Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

chương 97

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thẩm Việt gắt gao nắm chặt di động, mắt không dám rời đi một phút nào, chỉ sợ có người gọi điện thoại đến được.

Di động của anh sắp hết pin rồi, lúc nãy anh liều mạng gọi điện ra bên ngoài, không gọi được thì thôi, lại còn tốn không ít pin. Về sau anh không dám gọi lung tung nữa, chờ người bên ngoài gọi vào, bây giờ máy đã báo pin yếu, chỉ còn %, anh lại càng không dám tuỳ tiện gọi đi.

Không chỉ có thế, anh còn phát hiện sơn trang quỷ dị này không có một cái gì ăn được, bây giờ đói đến mức mềm cả người.

Anh nhớ tới lúc Cố đại sư gọi cho mình, tín hiệu rất yếu, bên cô lại cực kỳ ồn ào nên không biết có nghe được ý anh không…

Anh thở dài.

Thiệu Nhất Chu thảnh thơi ngồi bên cạnh nhìn Thẩm Việt u sầu nói: “Ai, tôi nói sao anh vừa đến đây tâm trạng đã nặng nề thế, anh đừng nghĩ nhiều, không phải chủ nhân sơn trang đã nói rồi sao? Chờ đến lúc đường núi dễ đi hơn sẽ đưa chúng ta trở về.”

Thẩm Việt bây giờ không muốn nói chuyện, anh bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt đơn thuần của Thiệu Nhất Chu, nhịn không được nói: “Cậu thực sự không cảm thấy nơi này rất kỳ lạ sao? Ở đây không có điện mà vẫn dùng nến, ban ngày cũng không nhìn thấy ánh mặt trời, mỗi người đều âm trầm lạnh lùng, ngay cả tín hiệu di động cũng không có… Cậu đã thấy sơn trang nào như vậy chưa?”

Thiệu Nhất Chu nghĩ nghĩ rồi nói: “Trang tiên sinh nói ông ta hướng tới cuộc sống như người xưa, hy vọng có thể phục hồi nguyên trạng cho nên mới xây một toà nhà cũ kỹ trong núi sâu như vậy. Tất cả đều bắt chước theo kiến trúc phủ đệ thời cổ, hơn nữa kéo điện vào núi rất phiền nên mới không dùng điện, chuyện này có gì kỳ lạ? Bây giờ người như Trang tiên sinh không nhiều lắm đâu.”

Thẩm Việt: “…”

Thiệu Nhất Chu nói: “Hơn nữa hôm nay tôi nói chuyện phiếm với Trang tiên sinh, phát hiện ông ấy thực sự là một người có tri thức lại cực nho nhã, anh đừng nghĩ nhiều, nếu ông ấy muốn hại chúng ta thì lúc trước cần gì cứu chúng ta? Trực tiếp mặc kệ chúng ta là được rồi mà?”

Thẩm Việt: “…”

Anh thực sự không còn lời nào để nói, chỉ có thể nói mánh khoé lừa người của Trang tiên sinh kia đúng là đệ nhất.

Đêm hôm qua bọn họ quay phim đến tận khuya, không ngờ đột nhiên trời mưa to rồi đất đá sạt lở trôi xuống. Tình hình lúc ấy rất hỗn loạn, anh cùng Thiệu Nhất Chu và Hạ Dao diễn cùng nhau nên cũng chạy trốn cùng nhau, lúc ấy còn có trợ lý của bọn họ. Nhưng tiếc là vận khí của họ không tốt nên lạc đường trên núi, may mà có Trang tiên sinh đi qua cứu giúp.

Lúc ấy vẫn còn đang mưa, trên núi rất nguy hiểm, bọn họ còn không biết đường nên chỉ có thể đi theo Trang tiên sinh tới nhà ông. Sau khi tới nhà Trang tiên sinh, Thẩm Việt liền cảm thấy sai sai, thôn trang này tuy được xây dựng xa hoa lộng lẫy, rất có ý vị thời cổ, nhưng cũng có tử khí rất u ám. Không chỉ quản gia mà những người làm việc ở đây cũng đều âm u lạnh lùng, không nói thừa một câu nào, ngay cả một con vật nhỏ cũng không thấy, xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ.

Nếu nói Trang tiên sinh muốn hướng tới cuộc sống của người xưa thì cũng là nơi non xanh nước biếc chứ sao có thể là chỗ như vậy? Hơn nữa Trang tiên sinh luôn làm anh liên tưởng tới bọn quỷ mặt người, ngay cả hơi thở của ông ta cũng làm anh thấy cực kỳ giống.

Trực giác nói cho anh biết ở trong núi sâu như vậy có một toà nhà toàn người thì chắc chắn không phải người thường.

