Buổi chiều ở làng du lịch phía bắc Scotland phi thường dễ chịu, cho dù là thời điểm cuối mùa đông gió vẫn thổi mạnh, nhưng khu du lịch này vẫn trần đầy gió xuân ấm áp cùng mang theo một mùi thơm độc đáo của bản xứ, ở nơi đây không nhìn ra một chút dấu vết bận rộn tấp nập, làm cho lòng người phi thường thoải mái.
Lý Tử Trúc hô hấp thật sâu, hít từng ngụm từng ngụm không khí trông lành ở đây.
[Thơm quá, thật không ngờ sau một năm mình lại quay lại đây – cùng là một nơi, cùng là một mùa, nhưng cảnh vật đã hoàn toàn thay đổi.]
“Tử trúc, nơi này thơm quá a …. Ha ha … không khí nơi này so với NewYork trong lành gấp ngàn lần.” Lý Tử Trúc hoàn toàn đắm chìm trong thế giới suy nghĩ của mình bị những tiếng ca thán này thức tỉnh.
“Nơi này không có như NewYork chật chội, la hét ầm ĩ, cũng sẽ không có nơi gây ra những chuyện làm cho người ta phiền lòng, tôi mơ ước sống ở nơi này cả đời …” Mai Lý tựa hồ phi thường thích nơi này, biểu tình của cô hiện giờ giống như đối với khu du lịch này là ‘nhất kiến chung tình’, Lý Tử Trúc vẫn nghĩ rằng vị đại tiểu thư này quen với thành phố lớn náo nhiệt cùng phồn hoa sẽ không quen sống ở nơi này, hiện giờ nhìn thấy biểu tình hưng phấn của Mai Lý, cậu biết mình đã suy nghĩ hoàn toàn sai.
“Đó là không có khả năng, nếu cô ở nơi này cả đời, Á Lịch Sơn Đại nhất định sẽ điên mất!”
“Tôi không quay về, liên quan gì đến anh ấy? Giống như anh ấy là ….” Mai Lý bị nói trúng ‘tim đen’ nên hai gò má đỏ bừng, lời nói lộn xộn …. Chuyện tình của cô cùng Á Lịch Sơn Đại đã không còn là bí mật trong công ty, chỉ có vị đại tiểu thư này cứ cho là việc này không ai biết.
“Nga … phải không?” Ánh mắt Lý Tử Trúc giống như vô tình đảo qua chỗ áo hở của Mai Lý, mặt trên làn da nơi đó hơi hơi lộ ra một mảnh hồng hồng, cũng không khó nhìn ra đó là hồng ngân.
“Tử Trúc sắc lang, anh đang nhìn gì vậy?” Mai Lý kích động buộc chặt chỗ áo hở. Trong lòng cô không ngừng mắng người yêu ở xa bên kia địa cầu.
[Á Lịch Sơn Đại chết tiệt …….]
“Chúng ta đi!” Cùng Mai Lý dọc theo đường đi cười cười nói nói, cước bộ dưới chân cũng trở nên thoải mái rất nhiều!
“Oa oa … toà cổ bảo thật đẹp….” Mai Lý vừa nhìn thấy toà thành thế kỷ xưa trước mắt liền bật lên cảm thán không thôi, con người thật sự là một loại sinh vật kỳ lạ, bọn họ vẫn có thể đem một vật kiến trúc trên trăm năm bảo hộ tốt như vậy, tựa hồ năm tháng cũng không hề lưu lại bất kỳ dấu vết gì tại trên toà cổ bảo này.
“Tử Trúc, Tử Trúc, nơi này có vương tử sống sao?”
“Vương tử???” Vẻ mặt Tử Trúc đầy tò mò nhìn Mai Lý.
[Xem ra người này lại bắt đầu miên man vọng nghĩ rồi, có phải hay không chỉ chốc lát nữa còn có thể hỏi nơi này có mỗ quốc vương của một quốc gia.]
