Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Chùm sáng lại trở về trong tay cậu, tại lòng bàn tay nhảy lên, nhảy nhót ra từng khối từng khối vòng ánh sáng nho nhỏ, nhưng cậu hiện tại duy nhất chỉ có thể thấy ánh sáng.
Ningya nhìn nó chăm chú, lẩm bẩm: “Có thể tin tưởng ngươi sao?”
Chùm sáng dừng lại, nhảy lên nhảy xuống, như là một cái đầu nhỏ không ngừng gật đầu.
Ningya lấy ngón tay nhẹ nhàng chọc nó một cái. Chạm không tới, nhưng đầu ngón tay lại có một loại cực kỳ mềm mại ấm áp từ kia truyền tới. Chùm sáng kéo dài thân thể, theo ngón tay của cậu vấn vít một vòng lại một vòng. Ningya cong cọ ngón tay, chùm sáng lại tán đi, rồi một lần nữa biến thành một chùm, nhảy tới nhảy lui trên đầu ngón tay của cậu.
Cùng chùm sáng chơi một hồi, Ningya lấy đồ ăn từ trong túi không gian ra.
Cảm tạ nơi này không phải Đông Côi Mạc, ít nhất còn có thể sử dụng túi không gian.
Chùm sáng tò mò nhìn cậu.
Ningya nói: “Ngươi có thể ăn đồ ăn không?”
Chùm sáng nhảy đến bên cạnh bánh mì, chậm rãi lăn vào, sau đó lại từ một đầu bánh mì khác lăn trở ra.
Tuy rằng không nhìn thấy biểu tình, Ningya cũng có thể cảm thấy được nó ảo não, không khỏi khẽ cười nói: “Bánh mì không được mềm mại như ngươi.”
Chùm sáng cao hứng, kéo dài thân mình, khi thì biến thành S, lúc lại biến thành Z, tùy ý biểu diễn eo thân mềm mại của mình.
Ningya ăn xong bánh mì, hai tay nâng nó hỏi: “Ngươi biết đây là đâu không?”
Chùm sáng gật gật đầu, sau đó vặn vẹo vòng eo muốn giải thích, nhưng lượng từ ngữ của nó thực sự thiếu thốn, cái câu “Xin chào, Ningya” kia dường như đã tiêu hao hết toàn bộ trí thông minh của nó, còn dư lại chỉ có thể lúc la lúc lắc.
Ningya đưa tay ra, nâng đỡ nó càng nhảy càng nhanh: “Có cách nào đi ra ngoài không?”
Chùm sáng phút chốc trốn trong tayNingya.
Ningya kinh ngạc nhìn tay của mình. Có ý gì? Bởi vì không thể ra sức mà cảm thấy xấu hổ sao? Nhưng một giây sau, chùm sáng lại từ trong tay Ningya đi ra, vọt tới trên một mặt tường của gian phòng nhỏ, đập loạn một trận.
May là Ningya biết nó có thể xuyên thấu vật thể, không thì nhất định sẽ đụng đến đầu nổi đầy u.
Chùm sáng đụng xong, lại trở về trong tay cậu.
Ningya cúi đầu nhìn tay mình, ý thức được nó đang nói với mình cái gì đó. Lẽ nào nó muốn để cho mình đập mặt tường kia?
Cậu đi tới bên tường, trước tiên lấy ngón tay sờ sờ, sau đó lại lấy bàn tay đẩy một cái, thử thăm dò đấm một quyền, ngoại trừ xước một ít da, tiến triển gì cũng đều không có. Chùm sáng đi ra từ trong lòng bàn tay cậu, rồi lại đụng loạn vào tường một trận.
Dù cho có chút phiền lòng cùng lo lắng, nhưng nhìn chùm sáng, lại cảm thấy cuộc đời mình không tính là quá tối tăm. Cho dù tới tình trạng này, trong đời của cậu vẫn còn có một chùm sáng.
Gian phòng quá tối, buồn ngủ tới đặc biệt sớm.
Tại Đông Côi Mạc tích lũy được kinh nghiệm nhất định Ningya căn cứ thời gian đói bụng của mình làm máy đo tính toán thời gian, cho dù buồn ngủ, cũng phải đợi đến đúng giờ mới ngủ.
