháp gì phá phòng tuyến, nháy mắt một cái, ngoài cửa sổ đã là cảnh sắc xa lạ.
…
Harvey dù bận vẫn ung dung ngồi xuống, chờ cậu đưa tới cửa vấn đề.
Ningya gõ gõ toa xe, thò đầu ra, hỏi phu xe: “Nơi này là nơi nào?”
Phu xe đánh xe ngựa là một người trung niên bề ngoài xấu xí, Ningya chưa từng gặp mặt, chỉ là từ tư thế bước đi của hắn có thể thấy là một kỵ sĩ, nhiều hơn nữa thì không nhìn ra được —— Sau khi cậu nhìn qua, phu xe cũng rất ít khi xuất hiện trong tầm mắt của cậu. Nếu không phải thời điểm mỗi ngày xuống xe ngựa còn có thể nhìn một chút, Ningya cơ hồ cho là phu xe mất tích giữa đường.
Phu xe quay đầu lại, còn chưa nói, toa xe bỗng nhiên chấn động một cái, đem Ningya trở lại trong xe.
Harvey ôm Ningya, chủ động ôm ấp cười híp mắt nói: “Em rất biết nắm lấy thời cơ.”
“…” Ningya ngồi thẳng thật nhanh.
Harvey nói: “Em không muốn biết đây là nơi nào sao?”
Ningya nói: “Đế quốc Kanding.”
Harvey kinh ngạc nhìn cậu.
Ningya nói: “Không phải anh nói đi Fariel sao?”
Harvey nở nụ cười: “Ta tưởng em căn bản không quan tâm ta nói cái gì.”
Ningya theo bản năng muốn giải thích, thấy ánh mắt Harvey nhìn mình tràn đầy trêu tức, cũng không phải không vui, mới biết hắn chỉ là đùa giỡn, hơi mím mím môi, mặt lại bắt đầu không tự chủ đỏ lên, tránh khỏi bị hắn nhìn chăm chú.
Chờ sau một loạt sự kiện uống rượu, xong ngủ trần truồng đến tự đánh, Harvey không có cưỡng ép cậu làm qua bất cứ chuyện gì nữa, tình cờ cứng rắn chút, cũng là trêu chọc thức. Càng như vậy, Ningya càng không quản được nhịp tim đập của mình, cho tới bây giờ, Harvey hơi hơi nhìn chằm chằm mình lâu một chút, gần mình một chút, thì cảm quan của cậu sẽ trở nên cực kỳ nhạy cảm, thậm chí chủ động truy đuổi khí tức của đối phương.