“Tử Trúc? Không có vương tử sao? Vậy nhất định có quốc vương nhỉ?”
Lý Tử Trúc nhìn cánh cửa của toà cổ bảo, rồi bất đắc dĩ liếc Mai Lý một cái xem thường thật to, đầu óc của vị đại tiểu thư này cũng phong phú quá đi. Bất quá cũng nhọc công cho cô, nhờ có cô mà dọc đường đi Lý Tử Trúc không có thời gian nhàm chán, cũng không có thời gian để suy nghĩ miên man hoặc đau buồn.
“Hoan nghênh hai vị quang lâm, tôi là quản gia nơi này! Phòng của hai vị đã chuẩn bị tốt!” Một ông già râu tóc bạc phơ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Lý Tử Trúc.
“Cám ơn …” Lý Tử Trúc quyết định không để ý tới ngạc nhiên của Mai Lý, biểu tình này của cô cũng không phải là lần đầu tiên xuất hiện trên chuyến hành trình, cô không mệt nhọc, nhưng Lý Tử Trúc cảm thấy khá mệt mỏi, chuyện cậu muốn làm nhất bây giờ chính là ngâm mình trong nước ấm, rồi sau đó ngủ một giấc thật ngon, để trút bỏ đi một thân mệt mỏi.
“Thật thoải mái ….”Ngâm mình trong bồn tắm lớn, Lý Tử Trúc nhẹ nhàng thở ra cùng nhắm mắt lại, nước ấm áp, mùi hoa thản nhiên, nếu cả đời có thể như vậy thì tốt rồi, cậu thử chậm rãi thả lỏng thân thể của mình, bỗng nhiên trước mắt hiện lên một thân ảnh tuấn lãng – Cao Tư Đặc …. Lý Tử Trúc giật mình nháy mắt mở lớn hai mắt.
[Như thế nào lại bắt đầu nghĩ về anh ấy, không phải mình đã quyết định chôn vùi ký ức đau buồn đó rồi sao?]
Theo đạo thân ảnh kia xuất hiện trong đầu, cảm giác thoải mái cũng bỗng nhiên biến mất không thấy, lòng Lý Tử Trúc tràn đầy phiền não, cậu bước ra khỏi bồn tắm lớn, lấy khăn bông lau khô bọt nước trên người.
“Anh yêu em, em yêu anh yêu em ….” Lý Tử Trúc đứng ở trước gương nhìn ngắm bộ dạng bình thường của chính mình, trên mặt tuyến thô mi cơ hồ như tường thành, phía dưới mắt thì sưng lên một cái túi đen xì xì do thiếu ngủ trầm trọng, càng nhìn bóng người trong gương càng không chịu nổi.
[Cao Tư Đặc làm sao có thể yêu thương ngươi, ngươi liền tỉnh tỉnh đi ….]
“Em yêu, anh yêu em ….”
“Em yêu, anh yêu em ….”
“Em yêu, anh yêu em ….”
“Em yêu, anh yêu em ….”
“Không …. Không cần lại gạt em, anh vẫn luôn dối gạt em ….” Lý Tử Trúc đánh một quyền thật mạnh vào tấm gương trước mặt…
“Tử Trúc, anh làm sao vậy?” Mai Lý ở phòng xác bên nghe được tiếng động phát ra từ phòng Lý Tử Trúc, nghĩ đến cậu luẩn quẩn trong lòng làm ra điều gì sầm bậy, nên cô vội vàng vọt vào phòng cậu, thì nhìn thấy dưới đất đầy những mảnh vỡ nhỏ, còn tay phải của cậu thì máu thịt trộn lẫn.
“Tôi không có chuyện gì…” Lý Tử Trúc nâng lên một khuôn mặt so với mặt người chết cũng không đẹp hơn bao nhiêu, bày ra một tia tươi cười cực kỳ khó coi.