Tiến vào giấc mộng, lại thấy được một chùm sáng, ngay sau đó là thiếu nữ, Harvey, cậu như trước chạy tới bên biển thì bị Harvey bắt lấy. Biển thâm trầm nhấc lên cơn sóng thần, bên trong sóng biển cao trăm mét, ẩn hiện một gương mặt khá lớn.
Giữa ba quang phập phồng, Ningya cảm giác đôi mắt trên gương mặt kia đang nhìn mình.
Cậu theo bản năng nhấc cánh tay lên, còn chưa có duỗi ra, đã bị Harvey tàn nhẫn siết lại.
Harvey tàn bạo nói: “Ta làm sao không biết em còn quen biết Nors.”
Nors?
Thân ở trong mơ, Ningya quay đầu thật chậm, nhất thời cũng không nghĩ ra là ai, chỉ quay đầu lại nhìn Harvey. Harvey cười lạnh một tiếng, Ningya liền rơi vào hắc ám, sau một lát, cậu phát hiện mình đang ngồi trên một cái thuyền.
Harvey đứng ở đầu thuyền, đưa lưng về phía cậu.
Ningya cảm thấy mình đang từ từ tới gần bóng lưng hắn, sau đó Harvey phục hồi lại tinh thần, cực kỳ tự nhiên ôm mình, hôn xuống. Nụ hôn cực triền miên. Đầu lưỡi Harvey dường như mang theo tia điện nhỏ, khiến cho cả người mình tê dại đến mềm yếu, thân thể cơ hồ ngã hẳn trong ngực của hắn, mặc hắn bài bố.
Harvey ôm cậu nằm trên đất, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa eo cậu: “Ta thích vòng eo của em, nhỏ nhắn như vậy, giống như một tay cũng có thể bẻ gãy.”
Ningya nhìn hắn.
Harvey vừa cười: “Lườm ta làm gì? Ta chỉ nói vậy thôi.” Hắn nghiêng người, che ở trên người cậu, tựa trêu tức tựa nhắc nhở mà nói, “Chờ khi em phản bội ta, ta mới sẽ làm như vậy.” Hắn lại hôn xuống một cái, Ningya theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng rất lâu không cảm giác được xúc cảm ôn nhu, mở mắt ra nhìn thấy chùm sáng đứng ở chóp mũi mình mới biết, thì ra thân thể của mình đã tỉnh rồi, chỉ là thần trí vẫn còn đắm chìm trong trong mộng, không muốn thoát ra.
Cậu nhắm mắt lại, từ từ ngồi dậy, thu chùm sáng về trong tay của mình, thấp giọng nói: “Ta thật sự là Quang Chi Tử?”
Chùm sáng dùng sức nhảy lên.
Ningya nói: “Vậy tại sao ta lại không biết?”
Chùm sáng đứng ở trong bàn tay, sau đó lắc lư trái phải.
“Ngươi cũng không biết sao?” Ningya nói.
Chùm sáng lại nhảy lên nhảy xuống.
“Được rồi.” Ningya xuống giường, dãn gân cốt, ăn một bữa bữa sáng no nê —— không biết mình sẽ ngủ bao lâu, để tránh đồ ăn không đủ, ngày hôm qua cậu ăn rất ít, sau đó đưa tay ra, nắm chặt chùm sáng, dùng sức xông tới chỗ tường hôm qua chùm sáng đập loạn, vung một quyền!
Cậu biết mình có thể đã hiểu nhầm ý của chùm sáng.
Cậu cũng biết chùm sáng nói không hẳn nhất định là chính xác.
Nhưng mà cậu đã không có lựa chọn tốt hơn.
Cùng với bị thời gian dài dằng dặc không biết năm tháng hao tổn thể lực, không bằng nhân lúc đầu mình vẫn tỉnh táo, tay chân còn linh hoạt, được ăn cả ngã về không!
Chớp mắt khi nắm đấm chạm vào vách tường, chùm sáng tăng mạnh, vách tường vặn vẹo giống như cao su, tia ánh sáng cường liệt xuyên đến từ một đầu khác của vách tường. Ningya theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó thân thể nhẹ bẫng, ngã xuống từ phía trên. Cậu mở mắt ra, đúng lúc thấy một cánh tay rời ra, rơi trên mặt đất.