Thẩm Việt nói: “Nhất Chu, nếu anh không tin tôi thì tự để ý xem, xem tim Trang tiên sinh có đập không, cơ thể ông ta có lạnh không!”

Thiệu Nhất Chu trợn mắt xem thường, nói: “Hẳn là anh nên xem Trang tiên sinh có bóng không chứ, Trang tiên sinh và ông quản gia đều có bóng mà, sao bọn họ có thể là quỷ chứ? Mà trên đời này làm gì có quỷ? Anh đừng có mà mê tín, đừng có bị đất lở đá trôi doạ một phen mà nhát gan thế.”

Thẩm Việt đồng tình nhìn Thiệu Nhất Chu, giống như thấy chính mình ngu ngốc trước kia.

Thiệu Nhất Chu đứng dậy nói: “Quá nhàm chán, tôi đi tìm Trang tiên sinh chơi cờ đây, tôi thấy ông ấy chơi cờ cũng rất giỏi. Anh muốn đi cùng không?”

Thẩm Việt lắc đầu: “Không đi đâu.”

Anh nhìn Thiệu Nhất Chu rời đi, anh ngồi lại trong phòng một lát. Tuy rằng trong phòng an toàn nhưng cũng không phải là kế lâu dài, anh đứng dậy đi ra ngoài, muốn tìm xem cửa ra ở chỗ nào, nhân tiện tìm Hạ Dao luôn.

Nhưng mà lúc anh vừa ra khỏi cửa thì phát hiện quản gia cho người treo vải đỏ khắp nhà, còn dán chữ hỉ đỏ rực, anh cực kỳ kinh ngạc hỏi: “Có ai sắp kết hôn à?”

Quản gia sâu xa nhìn anh: “Là lão gia muốn thành thân, Thẩm tiên sinh, mời anh ở lại uống chén rượu mừng.”

Thẩm Việt kinh ngạc: “Bao giờ? Mấy ngày nữa à?”

“Tối hôm nay.”

“…Tối nay? Gấp vậy sao?”

Thẩm Việt khó hiểu, cực kỳ khiếp sợ, buổi sáng vẫn bình thường không nhìn ra không khí hôn lễ gì cả, bây giờ đột nhiên muốn kết hôn, buổi chiều mới bắt đầu trang trí, buổi tối đã… Có phải vội vàng quá không?”

Thẩm Việt nói: “Sao lúc trước tôi không hề nghe nói vậy, không biết cô dâu của Trang tiên sinh là ai?”

Quản gia cười quỷ dị, cũng không nói là ai: “Đến lúc đó anh sẽ biết, anh nhất định phải tới đó.”

Trong lòng Thẩm Việt căng thẳng nhưng trên mặt lại không để lộ tí gì, anh gật đầu nói được: “Hôn lễ của Trang tiên sinh tôi nhất định sẽ không vắng mặt.”

Anh tạm biệt quản gia xong thì xoay người nhàn nhã đi vài bước trong sân như đang ngắm cảnh, đến lúc ánh mắt kín đáo sau lưng biến mất anh mới vội vàng đi tìm Hạ Dao.

Trang tiên sinh đột nhiên muốn kết hôn, anh không thể nghĩ ra ai khác ngoài mấy người đến thôn trang cùng anh, mà trong số đó chỉ có mình Hạ Dao là phụ nữ, cô dâu rất có thể là cô ấy!

Hạ Dao đang ở trong phòng, tay nắm chặt di động không dám buông. Lúc Thẩm Việt tới gõ cửa cô sợ đến mức khiếp hồn, mãi khi nghe được tiếng Thẩm Việt mới bình tĩnh lại, mở cửa kéo Thẩm Việt vào phòng, còn lét lút nhìn ra ngoài mấy lần, xong mới đóng cửa nói: “Anh tìm tôi có phải cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm không?”

Thẩm Việt nói: “Cô cũng thấy thế à?”

Sắc mặt Hạ Dao tái nhợt, gật đầu nói: “Đêm hôm qua tôi đói bụng nên muốn đi tìm chút đồ ăn, nhưng đến phòng bếp thì phát hiện gạo với thức ăn ở đó đều mốc meo hết cả, còn giăng đầy mạng nhện. Lúc ấy tôi còn tưởng đi nhầm nên trở về phòng luôn, không ngờ sáng hôm sau đi ăn thì lại thấy quản gia và đại thẩm bưng rất nhiều đồ ăn từ phòng bếp tối qua ra!”

