Cố Phi Âm biết ngay cẩu ông trời không có ý tốt mà, lúc trước cô nhận hai trăm vạn không bị đau bụng còn mừng thầm rất lâu, cho rằng cẩu ông trời bận rộn nhiều việc nên bỏ quên cô rồi, không ngờ lại ở đây chờ cô.
Cô thở dài, cái gì nên tới vẫn phải tới, cũng không biết lần này cẩu ông trời muốn nhiều hay ít mới vừa lòng.
Cô trực tiếp ngồi tàu điện ngầm đến quỹ hy vọng trẻ em, dọc đường đi còn lén lút thương lượng với ông trời, cô vẫn còn muốn tìm đường về nhà. Dựa theo số tiền đã quyên trước đó, đại khái là cho dù cô có bao nhiêu tiền thì cuối cùng sẽ chỉ thừa lại một trăm vạn, tuy rằng trong một thời gian ngắn có thể kiếm được hai ba vạn đã là không tồi, đây tương đương với một năm tiền lương của cô, nhưng mà cô còn muốn phát quảng cáo, một đoạn quảng cáo phải mất đến hàng vạn, chỗ tốt hơn thì có khi mất đến hơn mười vạn, rất là tốn kém.
Cố Phi Âm nghĩ bụng nếu lần này không phải quyên một trăm vạn lúc trước, vậy là cô còn lại một trăm vạn, như vậy thì có thể làm được rất nhiều việc.
Đáng tiếc là cô chỉ mới tưởng tượng như vậy thôi mà bụng đã bắt đầu đau…
Nếu không thì chín mươi? Tám mươi? Bảy mươi, sáu mươi, năm mươi, bốn mươi… Cẩu ông trời, tốt xấu gì cũng cho cô giữ lại mười vạn tệ chứ!
Cuối cùng lúc Cố Phi Âm ra khỏi quỹ hy vọng trẻ em thì túi đã xẹp một mảng lớn, hai trăm vạn chỉ còn lại bốn vạn, cũng may hai ngàn tệ lúc cô bắt búp bê bán được ông trời không động đến, nếu không cô thật sự muốn đôi co với ông ấy.
Bỏ đi, bốn vạn tệ cũng đủ để cô phát quảng cáo rồi.
Sau khi quyên góp một số tiền lớn, Cố Phi Âm đi trên đường cuối cùng cũng không còn cảm giác sợ hãi “Tôi có hai trăm vạn mà mọi người đều mơ ước” nữa, điều này làm cô yên tâm hơn nhiều.
Cũng sợ chuyện có biến, cô quyết định phát quảng cáo luôn. Theo quan sát mấy ngày nay của cô thì lượng người ở tàu điện ngầm và trạm giao thông công cộng khá lớn, cô quyết định quảng cáo ở tàu điện ngầm trước, chính là khu biển quảng cáo ở hành lang và trạm chờ tàu điện ngầm, cũng là vị trí thuận lợi nhiều người qua lại, bốn phía mất gần ba vạn tệ, ở hành lang cũng gần một vạn.
Hơn nữa quảng cáo trên TV ở tàu điện ngầm là tính theo phút, một phút cũng mất ngàn bảy ngàn tám, cô có bốn vạn tệ thì cũng chỉ được phút, không lời lắm. Cho nên cô bỏ ra hai vạn tám mua một biển quảng cáo ở vị trí đắc địa, biển quảng cáo này còn khá lớn, có hộp đèn. Người đi qua đi lại liếc mắt một cái là nhìn thấy, so với trang giấy nhỏ cô viết lúc trước thì bắt mắt hơn nhiều.
Tiêu hai vạn tám này rồi thì cô còn lại một vạn hai, hơn nữa thêm cả tiền bán búp bê thì cô còn thừa một vạn tư.
Ba ngày có một vạn tư, thu hoạch như vậy cũng không tệ.
Cô vuốt túi tiền xẹp lép, không về nhà ngay mà lại đến công viên giải trí báo cáo, công việc này vẫn phải làm chứ, tiền thực sự không thể tiêu xài hoang phí được.
Lãnh đạo thần tiên thấy Cố Phi Âm về nhanh như vậy còn rất kinh ngạc, đặc biệt là sau khi ra ngoài một chuyến Cố Phi Âm lại càng có vẻ khủng bố? Nhất là khi cô cứng nhắc cười, nhìn qua có vẻ ngơ ngác và xấu xa… Lãnh đạo thần tiên lắc đầu, không đúng không đúng, nhất định là ông nhìn nhầm rồi, Cố Phi Âm về sớm vậy ông còn rất vui vẻ cơ.
