“Cô chú, Tiểu Hi, buổi sáng tốt lành.”
An Tịnh Tuyết khoác trên người chiếc tạp dề caro, mỉm cười rạng rỡ với gia đình ba người vừa đi vào phòng ăn. Mái tóc dài lúc này đã được cột cao gọn gàng, khiến cô bớt đi một phần yếu đuối mỏng manh, thay vào đó là sự sinh động tràn đầy sức sống. An Tịnh Tuyết giống như ánh dương đem lại sự sống cho muôn vật, chói sáng vô cùng.
“Tiểu Tuyết, chú đã bảo bao nhiêu lần rồi, con không cần phải dậy sớm như thế nữa đâu.”
Vài ngày trước, khi gặp Lưu Tuệ cùng An Tịnh Tuyết trở về, An Điền Phong đã vui mừng đến phát khóc. Ông rất hối hận vì mười năm trước đã để lạc mất cô, suốt thời gian qua còn không ngừng day dứt, chẳng biết đối mặt làm sao với anh trai đã khuất. Nay An Tịnh Tuyết lại may mắn quay lại, ông sao có thể không kinh hỉ được chứ. Thậm chí An Điền Phong còn thầm nghĩ phải bù đắp thật tốt những gì đã thiếu hụt với cô để cô có thể làm một thiên kim tiểu thư an nhàn sung sướng nhất. Hành động dậy sớm nấu ăn của An Tịnh Tuyết lúc này chính là sai lệch hoàn toàn với suy nghĩ đó của ông, ông đương nhiên đau lòng và áy náy.
“Chú à, con thích nấu nướng mà. Với lại nó rất nhẹ nhàng, cháu không thấy mệt.” An Tịnh Tuyết đặt đĩa pancake ngon mắt lên bàn, đáp.
Lưu Tuệ đứng một bên thấy chồng mình quan tâm An Tịnh Tuyết như vậy liền cực kì khó chịu. Bà ta liếc bàn ăn một cái rồi tỏ vẻ khinh bỉ:
“Chỉ là mấy thứ vớ vẩn mà thôi, nuốt vào không khéo đau bụng. Hi Hi, hai mẹ con chúng ta ra ngoài ăn.”
An Mẫn Hi mặc một chiếc áo sơ mi trắng không cài hai nút trên, để lộ khe rãnh sâu hun hút cùng một góc bra hồng nhạt. Chiếc váy đồng phục học sinh cũng bị cắt ngắn củn cởn chỉ vừa đủ che mông, cộng thêm mái tóc nhuộm vàng hoe, son phấn dày đặc cùng mùi nước hoa siêu nồng khiến cô ta chẳng hề giống một học sinh trung học. Quyến rũ thì có quyến rũ, nhưng lại khiến cô ta già dặn như tiếp viên quán bar, sự hồn nhiên ngây thơ của độ tuổi mười lăm hầu như không còn. Gặp An Tịnh Tuyết rõ ràng chỉ lớn hơn cô ta một tuổi không những xinh đẹp mà còn trông trẻ trung hơn, An Mẫn Hi đương nhiên không vừa mắt.
“Con cũng thấy thế đấy. Thức ăn gì mà trông rẻ tiền phát ớn, đúng là chỉ có hạng tiện dân mới nấu được. Người cao quý như chúng ta ăn vào chẳng phải là tự bôi nhọ mình sao?”
“Câm miệng, mày nói chuyện với chị như thế hả?!” An Điền Phong giận tím mặt, quát.
An Mẫn Hi không để ông ta vào mắt, hừ một tiếng rồi xách giỏ lướt nhanh ra ngoài. Lưu Tuệ thấy vậy thì rất bất mãn, lớn giọng nói:
“An Điền Phong, Hi Hi mới là con ruột của ông đó! Vì một người xa lạ mà ông dám mắng nó sao? Ông có phải con người nữa không?”
“Người xa lạ? Bà nói ai là người xa lạ? Nó là cháu bà, là cháu bà đấy! Vậy mà thái độ của hai mẹ con bà mấy hôm nay là sao hả? Bà nói đi, trưởng bối mà giống như bà sao?!”
An Điền Phong và Lưu Tuệ đang đỏ mặt tía tai tranh cãi thì một giọng nói trong trẻo xen lẫn áy náy bỗng nhiên xen vào:
“Cô chú đừng vì con mà cãi nhau nữa. Tất cả là do con, làm thức ăn không hợp khẩu vị của Hi Hi và cô. Con xin lỗi ạ.”