Ningya người mỏi eo lưng đau, trên đất rên rỉ một chút, từ từ ngồi dậy.
Cậu vẫn còn ở bên trong Điện Phụng Thần, cánh tay mới vừa nãy kia là của tượng Nữ Thần quang minh.
Bên trong Điện Phụng Thần thắp hai ngọn đèn, không giống như lúc trước tối đến không thấy năm ngón tay.
Cậu nâng eo đứng lên, cúi đầu nhìn tay của mình, trong lòng có cảm giác chùm sáng từ trong lòng bàn tay hiện lên.
“Ngươi rốt cuộc là cái gì?” Ningya thấp giọng nói.
Chùm sáng từ từ bay lên, chạm vào chóp mũi của cậu, lại một đường lăn xuống, rơi vào trước ngực cậu. Ningya lấy tay tiếp được, chùm sáng vui vẻ nhảy ra hai lần, sau đó trở lại trong lòng bàn tay.
Ningya ngẩng đầu nhìn tượng thần.
Căn cứ vị trí phán đoán, cậu vừa nãy hẳn là rơi từ trong tượng Nữ Thần Quang minh ra ngoài. Liên tưởng lần đầu tiên thấy Harvey, hắn cũng chỉ là một luồng hắc khí, Ningya trong lòng mơ hồ có ý nghĩ. Tượng thần này có phải có ma pháp Không Gian hay không, căn phòng nhỏ trước đó cậu ở bên trong, rất có thể là nơi Harvey đã ở qua. Nhưng mà, cậu không hiểu được, gian phòng nhỏ trong tượng thần rốt cuộc là biệt viện của Harvey, hay là có người đặc biệt chuẩn bị cho Harvey.
Thời đại các vị thần dài dằng dặc như vậy, ở giữa đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhất thời cậu còn chưa làm rõ được. Đặc biệt là thái độ của Harvey, hắn nhìn như đứng ở bên Quang Minh thần hội, dùng thân phận Quang Chi Tử để bảo toàn lợi ích thần hội, nhưng dưới đáy ngầm lại giống như đang mưu đồ gì đó.
Thời điểm Giáo hoàng rời khỏi, hắc khí đưa vào sau gáy hắn là cái gì đây?
Mà bản thân mình, rốt cuộc có phải là Quang Chi Tử hay không?
Trong lòng Ningya có rất nhiều nghi vấn, nhưng những nghi vấn này gộp lại cũng không bằng hoài nghi về thân phận của mình khiến cậu càng lúc càng mê man. Dù cho thời điểm cậu bị Siton uy hiếp, giam thân trong Đông Côi Mạc, cũng không có mê man giống như bây giờ.
Cậu đi ra khỏi Điện Phụng Thần, trên hành lang do dự không tiến lên. Nếu như muốn tiếp tục tìm hiểu các bí mật của thần, cậu cần phải trở lại thư viện. Mà nơi đó có Harvey, đối với cậu mà nói đã không còn an toàn. Cậu không biết Harvey có thể nhốt cậu một lần nữa hay không, càng không biết lần thứ hai mình có gặp vận may tốt như vậy hay không, gặp được một chùm sáng trợ giúp.
Sau trầm tư, bản năng tránh đi nơi hại mình, Ningya đi con đường hoàn toàn trái ngược thư viện. Cậu nghĩ đến, một khi bị bắt, sẽ làm rõ thân phận, biểu thị mình là bị giết lục chi thần vứt ra khỏi Đông Côi Mạc, tỉnh lại đã là chỗ này, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Chuyện cậu bị bắt đến Đông Côi Mạc, Quang Minh thần hội hẳn cũng biết đến rõ rõ ràng ràng, sẽ không hoài nghi. Cho dù có nghi ngờ gì, toàn bộ đẩy lên trên người của thần, cũng là điều tra không có đối chứng.
Ningya thuận hành lang đi về phía trước.
Từ sau khi Quang Minh thần hội khai chiến cùng đế quốc Kanding, kỵ sĩ tuần tra trong hành lang ít đi rất nhiều, Ningya đi tới, không có bất kỳ ai nhìn thấy, mãi đến tận khi âm thanh Feta từ hành lang bên trái vang lên.