“Bị như thế mà còn nói không có gì? Chảy nhiều máu như vậy nhất định rất đau phải không?” Mai Lý đau lòng nhìn tay phải của Lý Tử Trúc không ngừng chảy máu, cô gọi quản gia nhờ ông ta đem tới hòm cấp cứu, sau đó cẩn thận lấy ra những mãnh vỡ thuỷ tinh dính trên mu bàn tay của cậu.
[Tình yêu thật sự đáng sợ đến như vậy sao?]
Cô chưa bao giờ thể hội qua tình yêu khắc cốt ghi tâm, nên sẽ không hiểu được tâm tình của người bị thương, nhưng nhìn Lý Tử Trúc trước mắt – người không ra người, quỷ không ra quỷ. Mai Lý cảm thấy mình thực sự là người rất may mắn.
[Tuy rằng Á Lịch Sơn Đại kia miệng rất xấu, hành vị lại quá mức thô lỗ, nhưng nhiệt tình của anh ấy đối với mình là thiệt tình không phải giả dối, ngay cả phân tình cảm sỗ sàng kia cũng là chân thành tha thiết. Tử Trúc đáng thương, vì sao lại cố chấp đi yêu loại người xấu xa đó?].
Mai Lý vì cậu mà cảm thấy không đáng, không đáng cho cậu phải hao tâm tổn trí vì người phụ bạc kia.
“Đừng khóc, Mai Lý, tôi thực sự không đau …” Nhìn Mai Lý vì chính mình mà rơi lệ đầy mặt, Lý Tử Trúc phi thường áy náy.
[Mai Lý vì chuyện của mình đã hy sinh rất nhiều, cô sẵn sàng bỏ lại người yêu cùng mình đến nơi này, cùng mình tới nơi này cũng là sợ mình nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà làm ra những chuyện ngu ngốc không thể kéo vãn.]
Lý Tử Trúc vì việc Mai Lý để lại người yêu đi với mình đã có điểm băn khoăn, hiện giờ lại làm cho cô vì chình mình thương tâm rơi lệ, trong lòng Lý Tử Trúc càng thêm áy náy gấp trăm lần.
[Tử Trúc ngốc, anh làm sao lại không đau, tâm của anh sớm đau đến chết lặng rồi, làm sao còn có thể cảm giác được đau xót đến từ trên tay, Tử Trúc đáng thương.]
Mai Lý không còn nhịn được nữa, ôm lấy Lý Tử Trúc gào khóc lên.
“Đừng khóc, Mai Lý, tôi thực sự … thực sự không cảm thấy đau mà ….” Lý Tử Trúc dùng tay trái không bị thương mà vỗ vỗ lên phía sau lưng Mai Lý, ra sức an ủi cô.
“Ô.. ô … Tử Trúc, khóc đi! Anh hãy cùng khóc với tôi được không? Phát tiết ra đi được không? Anh cứ tiếp tục thế này, nhất định sẽ sinh bệnh …. Tử Trúc, khóc ra đi được không? Không cần phải cố đè nén thương tâm của mình được không?” Mai Lý hàm chứa nước mắt, vẻ mặt đỏ bừng nhìn Lý Tử Trúc.
“Mai Lý, tôi không có chuyện gì, thực không có chuyện gì, vừa rồi chính là không cẩn thận nên trượt tay đánh nát tấm gương!” Lý Tử Trúc trước sau vẫn vẻ mặt ôn nhu nhìn chăm chú vào Mai Lý.
“Tử Trúc, anh ….”
[Vì cái gì không chịu phát tiết ra, chẳng lẽ anh không thấy được mình trong kính có bao nhiêu tiều tuỵ cùng thương tâm sao? Anh có thể gạt người khác, nhưng có thể gạt chính mình sao? Tử Trúc ngốc, Tử Trúc ngốc, Tử Trúc si tình, cái tên phụ bạc kia như thế nào có thể quyết tâm đến thế? Hung hăng cô phụ một mảnh tình thâm của anh như thế? Hắn ta như thế nào có thể làm được chuyện tàn nhẫn như thế?]
