Lần đầu tiên cô ăn cái gọi là mì ăn liền trong truyền thuyết này, không nghĩ tới hương vị lại ngon như vậy, ăn đến cuối cùng ngay cả nước mì cô đều uống sạch, còn có chút chưa thỏa mãn. Đợi đến khi trở về đem cô bé kia cùng đám búp bê đều bán đi, cô sẽ mua một thùng mì ăn liền về chúc mừng một chút.
Vừa rồi cô đã nghiêm túc đếm qua, cô bé kia cộng thêm đám búp bê có hơn năm mươi lăm con, nếu bán mười tệ một con, cô cũng có hơn năm trăm tệ. Lần trước cô bán mười ba con được bảy mươi tám tệ, chia đều ra cũng chỉ được sáu tệ một con. Nói thật sáu tệ một con cô cũng thấy chịu thiệt thòi, ít nhất cũng phải mười tệ. Đáng tiếc ông trời không đối xử tốt với cô, thứ cô muốn liền cố tình không cho, chính là không muốn cô sống tốt.
Lần này cô chuẩn bị bán nhiều một chút, con to ít nhất cũng phải ba mươi tệ đi, cô bé có thể còn ăn ngon hơn người mặt quỷ nhiều, còn con bé liền hai mươi tệ, cứ như vậy mà tính, cô liền có hơn một ngàn tệ, thêm hai trăm vạn trong túi cô. . .
Thật sự là phát tài rồi, trở về là có thể thuê quảng cáo, còn ăn ngon uống đã, có thể đi ăn lẩu thịt nướng, lẩu bột, mì thịt bò, đúng rồi, còn có cá nướng, cá nồi lạnh nữa. Bên ngoài khu vui chơi có một tiệm cá nướng. Khi cô đi ngang qua từng nhìn thấy, trong tiệm đó cá nướng đến mức da thơm thịt mềm, đồ ăn kèm cũng cung cấp đầy đủ, khi dọn lên bàn trong nồi vẫn sôi trào, đồ ăn kèm có măng tươi, sợi bột cùng ngó sen cắt lát, mặt trên còn rắc hành thái nhỏ cùng rau thơm. . . Chỉ nghĩ tới một chút cô đã thấy thèm chảy nước miếng!
Đúng rồi, còn có thể mua cho Bính Bính cùng bà lão mấy ngọn nến làm đồ ăn vặt nữa.
Quả nhiên một chuyến này không uổng công, ừm, chờ lát nữa cô lại đi lên núi bắt mấy con búp bê, sáng mai liền gọi điện cho Trương đạo trưởng, hỏi một chút xem ông ấy có mua búp bê hay không.
Cô ở nơi này tính tính toán toán, bên kia mấy người cảnh sát đạo sĩ cũng tìm đến cửa, lúc đó Mã Áo đang pha bát mì thịt bò thứ hai, còn hỏi Cố đại sư có muốn ăn thêm một bát hay không? Cố đại sư âm trầm trầm đang nằm trên sô pha, cảm giác no bụng khiến cô cả người thoạt nhìn cực kì thoải mái, tuy rằng vẫn như cũ có chút âm lãnh không dễ tiếp cận.
Cố Phi Âm khoát tay nói không ăn, về sau lại ăn.
Cô tựa vào chiếc sô pha mềm nhũn có chút không muốn dậy, sô pha này thật êm, nằm thật thoải mái, ngồi thoải mái hơn nhiều so với cái ghế bằng đá trong phòng cô. Chờ cô trở về thuê quảng cáo mà còn dư chút tiền, cô có thể mua cái sô pha nhỏ loại second-hand, về sau cô cũng là người có sô pha rồi.
Chú cảnh sát gõ cửa, mười mấy người dồn dập tiến vào, người có súng cầm súng, người có pháp khí cầm pháp khí, dọa tới mức mì ăn liền trong miệng Mã Áo suýt chút nữa phun ra, làm cái gì vậy hả? Coi như là ép khẩu cung cũng không cần bày trận thế lớn như vậy đi?
"Làm, làm sao vậy?"
Cố Phi Âm nghi hoặc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cảnh sát cùng các đạo trưởng đồng loạt cả kinh, dừng cước bộ —— chỉ thấy cô gái tóc dài vẻ mặt không tốt, một đôi mắt đen âm lãnh nhìn chăm chú lại đây, khiến người không tự giác cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, thế nhưng có chút sợ hãi.