Ningya bước nhanh đột xuất đi vào hành lang bên phải, thì nhìn thấy một kỵ sĩ ngẩng đầu ưỡn ngực từ phía trước đi tới. Trước sau không chỗ nào có thể đi, cậu nhìn thấy bên tay phải có cánh cửa, lập tức đẩy cửa đi vào. Sau khi đi vào, cậu sợ hết hồn.
Đứng bên trong rất nhiều người, tiếng người huyên náo, đang cãi vã chuyện gì đó, sự xuất hiện của cậu đương nhiên không bị người khác chú ý.
Ningya muốn đi ra ngoài, đúng lúc Feta đẩy cửa tiến vào, hai người chạm thẳng vào nhau.
Cả khuôn mặt Ningya đều cứng lại, đang muốn nói gì đó, Feta đã lướt qua cậu đi về phía trước.
Hắn biểu hiện bình thường như vậy, người khác đối với Ningya đột nhiên hiện ra cảm thấy kinh ngạc cũng thu hồi hiếu kỳ, cung kính chào hỏi cùng Feta.
Khi nãy quá lúng túng, lúc này Ningya mới phát hiện người đứng trong phòng, chẳng những có người của giáo hội, còn có quý tộc. Ningya mặc một thân quần áo quý tộc đứng giữa bọn họ, một chút cũng không lộ ra vẻ đột ngột.
“Tiểu tử, nhìn mặt ngươi rất quen, đến từ nơi nào?” Một quý tộc trung niên nhỏ giọng chào hỏi.
Ningya hỏi ngược lại: “Ngài thì sao?”
“Ta là Nam tước Joker của thành Bochyda.”
“Ta ở sát vách của ngài.”
“Chẳng lẽ là trấn Fanta? Quý tộc ở đó ta đều biết, Aha, ngươi không phải là con thứ ba của Jordan đi. Nhìn tuổi tác không sai được, ngươi vẫn luôn được phụ thân gửi nuôi bên nhà ông bà ngoại ngươi, không trách ta chưa từng thấy ngươi. Để ta nhìn xem nào, dung mạo ngươi cực kỳ giống với mẹ ngươi. Ta mới vừa rồi còn đang nghĩ, chuyện lớn như vậy phụ thân ngươi tại sao không xuất hiện, thì ra là đã phái ngươi đã đến rồi.”
Những người khác nghe thấy nam tước Jorker nói, đều xoay đầu lại, đối với cậu lộ ra nụ cười thân thiện.
Ningya thấp giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nam tước Joker nói: “Phụ thân ngươi không nói cho ngươi biết sao? Hắn vẫn cứ mơ mơ hồ hồ như vậy. Ngươi hẳn phải biết chúng ta đang chiến tranh với Đế quốc Kanding chứ?”
Mặc dù chưa từng nghe qua thành Bochyda, thế nhưng đối phương vừa nói như thế, Ningya nhất thời ý thức được quý tộc trong phòng đều đến từ Sangtu. Bởi vì đang trong chiến tranh cùng Đế quốc Kanding, chỉ có Sangtu bách vu áp lực, phái quân đội.
Nam tước Joker nói: “Chúng ta một ngày đã thua.”
Ningya ngây ngẩn cả người. Một ngày?
Nam tước Joker không hề lộ vẻ lúng túng, tự nhiên hào phóng lầu bầu chuyện tổ quốc thất bại: “Ta đã sớm đoán được kết cục này mà. Đế quốc Kanding lần này phái ra là nguyên soái Hayden đấy, hắn lần trước ở thành Niel chịu thiệt thòi lớn như thế, nhất định sẽ tàn nhẫn đòi lại. Ta nghĩ toàn bộ Mộng đại lục cũng chỉ có công tước Andre là có thể khắc chế hắn. Ai, nhưng đáng tiếc công tước Andre lại không ở bên này của chúng ta. Ngươi biết không, công tước Andre có một đứa con trai, nghe đâu rất có thiên phú ma pháp, là môn sinh đắc ý của Ma Pháp sư đệ nhất đại lục Hydeine…”
Hắn ba xàm ba láp nói rất nhiều, Ningya cũng không có tâm trí nghe thêm nữa, bởi vì Feta bắt đầu nói chuyện.
