Thần Bí Thương Nhân

chương 22: lại được quán đỉnh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc Triệu Ngữ Yên hớt hả chạy xuống, liền nhìn thấy một cảnh tượng như vầy:

Cao nhân tiền bối, ân nhân cứu mạng trong mắt nàng, Phạm chưởng quỹ hiện đang nằm ngửa chỏng vó ra mặt đất, một tay bấu lấy mông con mèo trắng, một tay véo lấy một bên tai của nó, miệng há to hết cỡ.

Ừm, miệng của Phạm chưởng quỹ há to là vì con mèo trắng béo ú kia hiện đang cầm lấy một vật màu vàng, trông khá giống là cái bô nàng dùng trong cung hồi nhỏ, nhét vào trong miệng của hắn.

“Phạm chưởng quỹ? – Triệu Ngữ Yên kêu khẽ một tiếng.

Soạt! Soạt! Soạt!

Trong nháy mắt, Phạm Hiên đã đứng nghiêm trang ở sau quầy, tóc tai chỉnh tề, áo quần phẳng phiu. Vô Địch đại gia thì nằm ngoan ngoãn trên mặt bàn, hai mắt nhíp lại ngủ say sưa, Tụ Bảo Bồn biến mất đi đâu không thấy.

“Triệu cô nương, buổi sá… buổi tối tốt lành.” – Phạm Hiên đưa ra một nụ cười ấm áp tiêu chuẩn, làm lu mờ luôn vết bầm tím bên khóe miệng.

“Phạm chưởng quỹ buổi, buổi tối tốt lành.” – Triệu Ngữ Yên có chút không quen chào lại, nàng cảm thấy khá là quái dị, từ nhỏ đến giờ nàng chưa chào buổi tối lần nào.

“Như thế nào, Triệu cô nương có hài lòng sau một đêm ở Hoàng Tự Thiền Phòng?” – Thái độ bây giờ của Phạm chưởng quỹ tốt hơn gắp trăm lần so với khi nói chuyện với bọn tán tu.

Phải vậy thôi, đây là khách hàng tiềm năng a, có thể cung cấp Tài Khí cho hắn tu luyện, nắm giữ mấu chốt thăng cấp của hắn. Còn lũ kia, xin lỗi, đánh giá tổng hợp trên chính là con ruột, dưới chính là con ghẻ, nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ, hắn cũng chả muốn tiếp xúc với bọn hắn làm gì, mất cả ngày để buôn bán không ngừng nghỉ, thiếu thời gian tu luyện, còn chẳng có Tài Khí quán đỉnh.

Chỉ mới sau ngày hôm nay thôi, Phạm Hiên đã sinh ra ý nghĩ thuê nhị chưởng quỹ để tiếp mấy cái mua bán linh tinh tốn thời gian này, hắn chỉ tập trung vào tìm kiếm khách hàng có đánh giá tổng hợp trên là được.

Tất nhiên, đây vẫn chỉ là ý nghĩ thôi. Hắn cũng chưa biết phải đi đâu tìm người tin được để giao trọng trách, cũng chả biết phải trả lương sao cho hợp lý, quan trọng là hắn cũng không muốn phải đưa Thần Kỳ Tụ Bảo Nang cho kẻ khác a.

Trở lại chuyện chính, Triệu Ngữ Yên nghe hắn hỏi liền gật đầu cười đáp lại. – “Không thể hài lòng hơn, Thiền Phòng thật quá sức thần kỳ.” – Nàng còn đang muốn nạp tiền vào tu luyện tiếp đây, tất nhiên là hài lòng.

“Vậy ngươi nhớ bình chọn mười sao cho bản chưởng quỹ nhé, trên góc phải ấy!” – Phạm Hiên chỉ tay lên góc phải phía trên, ánh mắt tha thiết. Vô Địch cũng nghiêm túc đứng dậy, dùng hai bàn chân béo mập chỉ lên góc phải.

“Hả? Là sao?” – Triệu Ngữ Yên không hiểu (Mọi người hiểu a).

“Ha ha, không có gì. Triệu cô nương bây giờ là muốn thuê tiếp Hoàng Tự Thiền Phòng đúng không?” – Phạm Hiên nở nụ cười cầu tài, khẽ xoa tay bên dưới gầm quầy.

Vô Địch cũng cúi đầu liếm miệng, hắn mà kiếm được tiền từ Triệu Ngữ Yên thì nó cũng được phân Tài Khí nha.

“Đúng vậy.” – Triệu Ngữ Yên kiên định gật đầu, giờ mục tiêu của nàng là tu luyện thật chăm chỉ để báo thù cho bốn vị chấp sự.

Nói xong, nàng mới nhớ tới nghi vấn ban đầu của mình, liền vội hỏi Phạm Hiên. – “Phải rồi chưởng quỹ, ta rốt cuộc đã tu luyện bao lâu đây?”

