Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

chương 146

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không chỉ có thế, mấy tên cao to cường tráng đứng sau "tên trộm họ Triệu " dồn dập phát động tấn công người chung quanh, mặc kệ đối phương là ai hoặc có ân oán hay không, dù sao túm được thì đánh!

"Đệch mịa, mày điên rồi sao? Lại dám đánh tao? !"

"Còn dám đánh? Bố mày hôm nay đánh chết mày!"

"Thấy bố bị đập không? Mau tới hỗ trợ!"

" Để bố đánh chết tụi nó!"

Mấy chục người ở đây cứ thế mà đánh nhau đến túi bụi.

Người bị giam ở đây nào có ai tốt lành gì, họ mà để im cho người bắt nạt? Bây giờ bị đánh, đương nhiên phải đánh trở về mới sảng khoái. Chỉ chốc lát, mấy người trong tù xúm lại đánh nhau, nhốn nháo túi bụi, giống như kéo bè kéo lũ đập hội đồng.

Những đồng chí cảnh sát vì chuyển biến sự việc quá nhanh cũng sửng sốt một chút, đây là đang làm gì? Thật là không đem bọn họ để vào mắt.

Mặt đội trưởng xám xịt khi nhìn cái cảnh này, anh lấy ra gậy cảnh sát tiến lên ngăn cản nói: " Dừng tay hết cho tôi, các người ai dám gây chuyện, trong vòng mười năm đừng hòng được thả!"

Giang Thiên cảm thấy chuyện này không ổn, tình huống hiện tại ở trong mắt người khác có lẽ chỉ đơn giản là gây chuyện vượt ngục, nhưng anh lại cảm giác việc này lộ ra mùi vị nguy hiểm, anh vội vàng nói: "Đội trưởng, đừng qua đấy! Tôi cảm thấy việc này không đơn giản!"

Anh cảm thấy mười người vừa mới đi tới sau lưng "tên trộm họ Triệu" rất có thể bị quỷ nhập vô người giống gã, lúc này những người kia đánh nhau có thể là mưu kế mà thôi, vô luận như thế nào, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

"Không đơn giản? Bọn họ chẳng qua là muốn bỏ trốn thôi mà? Còn không đơn giản gì nữa! Đóng cửa kỹ vào! Hôm nay nếu tên nào dám bỏ trốn, ít nhất mười năm tù giam nhé."

Giang Thiên biết mình không khuyên nổi, bởi vì bọn họ vốn không tin trên đời này có quỷ, chỉ coi đây là lời nói vô căn cứ, anh chỉ có thể đề phòng đi ở sau cùng.

Dĩ nhiên sự kiện cuối cùng nói cho anh biết là linh cảm của anh không sai, bởi vì lúc đội trưởng và bốn đồng chí cầm gậy cảnh sát khí thế hung hăng đi qua, vốn dĩ ba mươi mấy người đang đánh nhau ——dù là đánh hay là bị đánh, đều âm u ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ chằm chằm, nở nụ cười quỷ dị. Tiếp đấy, chỉ trong chớp mắt, gần như liều mạnh nhào về phía nhóm người đội trưởng!

Nhóm người đội trưởng nghĩ thầm những người này không biết trời cao đất dày, vậy mà dám tập kích cảnh sát. Ánh mắt họ trở nên nghiêm túc, cầm gậy cảnh sát ra tay nhanh và dứt khoát, không hề nương tay tí nào. Gậy cảnh sát này đánh lên người hơi bị đau, chỉ “ăn” một gậy thôi có thể đau đến người mất cảm giác. Nhưng mà tại sao, dù bị dính mấy phát, những phạm nhân kia tựa như không có tri giác, không hề thấy đau, chỉ trừ thân thể hơi lao đảo, ngoài ra không phản ứng gì cả. Sao lại thế chứ?

Đội trưởng lập tức liền nhận ra không ổn, những người này không ổn.

Biến cố xảy ra trong nháy mắt!

Ba mươi mấy người như bị điên, tất cả đều thay đổi đối tượng công kích, toàn bộ đều nhào về nhóm đội trưởng! Thấy tình huống này có biến, nhóm đội trưởng quyết định nhanh chóng, ngay lập tức rút súng ra! Nhưng không nghĩ tới đối phương có nhiều người nên sức mạnh còn lớn hơn, năm tên có sức mạnh do quỷ nhập đối phó một đồng chí cảnh sát cực kỳ dễ dàng, tay ôm tay, chân ôm chân, súng vừa móc ra trong túi, khi giằng co cũng chỉ bắn chỉ thiên lên trời vài phát, bọn họ lại bị đè xuống đất, kiểu gì cũng không thoát nổi.