Feta trước tiên biểu đạt cảm tạ đối với hoàng thất đến quý tộc Sangtu chống đỡ cho Quang Minh thần hội, cũng biểu đạt sẽ báo cáo công lao cống hiến của bọn họ đến nhữ thần, thời điểm quý tộc Sangtu bắt đầu vui mừng khôn xiết, nghiêm nghị khiển trách quân đoàn Đế quốc Kanding sử dụng pháp sư vong linh; cuối cùng, nói rõ liên quân Sangtu cùng Quang Minh thần hội sở dĩ rút lui, hoàn toàn là bởi vì thần dụ của Nữ Thần. Nữ thần cho rằng hai thế lực ngang nhau chiến tranh rất có thể sẽ tạo thành thương tổn không thể cứu vãn đối với Mộng đại lục, thời điểm đó chịu khổ sẽ là bình dân. Vì giữ gìn lợi ích của dân chúng, Quang Minh thần hội nguyện ý nhường một bước.
Vô luận hắn dùng từ che lấp ra làm sao, đều không sửa được chuyện Quang Minh thần hội chiến đấu thất bại, quý tộc Sangtu rõ ràng trong lòng, nhưng phải cho mặt mũi phụ họa.
Sau khi Feta trấn an bọn họ, bắt đầu phân phát Thánh thủy.
Lĩnh xong thánh thủy quý tộc từng người từng người một rời đi.
Ningya lẫn ở giữa bọn họ, vốn định rời đi, thế nhưng chùm sáng kéo chân cậu lại, sống chết không cho cậu đi. Ningya đi hai lần, lại bị nó lôi vào trong một phòng khác. Sau khi đi vào mới biết ở tại gian phòng sát vách ban nãy.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Ningya nâng chùm sáng nhỏ giọng hỏi.
Chùm sáng lại bắt đầu gặp trở ngại.
Ningya hết cách, không thể làm gì khác hơn là co vào thấp trong quầy, quả nhiên, chùm sáng không nháo nữa, an an phận phận nằm trong lòng bàn tay của cậu. Ningya suy đoán sát vách nhất định có vật gì đó hấp dẫn chùm sáng. Đúng lúc khi dựa vào vách tường, có thể nghe rõ ràng âm thanh sát vách.
Quý tộc Sangtu lục tục rời đi, sát vách dần dần yên tĩnh lại.
Thấp quỹ bịt kín quá tốt, lòng Ningya có chút buồn bực, đang muốn mở cửa tủ ra, thì nghe sát vách truyền đến tiếng bước chân nặng nề. Feta nói: “Là cái gì khiến ngươi ngay cả gõ cửa lễ nghi cũng quên, hả Sophilo.”
Sophilo trầm giọng nói: “Nói cho ta, thân thể giáo hoàng đột nhiên xấu đi có phải là… do ngươi ra tay hay không?”
Feta nói: “Ngươi nói linh tinh gì đó.”
“Đừng có lảng tránh, trả lời ta!”
“Không phải.”
“Dùng chi danh nữ thần thề đi!”
“Feta, ngươi quá càn rỡ!”
“Mau dùng chi danh nữ thần phát thệ!”
Sát vách đột nhiên trở nên trầm mặc.
Thời điểm Ningya cho là Feta dùng trầm mặc để kháng nghị, hắn lên tiếng: “Dùng nữ thần chi danh phát thệ, ta cùng với sức khỏe của giáo hoàng không hề liên quan.” Dừng một chút, nói, “Bây giờ đến phiên ngươi, dùng nữ thần chi danh phát thệ, nếu như ngươi thật sự vu hại cho ta, sẽ vĩnh viễn mất đi quan tâm cùng thương xót của nữ thần!”
Sophilo hiển nhiên có chút sợ, khẩu khí nói chuyện mềm xuống: “Ta chỉ là quá giật mình.”
Feta phảng phất đối với tác phong ăn nói ba hoa của hắn tập mãi thành quen, lạnh nhạt nói: “Điều chúng ta phải làm nhất bây giờ chính là giữ gìn hình tượng thần hội, ngươi hẳn phải biết, cuộc chiến tranh này thất bại đã khiến chúng ta mất đi rất nhiều đồng minh cùng giúp đỡ.”
Sophilo nói: “Bệnh của bệ hạ đến quá không phải lúc, chúng ta vốn đã chiến thắng trở về.”