“Một ngày a.” – Phạm Hiên vô tư đáp, đang không hiểu sao nàng lại hỏi vấn đề này thì vỡ lẽ ra, sau đó hắn liền vỗ trán. – “À quên mất chưa nói cho ngươi, một năm trong Thiền Phòng chỉ bằng một ngày bên ngoài mà thôi.”

“Cái gì?!” – Triệu Ngữ Yên khiếp sợ kêu lên, nàng chưa bao giờ nghe qua cái gọi là Pháp Tắc Thời Gian a, đáng thương vị công chúa dế nhũi trong góc Bắc Minh Vực.

Phạm chưởng quỹ rất hài lòng trước thái độ kinh hãi này của nàng. – “Ha ha, thường thôi, thường thôi. Đây chỉ là một loại công năng hết sức tầm thường của Vạn Năng Thương Hội nha.” – Khá lắm, hắn lại không nhịn được mà tinh tướng một phen.

Triệu Ngữ Yên kìm nén lại lòng khiếp sợ của mình, cảm thán ca ngợi. – “Quả nhiên là Vạn Năng Thương Hội, danh bất hư truyền.” – Ánh mắt có chút sùng kính nhìn Phạm chưởng quỹ.

“Ấy, quá khen, quá khen.” – Phạm Hiên lúng túng đáp lại. Con người của thằng này đôi khi có chút mâu thuẫn, ưa thích tinh tướng, giả bộ cao nhân, nhưng bị người ta khen ngợi thì lại ngại ngùng.

“Đúng rồi chưởng quỹ, sao bên ngoài lại thành ra thế này?” – Nàng hỏi nốt nghi vấn còn lại của mình.

Phạm Hiên không nhịn được thở dài, ánh mắt đờ đẫn nhìn bức tường trống, tay khẽ vuốt ve con mèo béo, dùng chất giọng ưu sầu nói ra. – “Àiii, này cũng là do ta.” – Được rồi, Phạm chưởng quỹ là muốn bắt đầu buổi diễn, hắn biết cái khỉ khô gì đâu.

Triệu Ngữ Yên kinh ngạc che miệng. – “Ngài làm ra thế này? Tại sao?” – Nghĩ đến việc hắn có thể tiện tay giải quyết sáu vị cao thủ Kim Đan Kỳ, nàng lập tức tin tưởng rồi.

“Không phải do ta làm, nhưng cũng là ta gián tiếp tạo ra.” – Phạm Hiên ưu thương lắc đầu.

Trông thấy ánh mắt hiếu kỳ của Triệu Ngữ Yên, hắn liền tiếp tục bịa chuyện. – “Ngươi còn nhớ sáu kẻ đã truy sát ngươi ngày hôm qua hay không? Buổi tối hôm đó đồng bọn của chúng liền đến báo thù rồi.” – Khá lắm, rất sát với sự thật rồi.

Triệu Ngữ Yên giờ mới biết là chuyện này còn có liên quan đến mình, càng thêm chăm chú lắng nghe.

Phạm Hiên càng thêm nhập thần. – “Vì ngươi a, ta và chúng đánh đến hơn ba trăm hiệp, phong vân rít gào, thiên địa biến sắc. Phải biết, bọn chúng có đến trăm tên Kim Đan, chục tên Nguyên Anh, thủ lĩnh càng là Nguyên Anh Viên Mãn, chỉ kém nửa bước là đến Hóa Thần Kỳ. Nhưng mà cũng không phải là đối thủ của ta.” – Một cơn gió không biết từ đâu chợt luồng vào cửa tiệm.

Con mèo béo cụp tai lại, tự phong bế thính giác, nó không nghe nổi nữa. Triệu Ngữ Yên thì lộ vẻ mặt sùng bái nhìn Phạm chưởng quỹ, căng thẳng chờ đợi hắn kể tiếp.

“Khụ, lại nói, trời cao có đất hiếu sinh, bọn chúng tu hành đến nay cũng không dễ dàng, ta cũng tha cho chúng một con đường sống.” – Nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Ngữ Yên có chút không đúng, hắn liền hiểu là chuyện gì, vội bẻ lái. – “Chủ yếu là để dành lại cho ngươi tự tay báo thù sau này.” – Thấy trên mặt nàng hiện lên thần sắc hiểu ra, hắn mới thầm thở phào.

‘Cha nó, suýt thì tự nâng đá đập chân rồi.’ – Tinh tướng không có tội, nhưng tinh tướng mà để cho nàng mất hứng thì không có Tài Khí a.

Sau đó, nét mặt của hắn chợt hiện lên vẻ giận dữ, dùng ngữ khí thật hối hận, thật căm ghét gầm nhẹ. – “Nào ngờ bọn chúng lại gian ngoan mất linh, không có tính người, vì muốn hãm hại ta nên bày xuống một cái tà trận, không hề lưu tình mà diệt sát mấy vạn sinh linh nơi đây rồi giá họa cho ta.” – Trong lời nói của hắn có rất nhiều lỗ hỏng, nhưng Triệu Ngữ Yên không để ý tới.