——————–
Thị trấn nhỏ yên tĩnh, bỗng xuất hiện một vị khách ngoài ý muốn, vị khách này chẳng những đánh vỡ sự yên tĩnh của trấn nhỏ, mà cũng hoàn toàn phá huỷ ngày nghỉ của Lý Tử trúc.
Sau giờ trưa, trong gió mang theo một chút cảm giác mát lạnh nhẹ nhàng, ngồi ở trước toà cổ bảo, Lý Tử Trúc cùng Mai Lý hưởng thụ cảm giác phơi nắng sau giờ trưa, ánh mặt trời ấm áp bỗng nhiên bị một mảnh u ám ngăn trở, Mai Lý mở hai mắt ra phát hiện mảnh u ám trước mắt chính là thân hình cao lớn của một người đàn ông tóc vàng.
“Tiên sinh, làm phiền anh tránh ra một chút, anh đang che mất ánh sáng mặt trời của tôi ….” Mai Lý không quá tức giận nhìn Cao Tư Đặc.
[Người đàn ông này thật là không biết mắc cỡ lại dám xuất hiện trước mặt Lý Tử Trúc.]
“Anh như thế nào lại ở chỗ này?” Lý Tử Trúc giật mình nhìn Cao Tư Đặc bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình.
[Không phải anh không bao giờ muốn nhìn thấy mình nữa sao? Như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?]
“Tay của em bị làm sao vậy?” Cao Tư Đặc cũng không có trả lời câu hỏi của Lý Tử Trúc, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào tay phải của Lý Tử Trúc, tuy cách một lớp băng gạc thật dày, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vết thương ở trên tay không nhẹ.
Ly hôn, giống như ‘tình thiên phích lịch’ nổ tung, trong đầu Lý Tử Trúc một mảnh hỗn độn, đối với Y Lệ Toa Bạch cùng Mai Lý cãi nhau đều không có một chút phản ứng, cậu ngây ngẩn hết nửa ngày, mới chậm rãi phun ra được vài tiếng….
“Cao Tư Đặc, em sẽ không ly hôn với anh đâu, đời này của anh trừ bỏ em ra sẽ không cần vợ con nào khác nữa …. Có chết, em cũng sẽ không ly hôn với anh!”
[Cao Tư Đặc, anh làm sao có thể nhẫn tâm mà đem một mảnh thiệt tình của em mà hung hăng giẫm nát như thế?]
Lý Tử Trúc hoàn toàn bạo phát, quyết định không để cho Cao Tư Đặc đem mình đùa bỡn trong lòng bàn tay của anh nữa, cậu muốn trả thù người đàn ông phụ bạc này!
“Người quái dị, cậu nói cái gì? Cậu nói lại lần nữa xem?” Cùng với Mai Lý tranh cãi quyết liệt ở một bên, bỗng nghe được Lý Tử Trúc nói có chết cũng không nguyện ý ly hôn, Y Lệ Toa Bạch lập tức ngừng tranh cãi lại, quay sang nhìn Lý Tử Trúc.
“Tôi sẽ không ly hôn!”
“Người quái dị, cậu ….” Y Lệ Toa Bạch tức giận đến nghẹn lời.
“Cao Tư Đặc, cậu cũng nên nói vài câu đi.” Y Lệ Toa Bạch dùng sức đẩy đẩy Cao Tư Đặc đang đứng một bên – mà theo ngay từ đầu đến giờ cũng không nói qua một câu.
“Tôi không có gì muốn nói!”
“Nói cái gì là cậu ‘không có gì muốn nói’? Cậu vì cái gì không cùng hắn ly hôn, hắn đã không còn đủ tư cách làm luật sư nữa, hắn đã không còn có một chút giá trị lợi dụng, chẳng lẽ cậu muốn đem phế vật vô dụng này giữ ở bên người sao?”