Mấy ngày nay nhà ma không có Cố Phi Âm canh giữ, các khách tham quan đều rất nhanh bay lên trời!
Vốn là lúc vào cười lúc ra khóc, nhưng mấy ngày không có Cố Phi Âm thì biến thành lúc vào cười lúc ra cười to. Tuy rằng có vài người vẫn bị doạ phát khóc nhưng so với tất cả mọi người đã bị doạ khóc um trời gần đây thì đúng là làm người ta không có cảm giác thành tựu, những người này còn nói nhà ma căn bản không khủng bố như trong truyền thuyết, quan tài cũng không đáng sợ lắm, thậm chí có người còn can đảm chụp ảnh với người trong quan tài.
Không chỉ có thế, còn lên mạng nói bóng nói gió: “Dẹp đê, nhà ma đó có chỗ nào đáng sợ chứ, tôi đi rồi, chả doạ người tí nào.”
“Lầu trên tỉnh hộ cái, lúc thím đi không bị doạ là do diễn viên đóng vai quỷ làm bọn Viên Cao Minh sợ đái cả ra quần nghỉ phép rồi, thím có bản lĩnh thì đến lúc cô ấy đi làm lại đi?”
“Đúng vậy, tôi cũng hỏi qua rồi, nghe nói diễn viên đó có việc xin nghỉ ba ngày, có bản lĩnh thì ba ngày sau quay lại.”
“Các người đều tỉnh cả đi, tôi sẽ không mắc mưu đâu!”
Lãnh đạo thần tiên bị chọn tức điên lên, lúc trước Cố Phi Âm nghỉ ba ngày, quan tài không thể bỏ trống nên ông tìm một cô gái có mái tóc dài khác vào thay thế, ai ngờ hiệu quả không được như ý. Bây giờ Cố Phi Âm về rồi, rốt cuộc cũng có thể ra oai rồi.
Cố Phi Âm cũng lần nữa cảm nhận được không khí làm việc, cô thay váy đen xong thì đi vào.
Chủ thớt kia nói nhà ma không bố nên có vài du khách cũng đến xem, còn xếp hàng ở bên ngoài, vừa đứng đợi vừa nói nhà ma này căn bản không khủng bố như trên mạng nói đâu vân vân, là bị yêu ma hoá lên thôi, lãnh đạo thần tiên chắp tay sau lưng đi qua bọn họ, hếch cằm lên trời nhìn bọn họ hi hi ha ha đi vào xong lúc ra thì chạy đái ra quần, miệng còn khóc lóc gào to “Quỷyyyyy”, “Có quỷ”, “Cứu mạng vớiiiii!”.
Lãnh đạo thần tiên cuối cùng cũng vừa lòng, thế này mới đúng chứ, đây mới là dáng vẻ nhà ma bọn họ nên có!
Cố Phi Âm nằm trong quan tài, tính đi tính lại lát nữa tan làm sẽ đi ăn cá nướng, tuy rằng tiền quyên hết rồi nhưng cô vẫn rất muốn ăn cá nướng…
Cô liếm môi, lộ ra một nụ cười hiền lành với vị khách mới vừa đẩy nắp quan tài, he he.
“A a a!!”
“Rầm----“
“Cứu mạng vớiiiii!”
…
Mấy ngày nay nữ quỷ áo đỏ vẫn vật vờ ở công viên giải trí, bây giờ thấy có người khóc lóc chạy ra khỏi nhà ma, dáng vẻ sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, lại cảm nhận được hơi thở âm trầm của nhà ma, cô đoán ngay được cô gái tóc đen dài đã về!
Cô nhanh chóng bay vào nhà ma, lập tức cảm giác được trong này âm u lạnh lẽo vô cùng, hơi thở lạnh băng làm quỷ như cô cũng thấy sợ hãi. Chẳng trách du khách vừa đi vào liền ôm đầu khóc rống, chạy thẳng ra kêu cứu.
Chả biết lần này cô gái tóc đen dài ra ngoài lại ăn con quỷ gì nữa?
Cô trực tiếp chui vào trong quan tài, thấy cô gái tóc dài sắc mặt trắng toát đang nằm thẳng tắp, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhắm nghiền, cô còn hoảng sợ cho rằng mình nhìn thấy thi thể thực sự.