Vương đạo trưởng ho khan một tiếng, tiến lên một bước, nói: "Xin lỗi vì đã quấy rầy, nghe nói hai người đã cứu năm người kia? Cho nên chúng tôi muốn đến hỏi một chút, không biết hai người tìm được bọn họ ở nơi nào?"
Lý đội trưởng cũng nói: "Đúng, chúng tôi tới đây là muốn tìm hiểu một chút những người mất tích rốt cuộc đã trải qua những gì, mặt khác còn có năm người vẫn không có tìm được, nếu biết năm người Lục Giang Phi gặp phải chuyện gì, chúng tôi có thể theo đó mà tìm hiểu nguồn gốc, manh mối để tìm ra năm người còn lại. Còn hy vọng các người có thể giúp đỡ chúng tôi."
Mã Áo nghe rõ ràng ý đồ đến của họ, nhìn về phía Cố đại sư, bởi vì chỉ có cô mới có tư cách nói chuyện. Huống chi hắn quả thật không biết Lục Giang Phi bọn họ được tìm thấy ở nơi nào.
Cố Phi Âm nhớ lại một chút, nói: "Năm người còn lại đã chết."
Lý tổ trưởng kinh hãi: "Chết rồi? Chết như thế nào? Không cứu được sao?"
Cố Phi Âm nói: "Bị búp bê giết chết, khi tôi tới nơi bọn họ đã chết, bị cọc gỗ đâm thủng bụng, máu chảy quá nhiều mà chết."
Vương đạo trưởng cũng nghiêm túc lên: "Thật là búp bê giết người? Mấy ngày này chúng tôi tuy rằng cũng có suy đoán, nhưng là vẫn luôn không có bắt được, các người là ở nơi nào tìm được?"
Mã Áo nói: "Trong rừng búp bê, trong đó treo rất rất nhiều búp bê hình thù kỳ quái."
"Rừng búp bê ở nơi nào?"
". . . Tôi cũng không rõ lắm, là búp bê mang chúng tôi đi."
Mã Áo nhìn về phía Cố đại sư, Cố đại sư nói: "Các người muốn vào rừng búp bê sao? Tôi bảo búp bê dẫn đường cho các người."
Vương đạo trưởng có chút ngây người, đội trưởng Lý cũng rất là nghi hoặc, làm sao bảo được búp bê dẫn đường hả?
Mãi đến khi bọn họ đi theo cô gái tóc dài lên lầu hai, vào trong phòng cô ở, đẩy cửa ra nhìn vào, liền thấy bên trong bày một phòng đầy búp bê. Đám búp bê này có con đang bay giữa không trung, có con nằm trên mặt đất, đôi mắt to tối đen như mực chuyển chuyển. So với dám búp bê treo trên cây thoạt nhìn càng đáng sợ khủng bố!
Ngay cả người dũng mãnh như đội trưởng Lý cũng nhịn không được sắc mặt trắng nhợt, vài vị đạo trưởng cũng có chút run rẩy tay chân: "Này, đám búp bê này. . . Sao lại nhiều như vậy? !"
Nhiều sao? Cô không cảm thấy vậy mà, Cố Phi Âm nói: "Chỗ này đều là tôi bắt về, chỗ này mấy con là buổi tối lúc tôi đi ngủ đột nhiên chạy vào gian phòng của tôi. Chúng nó muốn đoạt giường của tôi, tôi liền bắt hết bọn nó. Còn mấy con này là lúc ở trong rừng búp bê, chúng bay đến đánh tôi, bị tôi bắt được. Mấy con khác là khi tôi cùng cô bé ma đánh nhau tới trợ trận, bị tôi bắt được luôn."
Cuối cùng cô kéo ra một cô bé ma cụt tay đang chui dưới giường, cô bé không chỉ bị cụt một cánh tay, đầu còn thiếu một mảng lớn vẫn luôn không mọc ra. Cô bé kia cúi thấp đầu, một đôi mắt hung ác nhìn bọn hắn chằm chằm, thoạt nhìn kiêu ngạo không phục tùng, nhưng mà giờ phút này trạng thái của cô cũng cực kỳ suy yếu, ngay cả hình người đều sắp không duy trì được nữa. . .
Mấy người Vương đạo trưởng: ". . ."
Mấy người Lý đội trưởng: ". . ."