“Người chết là không cần ly hôn …” Một đạo thanh âm vang lên như truyền đến từ địa ngục, một người đàn ông xuất hiện ở giữa mọi người, giơ một cây súng đen lên, nhắm thẳng tắp vào ngay Cao Tư Đặc.
“Phỉ Lợi Khắc Tư … không nên ….” Từ lần gặp mặt Lý Tử Trúc lần trước, sau đó Phỉ Lợi Khắc Tư hoàn toàn mất tích, không hề có một chút tin tức, mà giờ đây bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“A ….” Y Lệ Toa Bạch bị vẻ mặt âm trầm của Phỉ Lợi Khắc Tư doạ sợ tới mức ‘hoa dung thất sắc’, nhắm mắt lại, liên tục thét chói tai ….
“Mày đi chết đi, mày chết rồi, không ai có thể gây tổn thương cho Tử Trúc nữa.”
Ở khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, trong chớp mắt một tiếng súng vang lên, rồi một người ngã xuống, nhưng không phải là Cao Tư Đặc, mà là người bỗng nhiên vụt nhanh tới chắn ngay trước mặt anh – Lý Tử Trúc!
“Không …. Tử Trúc, mau gọi xe cứu thương!” Này hết thảy đều phát sinh quá nhanh …. Không ai phản ứng kịp để tới ngăn cản hành vi điên cuồng của Phỉ Lợi Khắc Tư.
“Vì sao? Vì sao phải che chở cho hắn, hắn như thế đối với em, mà em vẫn muốn …” Phỉ Lợi Khắc Tư không thể tin được chính mình lại gây thương tổn cho Tử Trúc yêu quý nhất. Đối với một mafia như anh ta mà nói – cho tới bây giờ anh ta luôn luôn tự tin vào kỹ thuật bắn súng chuẩn xác của mình, nhưng đây là lần đầu tiên từ lúc anh ta chào đời tới nay thống hận kỹ thuật bắn súng chuẩn xác của mình.
“Em yêu, cầu em không cần nhắm mắt lại, nhìn anh, nhìn anh ….” Ôm ngực không ngừng chảy máu của Lý Tử Trúc, trên mặt Cao Tư Đặc hiện lên biểu tình tràn đầy bối rối.
“Không cần lại gọi em là ‘em yêu’ … em biết … đó là tiếng gọi cửa miệng của anh … anh gọi như vậy … để lúc cao trào sẽ không bao giờ gọi sai …. Người đều có tên, em chán ghét anh gọi em là … em yêu …” Nhìn ngực của mình không ngừng chảy máu, Lý Tử Trúc không hề cảm thấy đau đớn hoặc sợ hãi, mà chỉ cảm thấy được giải thoát!
[Cao Tư Đặc chính là người mình yêu nhất, mà Phỉ Lợi Khắc Tư cũng là người thân nhất của mình, cả hai người đều là người quan trọng nhất cuộc đời mình, bất luận một trong hai người bị thương, chính mình cũng không thể tha thứ cho mình, kết cục này là tốt nhất, nếu mình chết đi, hết thảy sẽ quay về yên tĩnh, Cao Tư Đặc sẽ không vì mình mà phải tranh cãi cùng với Y Lệ Toa Bạch nữa, còn Phỉ Lợi Khắc Tư rốt cuộc cũng có thể buông được mình xuống để sống cuộc sống của anh ấy, sẽ không cần ở bên trong mưa bom bão đạn của mafia mà còn phải lo lắng cho an nguy của mình, anh ấy có thể toàn tâm toàn ý mà làm giáo phụ mafia của anh ấy.]