May mắn Giang Thiên đi sau cùng, lại sớm có đề phòng, khi bên kia đột nhiên nổi loạn lập tức lui về sau, mới khó khăn tránh thoát một kiếp.

Trong lòng anh vô cùng kinh hãi, quả như suy đoán, những người này không ổn, bọn họ bị thứ gì đó khống chế.

"Tên trộm họ Triệu " lạnh lẽo nhìn chằm chằm Giang Thiên, âm u nói: "Còn một tên."

Gã rõ ràng là một người đàn ông, nhưng giọng nói phát ra lại bất nam bất nữ, nửa này nửa kia, còn có chút the thé, khiến người nghe nổi da gà, cực kỳ khó chịu.

Giang Thiên: "..."

Anh nuốt nước miếng nói: "Cậu rốt cuộc là ai? Tôi biết, cậu không phải Triệu Khánh."

"Tên trộm họ Triệu" cười u ám: "Mày nói tao không phải Triệu Khánh, vậy tao là ai?"

Giang Thiên nói: “ Làm sao tôi biết cậu là cô hồn dã quỷ ở đâu? Cậu chiếm thân thể Triệu Khánh, lại để cho những phạm nhân này tự đánh nhau, cuối cùng là vì cái gì?"

"Tên trộm họ Triệu" biến sắc, ra lệnh: “ Bắt nó lại cho tao!"

Giang Thiên nhìn nhóm đội trưởng nằm dưới, không cần suy nghĩ, xoay người chạy thôi!

Nhóm người đội trưởng còn không có cách nào bắt bọn chúng, đương nhiên anh cũng không đối phó được, bây giờ chỉ có thể chạy đi gọi người giúp đỡ, bằng không mấy người bọn anh phải chết ở đây!

Ai ngờ anh vừa chạy đến cổng, vẫn chưa kịp vui mừng, cửa lớn “ầm” đóng lại, bất kể anh dùng sức ra sao cũng đẩy không ra.

Anh sợ tê cả da đầu, trực giác thấy không xong rồi! Lần này chết chắc!

Không chỉ có Giang Thiên, ngay cả vị đội trưởng bị năm người đè xuống đất không thể động đậy, đã phát hiện sự tình chả đơn giản như anh nghĩ, vì chẳng ai không sợ đau và không sợ điện giật, nhưng những người này lại không sợ, sức mạnh còn hơn hẳn người bình thường. Nhất là ở khoảng cách gần, anh có thể nhìn rõ những phạm nhân này, khuôn mặt bọn họ cứng đơ, vẻ mặt trắng bệch, không chớp mắt, chỉ biết đè anh, giống như một con rối không có sinh mệnh.

Như này cũng không giống bị trúng độc nhỉ? Anh chợt nhớ tới Giang Thiên, cậu ấy nói Triệu Khánh không phải Triệu Khánh, nhưng kia rõ ràng chính là Triệu Khánh, vậy người ở đó là ai? ?

Khi đội trưởng đang suy nghĩ biến cố xảy ra trước là do đâu, vừa tìm thời điểm để đúng lúc phản kháng, bỗng dưng ai đó giẫm một cái lên đầu gối anh nghe "răng rắc", anh đau đến hai mắt trợn to, hét lên một tiếng, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống ròng ròng, vẻ mặt lập tức không còn chút máu!

Dựa vào kinh nghiệm lâu năm của mình, anh chắc chắn chân bị gãy rồi

"Triệu Khánh" nhìn chằm chằm anh, lạnh lùng nói: "Mày đá anh trai tao một cái, tao hiện tại trả lại cho mày một cái."

Đội trưởng không thể động đậy, cố gắng giữ sự thanh tỉnh, thầm nghĩ, anh trai nó? Anh đá anh trai nó? Là ai? Anh đá rất nhiều người, có cả em trai, em gái, ai biết là người nào?

Không đúng, Triệu Khánh là cô nhi, không có anh em ruột thịt, mà anh đá người "anh trai"kia, chỉ sợ em tai, em gái cũng chết rồi, cứ như vậy phạm vi liền rút ngắn rất nhiều... Thế nhưng là ai đây?

