An Tịnh Tuyết giống như cảm nhận được Bạc Á Thần muốn phản kháng, động tác tay càng lúc càng nhanh hơn. Những sợi dây kim loại bắt đầu đan vào nhau, tạo thành một tấm lưới sắc nhọn muốn cắt đối phương thành trăm ngàn miếng thịt vụn. Bạc Á Thần cau mày lại, anh không hề nghĩ rằng trình độ của cô lại cao đến mức này. Nếu không dùng toàn lực đối phó, e rằng chính anh cũng sẽ gục xuống dưới lưỡi hái của cô.
Nghĩ thế, Bạc Á Thần lập tức mở nắp cây bút máy ra, một ánh bạc kim loại lóa lên chói mắt chứng tỏ đây không phải chỉ là một cây bút bình thường.Ngòi bút khá dài, tầm .cm, cực kì sắc nhọn và cứng rắn. Bạc Á Thần có thân phận phức tạp, vừa là lão đại Huyết Long bang, vừa là tổng giám đốc tập đoàn XSX lớn nhất Châu Á, vì thế, súng đối với anh mà nói khá là bất tiện. Cây bút máy nhìn như vô hại này đã được Bạc Á Thần thiết kế từng chi tiết,ngoài công dụng viết ra, nó còn có thể làm vũ khí, đi kèm rất nhiều chức năng bí mật. Chất liệu siêu hợp kim có thể chống chọi với bất kì ngoại lực to lớn nào. Có thể nói, cây bút này so với dây kim loại của An Tịnh Tuyết chỉ có hơn chứ không có kém.
Quả nhiên, ngòi bút chạm đến phần nào của tấm lưới đều cắt đứt phần ấy dễ dàng giống như một cọng bún. Nếu Stephen có mặt ở đây nhất định sẽ khóc đứt ruột đứt gan, đống dây kim loại này chính là vàng đó, là vàng đó, hắn phải vất vả xoay sở lắm mới kiếm được một ít, thế mà bây giờ...đều thành rác rưởi cả rồi!
An Tịnh Tuyết mất đi lý trí nhưng không có nghĩa rằng cô cũng biến ngốc, phát hiện vũ khí của mình đã trở nên vô dụng, cô liền lách mình giảm bớt khoảng cách với Bạc Á Thần, sau đó móc từ ngực áo ra một cây súng lục mini chỉ to bằng lòng bàn tay. Cũng giống như Bạc Á Thần, An Tịnh Tuyết cũng không có thói quen dùng súng, thứ này chẳng qua chỉ là phòng hờ mà thôi.
Bạc Á Thần nhìn thấy An Tịnh Tuyết vì lấy súng mà làm bại lộ một phần da trắng nõn liền có chút ngây ngẩn. Từ góc độ này, anh thậm chí còn có thể thấy được xương quai xanh tinh sảo và hai bầu ngực tròn trịa ẩn hiện dưới lớp bra hồng nhạt của cô. Cả người Bạc Á Thần cứng lại, khí huyết sôi trào dữ dội, bàn tay râm ran ngứa ngáy không chịu nỗi. Suốt bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên sự đạm mạc lãnh tình của anh hoàn toàn biến mất, thay vào đó là dục vọng mãnh liệt như bốc cháy. Anh chỉ muốn lập tức áp bé con trước mặt xuống, vuốt ve từng chút từng chút một cơ thể tuyệt đẹp của cô, nhấm nuốt đôi môi hồng mềm mại của cô, cùng cô tận hưởng cảm giác thiên đường.
"Bụp."
Tiếng đạn đâm vào da thịt cùng cơn đau nhói khiến Bạc Á Thần tỉnh khỏi dục vọng. Anh ôm phần vai nhiễm máu tươi của mình nhìn về phía An Tịnh Tuyết đang nở nụ cười máu lạnh, không khỏi có chút tự giễu. Bạc Á Thần a Bạc Á Thần, mày tự cho mình đã nhìn thấu cuộc đời gian ác dơ bần này, không tham tiền tài danh vọng, không đam mê nữ sắc trụy lạc, vậy mà giờ đây lại vì háo sắc mà bị ăn đạn. Đúng là quá mức nực cười mà.
An Tịnh Tuyết không hề quan tâm ánh mắt nóng rực của Bạc Á Thần mà tiếp tục bóp cò. Vì súng đã lắp nòng giảm thanh nên bên ngoài không hề nghe thấy được, Bạc Á Thần càng lúc càng bất lợi, động tác của anh cho dù nhanh nhưng sao có thể bì kịp với tốc độ đạn bay, tránh cũng không tránh được tất cả. Nếu Tùy Phong, Tùy Bách và các thuộc hạ của Bạc Á Thần mà ở đây thì nhất định sẽ há hốc không thể tin được, bởi tình trạng của anh lúc này thật sự rất thê thảm, quần áo đã rách nát còn nhuốm đầy máu tươi, làm gì còn phong thái vương giả lúc nào.
Thật ra Bạc Á Thần bị như vậy không phải vì anh yếu, mà là vì bị tình cảm ảnh hưởng, vì quá quan tâm An Tịnh Tuyết không muốn cô bị chút thương tổn nào, huống chi cô đánh mất lý trí là do anh.
Mắt thấy An Tịnh Tuyết chỉa thẳng súng vào ngực mình, Bạc Á Thần đột nhiên có một mảnh đau đớn không rõ. Anh không muốn nhìn một An Tịnh Tuyết như vậy, khát máu, sắc lạnh hoàn toàn mất đi nhân tính, giống như một ác ma bị trói buộc bởi xích sắc địa ngục. Lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng anh để chuyện này xảy ra! Từ nay về sau, anh sẽ nâng niu cô trong lòng bàn tay, sủng cô cả đời.
Mắt Bạc Á Thần loé lên sự kiên định tuyệt đối rồi đột nhiên lao về phía An Tịnh Tuyết, mặc cho viên đạn găm vào chỗ yếu hại của bản thân. An Tịnh Tuyết không ngờ anh lại đột nhiên hành động như vậy, lập tức bị đánh vào tường, đầu va chạm choáng váng rồi ngất xỉu. Trong cơn mơ hồ, cô hình như nghe được có tiếng người nào đó lo lắng gọi mình, muốn mở mắt ra nhưng không thể, cuối cùng hoàn toàn chìm vào bóng tối