Nàng bây giờ chỉ biết đến một điều là lại có thêm mấy vạn người chết vì nàng a, dù nàng chẳng hề làm gì cả. Lửa giận thiêu đốt đến cùng cực, nhưng đã trải qua việc mất đi bốn vị chấp sự, Triệu Ngữ Yên cũng không hề mất hết lý trí mà chạy đi đòi đánh đòi giết, chỉ có quyết tâm tu luyện càng thêm kiên định.

Đây cũng là mục đích của Phạm Hiên khi bịa ra câu chuyện này, hắn chính là muốn để cho Triệu Ngữ Yên càng có thêm động lực để tu luyện, như vậy thì thu nhập của hắn sẽ càng nhiều, Tài Khí sẽ càng nhiều, tu vi cũng càng tăng nhanh. Hắn lại không biết là, lời nói dối của hắn cũng chẳng khác với sự thật là bao nhiêu.

Vô Địch cũng biết đêm đó là kẻ nào đã đến, nó ngửi ra được một loại khí tức đồng nguyên của bọn Nhất với sáu tên Kim Đan đã chết ở tiệm trước đó. Nhưng nó cũng không thèm nói cho Phạm Hiên biết điều này, để hắn mơ mơ hồ hồ như vậy không phải chơi rất vui sao, con mèo béo có thể cậy vào việc này mà lén cười nhạo hắn.

“Phạm chưởng quỹ, ta muốn gia hạn tiền thuê Hoàng Tự Thiền Phòng, một lần tám ngày.” – Triệu Ngữ Yên nói ra như chém đinh chặt sắt.

“Được thôi.” – Phạm Hiên làm bộ nhẹ nhàng như chuyện bình thường, thực tế trong lòng đã nở hoa, cười thầm không thôi. – ‘Tám ngày là tám vạn Linh Thạch Trung Phẩm, tính ra lợi nhuận được chia là bốn ngàn, Tài khí quán đỉnh cũng được bốn trăm. Khặc khặc, kiếm bộn.’

Triệu Ngữ Yên bắt đầu lấy linh thạch và đồ đạc trong nhẫn trữ vật ra để bán đứt cho Phạm chưởng quỹ, ngoại trừ Bích Thủy Kiếm và Huyền Vân Tiểu Ấn. Hai thứ ấy nàng chỉ đem thế chấp, bởi vì Bích Thủy Kiếm là quà mà phụ hoàng tặng cho nàng nhân dịp nàng đột phá Trúc Cơ, còn Huyền Vân Tiểu Ấn thì là pháp bảo mà mấy vị cung phụng đưa cho nàng để hộ thân, cũng như dựa vào nó để định vị mà tìm được nàng.

“Thanh toán đầy đủ, chúc Triệu cô nương tu luyện vui vẻ, sớm ngày đột phá Kim Đan, trở thành người trên người.” – Phạm Hiên cảm nhận Tài Khí tràn vào trong người mình, tâm trạng tốt lên rất nhiều, mồm cũng nở hoa, nói thêm mấy câu tốt đẹp.

“Xin nhờ lời chúc tốt lành của chưởng quỹ.” – Nàng tiểu công chúa cũng cười đáp lại. Nhìn đồng tiền vàng trên tay giờ đã lung linh trở lại như lúc ban đầu, nàng liền tranh thủ chào tạm biệt Phạm chưởng quỹ. – “Chưởng quỹ buổi tối vui vẻ, ta phải đi tranh thủ tu luyện đây.”

Sau đó liền thoăn thoắt đi lên tầng hai, không kịp chờ đợi vào ngay Thiền Phòng tiếp tục tu luyện, để lại Phạm Hiên với vẻ mặt táo bón.

‘Cô nương a, nói buổi tối vui vẻ với một gã đàn ông là rất nguy hiểm đó.’ – Hắn thầm cảm thán, lắc đầu than thở, đồi phong bại tục nha.

Trở lại với chuyện chính, mặc dù vừa được một lần quán đỉnh rất chất lượng, Tài Khí tràn trề, nhưng Phạm Hiên cũng không lập tức chạy đi tu luyện ngay, hắn còn có việc phải giải quyết ở đây.

Hắn nhìn về phía con mèo béo, Triệu Ngữ Yên vừa đi nó liền lôi Tụ Bảo Bồn ra vọc. Phạm Hiên khởi động Giám Bảo Nhãn.

Vật phẩm: Thần Bí Thương Nhân Sáo Trang (/) – Tụ Bảo Bồn

Phẩm cấp: Pháp Khí Trung Phẩm (Có thể thăng cấp)

Nguyên liệu thăng cấp (Trung Phẩm=>Thượng Phẩm): đơn vị Tài Khí

Được lắm, lần này lại đòi một nửa số Tài Khí hắn vừa kiếm được. Nhưng Phạm Hiên cũng không ngu ngốc tiêu xài để nâng cấp a, hắn biết còn một tên có lượng Tài Khí không thua gì hắn.

‘Con mèo béo, muốn chơi thì tự nạp tiền đi nha. Ừm, sau này ta lại mượn tài khoản của ngươi, moa ha ha ha ha.’

Truyện Chữ Hay