Cố Phi Âm cảm giác được nữ quỷ áo đỏ tới nên mở mắt, nhếch môi cười: “Hehe, đã lâu không gặp.”
Nữ quỷ áo đỏ: “…” Bỏ đi, cô vẫn nên đi thì hơn.
Cố Phi Âm nói: “Trong nhà không có chuyện gì chứ? Có trộm đến không?”
Nữ quỷ áo đỏ trợn mắt: “Toà nhà bỏ hoang đó của cô thì có cái gì để trộm chứ? Cho dù có trộm thì bọn chúng cũng phải đi trộm ở biệt thự hiểu không?”
Cố Phi Âm nghĩ rồi nói: “Đúng vậy nhỉ, hehe.”
Nữ quỷ áo đỏ: “…”
Cố Phi Âm đột nhiên giơ di động trên cổ ra, kiêu ngạo nói: “Cô xem này, tôi có di động rồi, chờ tối tan làm cô dạy tôi đăng tin nhé, tôi muốn đăng tin tìm núi.”
Nữ quỷ áo đỏ vốn rất kinh ngạc khi thấy cô gái tóc dài tự nhiên bỏ tiền ra mua di động nhưng vừa thấy cái di động cũ kỹ trên cổ cô thì không nói gì nữa. Kiểu di động như vậy khi còn sống cô sẽ không thèm ngó ngàng tới, không cần nói cũng biết, cô gái tóc dài mà mua di động thì kiểu di động cũng y hệt như con người cô ấy.
“Được thôi, cô nghĩ lại xem núi của cô có đặc điểm gì, nếu muốn người khác chú ý thì bài phải vừa thú vị vừa sáng tạo, như vậy mới có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người, không thể giống như tờ giấy nhỏ cô viết lúc trước đâu, không thú vị thì đăng lên cũng chẳng ai xem.”
Cố Phi Âm tự hỏi một lúc lâu, đây thật sự là làm khó cô rồi, cô không bằng cấp không học vấn, phải viết một bài tìm núi xuất sắc thế nào được chứ?
Lúc tan làm, Cố Phi Âm đi ăn cá nướng, cá nướng đúng là ngon thật, da cá cay giòn rụm, thịt cá thì rất tươi, gắp một miếng thịt lên chấm vào nước sốt pha từ hương liệu thì lại càng thơm hơn. Lại có cả măng tre và ngó sen giòn giòn, mang theo mùi thơm tự nhiên của cây cỏ, được nấu dai dai, vô cùng ngon miệng, ăn một miếng thì sẽ muốn ăn miếng thứ hai!
Oa, đúng là quá hạnh phúc!
Cô ăn đến mức bụng tròn xoe, trên đường về nhà còn đặc biệt mua cho cô gái hàng xóm và bà cụ hai ngọn nến làm đồ ăn vặt.
Cô vừa về được một lát, chỉ kịp chia hai ngọn nến thì nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, cô nhấn nút nghe, là giọng của một người đàn ông xa lạ, cô cũng không quen biết: “Anh là ai? Sao lại gọi điện cho tôi?”
Tô Địch do dự nói: “… Xin hỏi cô có phải Cố Phi Âm không?”
Cố Phi Âm ừ một tiếng: “Tôi đây, anh là?”
Tô Địch ở đầu kia điện thoại nói: “Tôi là Tô Địch, nửa tháng trước cô đã cứu tôi, cho nên tôi muốn cảm ơn cô. Lúc trước ba mẹ tôi đã gặp cô rồi, không biết cô còn nhớ không? Tôi muốn gặp cô để tự mình cảm ơn, đêm đó nguy hiểm như vậy, nếu không có cô thì tôi chết chắc rồi.”
Anh vốn định đi tìm Cố Phi Âm sớm hơn nhưng trước cửa nhà anh có rất nhiều phóng viên chầu chực, cơ thể anh cũng chưa hoàn toàn bình phục, vẫn luôn ở nhà. Bây giờ anh đã khoẻ lại, hôm qua còn cùng bố mẹ đến công viên giải trí nhưng tiếc là Cố Phi Âm không ở đó, họ nói là cô có việc đi công tác, chắc hôm nay mới về nên anh gọi điện thoại tới hỏi xem Cố Phi Âm có thời gian thì hẹn gặp mặt cô.