"Triệu Khánh" hừ một tiếng, tựa hồ cảm thấy làm thế còn chưa hả giận, nhấc chân lại giẫm một đầu gối khác của đội trưởng, nó ở trên cao nhìn anh nói: "Nói, nói xin lỗi, mày sai, tao liền tha mày."

Đội trưởng nói: "Anh trai của cậu là ai? Biết là ai, tôi mới xin lỗi."

"Không cần lời ngon tiếng ngọt, tao kêu mày nói gì thì mày nói đó, nếu không tao liền chơi chết mày!" Nó đạp mạnh lên đầu gối đội trưởng, anh ấy đau đến mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, ba đồng chí bên cạnh bị người đè xuống tức giận đến độ trán nổi gân xanh, kiên quyết nói: "Mày không được tổn thương đội trưởng của chúng tao, có ngon thì làm trên bọn tao nè!"

Bọn họ không ngu, dĩ nhiên cũng cảm thấy không ổn, nhưng vẫn nói ra vế sau, bị đè xuống đất đau đến chảy mồ hôi lạnh, rất là khó chịu, nhưng trơ mắt nhìn đội trưởng bị giẫm phế đi một chân, sao bọn họ có thể chịu được?

"Triệu Khánh" cười một tiếng, "Tốt, tao liền thành toàn cho bọn mày!"

Nó liền giẫm một cái lên người các đồng chí cảh sát kia, đội trưởng lớn tiếng quát: " Bọn mày câm miệng cho bố, chuyện của bố mày không cần bọn mày quan tâm, Triệu Khánh có chuyện gì mày xử tao này, oan có đầu nợ có chủ, đừng tìm vạ người vô tội."

"Mày còn giảng nghĩa khí. Đừng nóng vội, đêm nay bọn mày không đứa nào thoát đâu."

Ánh đèn pin cầm tay lúc sáng lúc tối, nhưng có thể khiến người ta trông thấy rõ vẻ mặt điên cuồng của "Triệu Khánh", nó dùng hết sức lực, thích nhìn đối phương sợ hãi run rẩy, nhưng lại không thể phản kháng …

Đội trưởng sắp điên rồi, nhưng dù anh giãy giụa như thế nào, cũng chẳng thể thoát khỏi đám phạm nhân đang đè trên người anh, bây giờ anh chỉ cảm thấy tuyệt vọng và tức giận!

Giang Thiên thấy không mở cửa được, anh vẫn chưa nghĩ ra biện pháp khác, đội trưởng thì bị gãy một chân, bây giờ tên "Triệu Khánh" này còn muốn tra tấn người khác? Anh xem xét tình huống này, rút súng từ bên hông ra, nhắm ngay "Triệu Khánh" : "Mày dừng tay cho tao, nếu không tao nổ súng!"

"Triệu Khánh" vặn vẹo cười: "Mày không sợ hại chết chủ nhân của cái thân thể này, thì nổ súng đi."

Sắc mặt Giang Thiên càng thêm nặng nề, anh biết rồi, "Triệu Khánh" này vốn không phải là Triệu Khánh kia.

"Triệu Khánh" càng thêm dùng sức, muốn làm gãy luôn cái chân còn lại, ai ngờ đúng lúc này, đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn, giống như tiếng của vật gì rơi xuống đất.

Chỉ nghe "Rầm" một tiếng, dưới tình huống quỷ dị và nguy hiểm này cực kỳ nổi bật.

"Triệu Khánh" nhíu mày, đôi mắt đen như mực quay lại nhìn, thì ra là một cô gái tóc dài nằm úp sấp dưới đất—— đúng hơn là mặt cô ta úp xuống đất, giờ phút này mái tóc dài xõa lung tung trên mặt đất, cô nằm một hồi, rồi mới vùng vẫy bò lên khỏi mặt đất, tư thế cứng ngắc lại chậm chạp, giống như là vừa từ trong mộ chui ra. Cô ấy vỗ vỗ bụi ở đầu gối, đôi mắt trống rỗng tối đen, duỗi dài hai cánh tay, lần mò đi về phía trước, cái mũi khẽ ngửi ngửi, nó hình như thấy trên mặt cô ta có sự hưng phấn kỳ lạ.

Đây là có chuyện gì? Cô gái đó là ai?

Truyện Chữ Hay