Ningya không biết tình hình trận chiến giữa Quang Minh thần hội cùng Đế quốc Kanding, Feta lại rất rõ ràng. Bọn hắn đây là một người đang nghe lén, một người lười bác, để tùy Sophilo nói hươu nói vượn.
Đến lúc sau, Sophilo cũng bịa không nổi nữa, vội vã kết thúc cái đề tài này: “Chúng ta cần một người người thừa kế giáo hoàng.”
Feta không lên tiếng.
Sophilo lại nói: “Ngươi cười cái gì?”
Feta nói: “Chúng ta không phải là không có người thừa kế, chúng ta chỉ là nhiều hơn một vị.”
Ngày đó Feta cùng Sophilo trở thành Tế tự cấp tám, đã hai người thừa kế thành giáo hoàng chuẩn bị chọn. Trừ phi bọn họ phạm vào sai lầm lớn, bị xóa bỏ tư cách, không thì, người thừa kế tất nhiên xuất hiện giữa một trong hai bọn họ.
Sophilo đương nhiên biết: “Thời điểm Giáo hoàng phát bệnh ngươi vừa lúc ở bên cạnh ngài.”
Feta nói: “Nhưng ngài cũng không có chỉ định người thừa kế.”
Nghe hắn nói như vậy, Sophilo rõ ràng dễ dàng hơn: “Tóm lại là một trong hai chúng ta.”
Feta nói: “Hi vọng vậy.”
“Có ý gì?” Sophilo cảnh giác hỏi.
Feta nói: “Không có gì, ta chỉ là hi vọng ngài có thể giữ được tỉnh táo tại thời khắc cuối cùng.”
“Rõ ràng.” Sophilo nói, “Ta muốn đi gặp ngài.”
Nói xong, Ningya đã nghe thấy thanh âm của bọn họ càng ngày càng gần, sau đó xuất hiện ở trong phòng cậu đang đợi.
…
Chẳng lẽ, giáo hoàng lão ở ngay căn phòng này?!
Ningya ảo não. Thời điểm vào cửa, cậu bị chùm sáng huyên náo thấp thỏm bất an, căn bản cũng không cẩn thận quan sát gian phòng, nếu như giáo hoàng đang tỉnh, thì nhất cử nhất động của mình tất nhiên đã rơi vào mắt của lão. Chỉ cần lão nói cho Feta cùng Sophilo, mình coi như cả người là miệng cũng không nói rõ được động cơ núp dưới quầy—— cậu hoàn toàn không chắc chắn sẽ thuyết phục được hai con cáo già ngoài cửa tin tưởng, mình bị Thần Giết Chóc ném đến đây.
Cũng may Sophilo rất nhanh đã gạt đi sự lo lắng của cậu: “Ngài đang hôn mê.”
Feta nói: “Tình huống nhìn qua không được tốt.”
Sophilo nói: “Chúng ta phải sớm bố trí.”
Feta nói: “Ngươi định sắp xếp như thế nào đây?”
Sophilo không trực tiếp trả lời: ” Còn chưa có tin tức của Kleist sao?”
Feta nói: “Không có.”
“Hiện tại gặp phải tình huống thực sự gay go tột đỉnh.”
“Đúng vậy.”
Hai người oán trách, lại không có tí khẩu khí oán trách nào, cả Ningya đều có thể nghe ra từ trong thanh âm hai người bọn họ lộ ra hưng phấn cùng kích động, đặc biệt là Sophilo, chỉ thiếu chút nữa nói vơi giáo hoàng: Hôn mê thật tốt, đi chết luôn đi.
Chờ bọn hắn rốt cuộc rời đi, Ningya cảm thấy từ bắp chân đến đùi mình đều tê dại. Chùm sáng cũng không để ý cậu, trực tiếp kéo tay cậu đẩy ra thấp quỹ. Thời điểm Ningya đi ra còn hơi sốt sắng, chỉ lo Sophilo cùng Feta ở bên ngoài chờ cậu tự chui đầu vào lưới.
Chờ cho đi ra hoàn toàn, cậu mới nhìn đến người đang nằm trên giường.
Đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy giáo hoàng, thời điểm Hayden một mình đấu Quang Minh thần hội, lão lộ ra mặt. Chỉ có điều khi đó giáo hoàng cao lớn uy nghiêm, khắp toàn thân đều lộ ra khí tức mạnh mẽ, cùng người hiện tại thoi thóp nằm ở trên giường, quả thực như hai người khác nhau.