“Tôi lại tưởng mình nhìn nhầm nên đi vào bếp xem nhưng cách bài trí trong đó chính là cách bài trí tôi gặp hôm qua! Ngay cả gạo với đồ ăn cũng y hệt, chỉ khác là ban ngày nhìn rất tươi mới, không có mốc, cũng chẳng có nhện… Chuyện này quá kỳ lạ! Sau đó tôi cẩn thận quan sát thì phát hiện bọn quản gia đi đường chưa bao giờ phát ra âm thanh, mỗi lần gõ cửa là gõ bốn lần! Không phải nói là chỉ có quỷ đi đường mới không phát ra tiếng, gõ cửa bốn lần à?”

“Thẩm Việt, anh nói xem có phải chúng ta đã tới nơi không nên tới rồi không? Nếu không Trang tiên sinh sao có thể vừa khéo xuất hiện đúng lúc chúng ta lạc đường chứ? Hay tất cả chỉ là ảo giác của tôi?”

Không hiểu vì sao Thẩm Việt lại rất vui mừng nói: “Chắc cô không nhìn nhầm đâu, tôi cũng cảm thấy ngôi nhà này không thích hợp, người ở đây có vấn đề! Hơn nữa cô biết không, quản gia nói tối nay trang chủ muốn kết hôn, nhưng cô dâu là ai lại không nói, nếu…”

Hạ Dao hoảng sợ mở to hai mắt, nói: “Anh nói… là tôi à?”

Thẩm Việt ừ một tiếng: “Rất có thể.”

Hạ Dao hoảng loạn một lát rồi bình tĩnh lại: “Không được, tôi không thể gả. Chúng ta nhất định phải chạy trốn!”

Thẩm Việt: “Đúng là phải chạy trốn, nếu không có thể vĩnh viễn chúng ta không thể rời khỏi đây…”

“Chúng ta gọi mọi người tới cùng bàn bạc!”

“Aizz, tôi đã nói với Nhất Chu rồi, cậu ấy không tin.”

“…Tôi sẽ đi nói với cậu ấy.”

“Được, chúng ta cùng đi, hai người nói chắc cậu ta sẽ tin.”

Cho dù thế nào thì bọn họ cũng phải tìm cách bỏ trốn bằng được.

Trương đạo trưởng giơ la bàn tìm đường lên núi một hồi lâu mà vẫn không có phản ứng gì, đến lúc sắc trời dần tối, bọn họ chuẩn bị từ bỏ thì phát hiện la bàn đột nhiên điên cuồng chuyển động, kim đồng hồ xoay chuyển không ngừng nhưng không chuẩn xác dừng ở một hướng nào.

Sắc mặt bọn họ thay đổi nghiêm trọng, cục trưởng cục cảnh sát núi Đại Long đi theo cũng lo lắng nói: “Đây là có chuyện gì? Có phải tìm được phương hướng của bọn họ rồi không?”

Sắc mặt Trương đạo trưởng nghiêm túc: “Sợ là không ổn lắm, trong núi này rất nguy hiểm.”

Hướng chỉ của la bàn chính là vị trí có quỷ, bây giờ la bàn lại điên cuồng xoay chuyển độ không dừng lại thế này tức là xung quanh đây có quỷ, hơn nữa còn rất nhiều quỷ.

Không chỉ có Trương đạo trưởng, những đạo trưởng khác cùng người của đặc bộ cứ như gặp đại địch, chỉ sợ mấy người bọn họ căn bản không có cách nào đối phó với nhiều quỷ như vậy. Chắc cần mời các đạo trưởng xung quanh thành phố D đến giúp mới được, càng nhiều càng tốt.

“Chúng tôi sẽ theo dõi đám quỷ này xem chúng đi đâu, các anh trở về gọi người, báo cáo tình hình núi Đại Long lên trên.”

“Gọi điện thoại cho tổng bộ, bảo bọn họ lập tức tăng thêm chi viện đến đây.”

“Cần nhiều nữa không?”

“Càng nhiều càng tốt, có bao nhiêu đưa hết đến đây!”

Bên kia gọi điện thoại điều người, Trương đạo trưởng bên này tiếp tục đi sâu vào núi thăm dò, chỉ là trên mặt vô cùng nghiêm trọng, không dám qua loa. Nhưng càng đi vào sâu thì la bàn chuyển động càng nhanh… Làm người khác cũng càng ngày càng khẩn trương.

Một đường này bọn họ gặp không ít quỷ, như loé lên từ xa, lại như tụ tập một chỗ nào đó.

“Tại sao lại như vậy? Từ khi tôi theo sư phụ tu đạo tới nay chưa từng gặp trường hợp như này!”

“Tôi thấy tình hình này chắc phải tới mấy trăm con quỷ bị triệu hồi đến, các ông nói xem là tại sao?” “Nếu núi Đại Long thực sự tập hợp cả trăm con quỷ thì thành phố D không phải nguy rồi sao?”

Truyện Chữ Hay