Ông cụ Dư trợn mắt liếc mấy người con trai một cái, nhìn đến mức khiến bọn họ cảm thấy cả người lạnh lẽo, vội ngó trái ngó phải, vẻ mặt mừng rỡ nói chẳng lẽ ba họ đang tìm bọn họ sao? Ông cụ Dư thầm mắng mấy tên nhóc ngu ngốc, cũng lười nhìn bọn họ thêm.
Chân Độ đứng dậy đi đến bên cạnh Cố Phi Âm, cười nói: “Cố thí chủ, cảm ơn cô đã cứu tôi lần nữa.”
Cố Phi Âm gật đầu nói: “Cảm ơn hắn đi, là hắn giúp cậu móc cơm ra mà.”
Được Cố Phi Âm điểm danh, tên tiểu quỷ kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực: “Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, chuyện nhỏ thôi mà.”
Khóe miệng Chân Độ khẽ giật giật, cái đầu trọc lốc bóng loáng: “Cảm ơn, tôi sẽ tụng cầu phúc cho anh.”
? Sắc mặt tiểu quỷ càng trắng bệch, trời biết hắn sợ nhất là hòa thượng tụng kinh, chuyện này thôi bỏ đi, hắn không muốn bị siêu độ tí nào. Ở đây nghe hòa thượng tụng kinh thì thà đến bệnh viện móc họng còn hơn.
Tịnh Hành và Tịnh Không cũng đi tới, nhìn cô gái tóc dài đeo cặp kính đen, đôi mắt trống rỗng không hề có tiêu cự, trên gương mặt trắng xanh còn có vẻ lạnh lẽo âm trầm.
Hắn nói với ba anh em Dư gia: “Các anh đã có quý nhân giúp đỡ, chúng tôi đi về trước đây.” Bọn họ tới đây để siêu độ ông cụ Dư, sợ ông ấy vì oán hận trong lòng mà lầm đường lạc lối biến thành ác quỷ. Nhưng mà bây giờ ông cụ Dư đã gặp được quý nhân số định, đại thù được giải quyết nên không cần bọn họ làm gì thừa thãi nữa.
Ba anh em Dư gia vừa nghe nói tiểu sư phụ phải đi thì trong lòng hơi hoảng hốt. Dù sao nhiều quỷ như vậy mà không có đại sư bên cạnh trấn áp thì đúng là đáng sợ. Nhưng mà cuối cùng cũng không nói gì, còn tiễn người ra đến tận cửa. Cố Phi Âm và ba tiểu hòa thượng cùng đường, cô cũng muốn lên núi, ngọn núi đó vừa hay là chỗ chùa Bạch Ngọc, cho nên đi cùng bọn họ luôn.
Tịnh hành đi phía sau, nhìn cô gái tóc dài túm một con tiểu quỷ, chống gậy gỗ đi chậm rì rì. Dáng vẻ của cô hình như rất thích chí, chắc là được ăn no nên cả người có vẻ rất nhàn nhã thoải mái.
Hắn cúi đầu nhíu mày, lại nghe thấy một tiếng kêu “A____”
A??
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy Chân Độ quỳ rạp trên mặt đất, Tịnh Không vẻ mặt kinh hoàng đỡ lấy hắn, miệng nói Chân Độ sư huynh anh không có việc gì chứ. Ngón tay Chân Độ giật giật, a, hắn còn sống.
Tịnh Hành: “…”
Họ Trang quay đầu liếc nhìn một cái, cúi đầu hehe cười trộm.
Cố Phi Âm cũng quay đầu nhìn, bắt đầu vì mười tệ của mình mà cảm thấy lo lắng.
…
Lúc Cố Phi Âm đi đến chân núi thì vẫy tay chào mấy tiểu hoà thượng, dẫm lên người họ Trang bay lên núi, để lại ba tiểu hòa thượng trợn mắt há mồm.
Tịnh Không: “… Có phải vừa rồi em hoa mắt không?”
Tịnh Hành: “…”
Chân Độ: “…”
Họ Trang cười một tiếng, ngạc nhiên gì chứ, hừ, chưa từng gặp quỷ biết bay sao???
Bọn họ trơ mắt nhìn cô gái tóc dài dẫm lên người tiểu quỷ dần bay xa, lần đầu tiên phát hiện hóa ra quỷ còn có nhiều tác dụng như thế?
Nhưng mà Cố Phi Âm mới lên núi chưa được bao lâu thì có một tiểu quỷ hoảng hốt lo sợ chạy tới tìm, nói là ông cụ Dư bị bắt đi rồi!
Cố Phi Âm sửng sốt nói: “Tiểu Dư bị bắt? Là hòa thượng đạo sĩ nào tới bắt sao?”
“Không phải, chính là tên lệ quỷ thích kéo bè kéo cánh mà tôi nói lúc trước đấy. Năm nay hắn ta không cướp được tiền giấy, ngay cả miếng thịt cũng không được ăn. Hôm nay bọn tôi đang ở nhà ông cụ Dư ăn tối thì tự nhiên có hơn mười con quỷ đến kéo ông cụ Dư đi mất, chúng tôi đuổi theo không kịp!”
“Những con quỷ đó còn nói là vì ông cụ Dư ăn cơm uống rượu không mời chúng, có phải là khinh thường đại ca chúng không? Làm như vậy là không cho đại ca chúng mặt mũi! Còn nói phạm vi mấy chục dặm xung quanh đây đều là địa bàn của đại ca chúng. Ông cụ Dư tình nguyện mời đám quỷ không theo đại ca chúng mà lại không mời đại ca, như vậy là chủ động tuyên chiến với chúng!”
“Cho nên chúng tới tìm ông cụ Dư nói chuyện phải quấy, phải đòi lại công bằng cho chúng! Ông cụ Dư bị chúng bắt đi chắc chắn sẽ bị đánh, đại sư, chúng tôi không đánh lại chúng được, chỉ có thể tới tìm cô giúp đỡ.”
Cố Phi Âm không ngờ còn có chuyện như vậy, tên đại ca gì kia đúng là quá đáng. Người ta uống rượu không mời mình thì sao, lại còn dám ỷ đông hiếp yếu bắt nạt anh bạn nhỏ.
Đương nhiên là phải đi rồi, phải cứu anh bạn nhỏ về, những tiểu quỷ đó cũng phải bắt bán lấy tiền. Đúng lúc cô nghèo rớt mồng tơi, lần này đi công tác tiền xe tiền nghỉ chân vẫn chưa kiếm về được đâu.
“Các ngươi ai biết đường, dẫn tôi qua đó.”
“Tôi tôi, tôi biết, đại sư tôi đưa cô đi.”
Họ Trang kích động không ngừa, oa, tự nhiên có quỷ gọi cô gái tóc dài đen đi rồi, đây chính là cơ hội của hắn! Hắn nhất định phải nhân cơ hội này bỏ trốn!
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu Dư: Cứu mạng với~~
Nữ chính: Đi, sắp phát tài rồi!
Nhóm cô hồn dã quỷ:…
Họ Trang:…