Ningya vốn chỉ muốn nhìn một cái rồi đi, ai biết chùm sáng đột nhiên tựa như phát điên, liều mạng mà kéo cậu lên trên giường.
Ningya trơ mắt nhìn tay mình đặt lên trên giường, từng chút một tới gần mặt của giáo hoàng, sợ đến tim như muốn từ trong cổ họng nhảy ra ngoài, không mở miệng không được quát lớn chùm sáng: “Đừng hồ đồ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Chùm sáng như trước hướng xuống dưới, còn khiến cho khí lực lớn hơn.
Ningya không biết chùm sáng làm gì, lại có sức lực lớn như vậy, cả mình kéo thế nào cũng không lại, nhìn tay từ từ rơi xuống trên trán giáo hoàng.
…
Trán Giáo hoàng có không ít nếp nhăn, hắn đã không còn trẻ.
Thế nhưng, đây không phải là trọng điểm chú ý của Ningya. Cậu là chú ý, chùm sáng vòng quanh đầu ngón tay của cậu nhảy trên trán giáo hoàng, một luồn hắc khí từ trán giáo hoàng từ từ tràn ra, sau đó chùm sáng đột nhiên mở miệng, một phát đem hắc khí nuốt xuống.
Ningya: “…” Chùm sáng có thể ăn hắc khí? Đây có phải mang ý nghĩa, chùm sáng có thể khắc chế hắc ám, khắc chế Harvey hay không?
“Em đang nghĩ gì?”
Người mới vừa còn ở trong đầu đột nhiên xuất hiện ở bên người, Khiến Ningya vốn kinh hồn táng đảm Ningya suýt chút nữa nhảy dựng lên. Cậu quay đầu, nhìn Harvey gần trong gang tấc, nửa ngày mới nghĩ đến muốn trốn chạy, nhưng mà chân mới vừa bước ra, đã nhận mệnh rút về.
Harvey nhìn giáo hoàng, hơi thay đổi sắc mặt: “Em lại cứu hắn?”
Ningya vừa định lắc đầu, đã thấy chùm sáng vèo một cái trở lại trong lòng bàn tay của mình, gọi như thế nào cũng không ra ngoài.
Harvey nói: “Em tại sao phải cứu hắn? Em muốn cứu hắn, hay là muốn cùng ta đối nghịch?”
Ningya đang lúc muốn che giấu đi chùm sáng, dù sao, thứ có thể khắc chế hắc ám cực kỳ hiếm thấy, cậu không muốn bị hủy trong tay Harvey. Nhưng không chờ cậu công tác chuẩn bị tốt đưa ra lời giải thích, đã có một người giành trước: “Các ngươi…”
Là thanh âm đứt quãng của giáo hoàng.
Không chờ hắn nói lên chữ thứ ba, Harvey đã quạt một cái tát đem người làm ngất đi.
Ningya giật mình nhìn hắn.
Harvey nhìn chằm chằm mắt cậu, từ từ ghé sát vào, ánh mắt quả thực muốn đem cậu lột da hủy cốt, đem từ trong ngoài đều triệt để xem thấu: “Em nhớ ra gì đó rồi?”
Ningya nói: “Tôi, tôi nhớ ra cái gì?” Cậu đột nhiên ý thức được, Harvey biết cậu là Quang Chi Tử —— nếu như cậu thật sự là.
Harvey như trước không chịu buông tha, thậm chí bóp lấy cằm ậu, để tránh cậu quay đầu sang chỗ khác: “Thân phận của em.”
“Quá khứ của em.”
Ningya cắn môi dưới nói: “Không có.”
“Tôi cái gì cũng không nhớ ra.”
“Tôi không suy nghĩ chút gì quá khứ, tôi muốn suy tính là tương lai.”
Đúng thế. Cậu đã không còn thời gian cùng tinh lực nhìn lại những thứ đã trôi qua, so sánh với nhau, tương lai nhân loại mới là vấn đề cậu phải chú ý. Như thế nào, mới có thể bảo vệ Mộng đại lục, bảo vệ Mộng đại lục mà nhân loại tốn vô số đại tâm huyết xây dựng cùng phát triển