Bà Lưu giúp việc trốn trong bếp nghe vậy liền bất bình không thôi. Tài nghệ của An Tịnh Tuyết tiểu thư bà là người rõ ràng nhất. Món nào dưới bàn tay tiểu thư làm ra đều không thua kém nhà hàng năm sao, sắc hương vị tất cả vô cùng hoàn hảo, vậy mà hai mẹ con quá đáng kia lại dám nói như vậy. An Tịnh Tuyết tiểu thư mà nấu ăn dở, vậy trên thế giới này chắc không còn người nấu ngon nữa rồi.
An Điền Phong không đành lòng nhìn bộ dáng tủi thân của An Tịnh Tuyết, định lên tiếng an ủi nhưng cuối cùng lại thôi. Ông biết nếu lúc này ông còn nói thêm gì nữa, cuộc cãi vã này sẽ càng lúc càng lớn hơn, đến lúc đó người khó xử nhất là đứa cháu này. Nghĩ vậy, ông liền vác cặp đi làm, còn không quên nói với bà Lưu:
“Mau gói lại một ít đem ra xe cho tôi.”
Bà Lưu vâng dạ làm ngay, chính bà còn muốn thưởng thức món ăn của An Tịnh Tuyết tiểu thư, chứ đừng nói là ông chủ. Mỹ vị nhân gian, con người ai chẳng thích.
Lưu Tuệ thấy đối tượng tranh cãi đã đi mất, tức giận đến dậm chân. Lại nhìn An Tịnh Tuyết đang đứng cúi đầu ở đó, sẵn giọng đe dọa:
“Mày nhanh nhanh cút khỏi chỗ này cho tao. Còn nữa, cấm không được nói lung tung. Tao mà biết mày líu ríu cái gì thì coi chừng!”
Trước khi đưa An Tịnh Tuyết về nhà, Lưu Tuệ cũng đã đe dọa một phen rằng cô không được nói ra việc bị bà ta bỏ đến cô nhi viện, mà là chính mình ham chơi bị lạc mới tới đó. An Tịnh Tuyết cũng nhu thuận đáp ứng, bù vào đó xin Lưu Tuệ cho ở nhờ một thời gian để chờ căn biệt thự kia sửa chữa xong.
Nhìn theo bóng dáng Lưu Tuệ bỏ đi, An Tịnh Tuyết nhếch môi cười, để lộ hai chiếc răng nanh trắng bóng. Trừng phạt kinh khủng và tàn khốc nhất không phải là giết chết ai đó, mà là khiến người ta cảm nhận được mọi thứ nắm trong tay dần dần biến mất, từ đỉnh cao hào nhoáng rơi xuống vực sâu vạn trượng, hành hạ từ từ để nỗi đau thấm sâu vào da thịt như gia vị cùng món ăn.
Đột nhiên, chiếc hoa tai hồng bảo thạch trên tai An Tịnh Tuyết rung lên một cái. Ánh mắt cô lóe lên, quay sang cười với bà Lưu:
“Bác, con có việc gấp phải làm nên không phụ bác dọn dẹp được. Bác thứ lỗi cho con nhé.”
Bà Lưu nhìn cử chỉ lấy lòng của An Tịnh Tuyết liền thấy trong lòng mềm nhũn cùng một phần hư vinh. Một tiểu thư cao cao tại thượng lại hạ mình nói chuyện như thế với giúp việc như bà ta, đúng là hiếm vô cùng.
“Tiểu thư nói gì vậy, đây vốn là việc của tôi mà.”
“Cảm ơn bác. Lần sau sẽ không thế nữa đâu ạ.” An Tịnh Tuyết dứt câu liền lên lầu.
Sau khi khóa chặt cửa phòng, An Tịnh Tuyết thả mình xuống giường, tay khẽ xoay viên hồng bảo thạch trên tai một vòng theo chiều kim đồng hồ, tức thì giọng nói của Stephen liền vang lên:
“Red, có một nhiệm vụ mà cô bắt buộc phải thực hiện. Địa điểm…”
An Tịnh Tuyết nhớ kĩ lời Stephen nói rồi ngắt tín hiệu. Mặc dù sát thủ trong top có quyền tự ý lựa chọn nhiệm vụ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài nhiệm vụ không thể từ chối như thế này. Chúng là những nhiệm vụ có tính chất đặc biệt, mang một ý nghĩa quan trọng nào đó mà không được thất bại. An Tịnh Tuyết đã một thời gian không hoạt động gân cốt, với lại nhiệm vụ này rất hợp với sở thích cũng như sở trường của cô, địa điểm thú vị sao cũng nằm trong thành phố H này. Ưm, nhiệm vụ này sinh ra chính là dành riêng cho cô rồi.