Vương đạo trưởng vốn là người bắt ma, cũng không cảm thấy kỳ quái, Lý đội trưởng cũng từng tiếp xúc với đủ loại chuyện thần tiên ma quái, nếu không lần cứu hộ này cấp trên cũng sẽ không phái ông đến. Nhưng ông chưa từng tiếp xúc với loại này, bắt ma cùng bắt búp bê giống nhau. . .
Vương đạo trưởng vừa thấy cô bé này đã biết cô không đơn giản, nói: "Mười người mất tích đều là bởi vì con ma nhỏ này làm loạn?"
Cố Phi Âm nói: "Là nó đó."
Lý đội trưởng vội la lên: "Vậy năm người kia cũng là nó giết sao?"
Cố Phi Âm ừ một tiếng: "Cho dù nó không tự mình động thủ, cũng là nó sai sử, không khác nhau lắm đi."
Cô bé ma cúi đầu, khinh thường nói: "Vậy cũng chỉ có thể trách chính bọn chúng, loạn sờ vào búp bê của tôi, còn nói búp bê của tôi không đẹp, để cho bọn họ chết trong tay búp bê, còn dễ dàng cho bọn họ quá."
Cố Phi Âm gõ đầu nó một cái, cô bé co rúm lại, một câu cũng không dám nói nữa.
Vương đạo trưởng: ". . ."
Lý đội trưởng: ". . ."
Mã Áo: ". . ."
Cố Phi Âm cởi xuống một con búp bê, dùng một sợi dây khác cột chắc đưa cho Lý đội trưởng. Lý đội trưởng cứng ngắc cầm lấy con búp bê, hắn cảm giác chính mình giờ phút này dắt không phải là một con ma búp bê, mà là một quả bóng bay: "Cảm, cảm ơn."
Cố Phi Âm nói: "Không cần cảm ơn, ông đi theo nó liền có thể tìm tới thi thể, ông còn muốn đi đâu cứ nói với nó, nó sẽ dẫn ông đi."
Lý đội trưởng: ". . ." Được rồi.
Lý đội trưởng nói cảm ơn, mang theo một đội người suốt đêm lên núi, bên kia Vương đạo trưởng cũng để cho vài vị đạo trưởng đi theo, phòng bị trước bất cứ tình huống nào. Còn Vương đạo trưởng chính mình lại ở lại, ngưng trọng nói: "Đám búp bê này cô định xử trí như thế nào?"
Cố Phi Âm xem xét Vương đạo trưởng: "Đám búp bê này ông có muốn không?"
Vương đạo trưởng: "Chúng nó tội ác ngập trời, vốn nên chịu trừng phạt."
Cố Phi Âm trước mắt sáng ngời, có lẽ không cần chờ đến ngày mai, trước mắt chính là cơ hội làm giàu a: "Con nhỏ hai mươi, con lớn ba mươi, ông có muốn không?"
Vương đạo trưởng: ". . . ? ? ?"
Cố Phi Âm chỉ vào một phòng đầy búp bê, thành thật nói: "Đám bạn nhỏ này hiện tại đều ở trong thân thể búp bê, chúng nó tuy rằng có thể xuất hiện trong thân thể bất cứ con búp bê nào, nhưng lại không có biện pháp rời khỏi thân thể của búp bê. Tôi muốn mang nhiều như vậy búp bê trở về cũng có chút cố sức, nếu như ông muốn, tôi có thể giảm giá %, ông có muốn không?"
Vương đạo trưởng: "..."
. . .
Năm mươi lăm con ma nhỏ, Vương đạo trưởng cùng Cố đại sư cuối cùng lấy khoản tiền . tệ thành giao, lần này song phương hợp tác đều vô cùng vui vẻ. Đúng lúc Mã Áo đăng kí cho Cố Phi Âm một tài khoản Wechat, Vương đạo trưởng đem tiền đều chuyển qua Wechat, còn thuận tiện thêm số điện thoại. Cố Phi Âm cực kì chân thành hy vọng lần sau có thể tiếp tục hợp tác. Vương đạo trưởng đúng là không biết nói gì hơn.
Cô bé mắt mở trừng trừng nhìn chính mình bị bán ba mươi tệ, cho dù hồn thể bất ổn, giờ phút này cô cũng không chịu nổi kích thích, a a hét ầm lên muốn phản kích lần cuối cùng, bị Cố Phi Âm đập cho hai nhát, rốt cục mới thành thật xuống.