Cố Phi Âm đương nhiên nhớ rõ Tô Địch trị giá năm ngàn vạn, hơn nữa ba mẹ Tô Địch còn cho cô một số tiền lớn, cả mười mấy cái chai lọ có thể sử dụng, không ngờ bây giờ Tô Địch cũng muốn tìm cô để cảm ơn, cái nhà này đúng là nhà giàu, cảm ơn không hề qua loa đại khái.
Thái độ của Cố Phi Âm rất tốt: “Có thể chứ, khi nào gặp?”
Tô Địch nói: “Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Ở nhà.”
“Tôi đến nhà cô nhé, là ở đường Phú Dân đúng không?”
“Đúng vậy, anh đến đây đi, toà nhà tồi tàn nhất gần sông ở đường Phú Dân chính là nhà tôi.”
“…Được.”
Cúp điện thoại, Tô Địch sờ đầu, thật sự anh không tưởng tượng được cái gì gọi là “toà nhà tồi tàn nhất”, nhưng mà lúc anh lái xe qua thì lại thấy toà nhà lúc trước anh thấy mấy bộ quần áo bay trên trời, anh không nhịn được nhìn qua mấy lần, toà nhà xây dở đứng sừng sững trong gió tuyết, mỗi khi có trận gió lạnh thổi qua thì sẽ phát ra tiếng gào thét, nghe như có người đang khóc.
May mà lần này trên trời không có thứ gì quỷ dị đang bay.
Anh cầm lá bùa bình an trên cổ, hít một hơi thật sâu rồi lái xe qua.
Lúc trước anh nhờ mẹ vào miếu thắp hương cúng Phật, cũng xin mấy lá bùa bình an, đeo lên người, treo cả trong xe, tuyệt đối không có sai sót gì, nếu thực sự gặp phải thứ gì không sạch sẽ thì anh cũng có thể tự bảo vệ mình.
Anh lái chiếc xe hơi màu đen vào con hẻm nhỏ tối như mực, đèn xe quét qua bóng dáng một cô gái tóc dài mặc áo khoác trắng đứng dưới lầu. Cô đứng bên vệ đường, gương mặt tái xanh, tròng mắt đen tuyền đảo qua đảo lại liên tục như nhìn chằm chằm vào thứ gì đó đã chết. Cô giơ một cánh tay lên vẫy vẫy…
Tô Địch cảm thấy rất quỷ dị, thậm chí anh còn thấy gương mặt này hơi quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi? Anh nhấn chân ga, chiếc xe ồn ào phóng đi.
Cố Phi Âm: “…”
Nữ quỷ áo đỏ: “…. Phụt ha ha ha ha ha! Cười chết tôi mất, cô xem người ta chạy nhanh chưa kìa.”
Cô gái hàng xóm và bà cụ nằm bò trên cửa sổ trên lầu gặm nến cũng không nhịn được, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Cố Phi Âm gãi ót, gọi điện thoại cho Tô Địch, Tô Địch vô cùng khiếp sợ lại nghe thấy giọng nữ kín đáo trong điện thoại: “Tôi ở đằng sau anh này, anh quay lại đi…”
Tô Địch: “…”
Tô Địch đột nhiên nhớ ra lúc ba mẹ anh trở về từ công viên giải trí thì biểu cảm có gì đó sai sai, sắc mặt thì tái nhợt, trán còn đổ mồ hôi lạnh. Nghe nói mấy ngày nay mẹ anh còn thường xuyên gặp ác mộng, ba anh thì cảm thán: “Con có thể được Cố tiểu thư cứu đúng là phúc lớn mạng lớn.”
Lúc ấy anh tưởng Cố tiểu thư trong truyền thuyết là người đẹp thiện tâm, cho nên ba anh mới xúc động như vậy, nhưng bây giờ xem ra là vì Cố tiểu thư không dễ dây vào, cũng không phải loại người hoà nhã dễ gần, cho nên được một người như vậy cứu thật sự là phúc lớn mạng lớn, là từ bi hỉ xả.
Anh nhìn Cố tiểu thư sắc mặt âm trầm đứng trước mặt mình, tuy rằng hơi hoảng hốt nhưng trong lòng vẫn vô cùng cảm kích, “Xin lỗi, vừa nãy tôi không nhận ra cô."
Cố Phi Âm liếc mắt nhìn anh, hiền lành nói: “Không sao, chúng ta lần đầu gặp mặt, anh không nhận ra cũng là chuyện bình thường.”