“Được được, anh sẽ không gọi em là ‘em yêu’, anh gọi em là Tử Trúc được không? Giống như bọn họ vậy, gọi em là Tử Trúc?” Cao Tư Đặc cố gắng ngăn chận máu chảy ra từ ngực Lý Tử Trúc, khả như thế nào cũng không thể làm cho máu ngừng chảy, thân thể Lý Tử Trúc càng ngày càng thấm đẫm máu, Cao Tư Đặc tựa hồ cảm thấy Lý Tử Trúc trước mắt mình càng ngày càng cách xa ….
“Tử Trúc? Thật là dễ nghe, đây là lần đầu tiên anh gọi em là ‘Tử Trúc’…. Thật muốn nghe thêm vài tiếng nữa ….” Ý thức của Lý Tử Trúc càng ngày càng mơ hồ.
“Tử Trúc, cầu em, không cần nhắm mắt lại, nhìn anh, nhìn anh ….” Cao Tư Đặc dùng sức mở ánh mắt sắp nhắm lại của Lý Tử Trúc ra, cậu không thể ngủ!
“Buông tha cho em đi! Em mệt mỏi quá … thực muốn ngủ ….”
“Cầu em, chỉ cần em không ngủ, mở mắt lớn lên nhìn anh, anh sẽ không cùng em ly hôn, chúng ta sẽ ở cùng nhau cả đời, cầu em không cần nhắm mắt lại, anh nói thật – anh tới đây không phải vì muốn cùng em ly hôn, thật sự không phải vì cùng em ly hôn, em không biết sau khi em rời đi, một ngày trôi qua của anh dài bằng một năm, anh tới nơi này không phải vì cùng em ly hôn, mà là tìm người yêu dấu của anh, cầu em …. Trăm ngàn lần không cần nhắm mắt lại! Cầu em cho anh một cơ hội nữa, để anh bồi thường cho em ….”
“Cám ơn …. anh … Cao Tư Đặc, trước khi em chết … còn cho em nghe được … những lời ngọt ngào như vậy, anh không cần … lại gạt em, thực … kỳ thực theo ngay từ đầu, anh chính là … lợi dụng em, lợi dụng em … bào chữa thắng vụ kiện … của chị gái anh, bởi vì chỉ có thể thắng vụ kiện … sau đó các người mới lấy được toà cổ bảo này, bởi vì toà cổ bảo này …. là bất động sản …. của chị gái anh cùng chồng trước của cô ta mua … sau kỳ hưởng tuần trăng mật của bọn họ, … mỗi người đều nghĩ rằng … toà cổ bảo này … đáng giá, nhưng kỳ thật … bọn họ đều … đã sai, cái vô giá thật sư … là đằng sau toà cổ bảo này,… mặt sau toà bảo này … có miệng giếng dầu … đúng không? Các người đã cho là em cái gì cũng không biết ….kỳ thật cái gì em cũng biết … bất quá không có vấn đề gì … này hết thảy là do em tự nguyện … em không oán không hận … em không hề hận anh lừa gạt em … đùa bỡn em, bởi vì em cũng đã gạt anh … đêm hôm đó … Lý mục sư … là giả, anh ta là … trưởng của thị trấn này … nguyên bản Mục Sư thật bị bệnh … không thể chủ trì hôn lễ được … cho nên … tất cả hôn lễ ngày hôm đó … đều là do … trưởng trấn đảm nhiệm hết … cho nên hôn lễ của chúng ta … cũng là giả, đây mới là âm mưu lớn nhất trong đoạn tình yêu của chúng ta …. Cho nên anh không cần … cảm thấy nợ em cái gì cả … Anh cái gì cũng không có nợ em ….” Nói xong, Lý Tử Trúc liền nhắm lại hai mắt, vĩnh viễn cũng không mở ra nữa, mang theo đoạn tình yêu đầy đau khổ cùng thương tâm khi còn sống phải chịu đựng!
“Không không không không …. Em không thể chết được, em không thể chết ngay lúc anh vừa nhận ra anh thực sự rất yêu em, thực sự không thể sống thiếu em, thì em liền vĩnh viễn rời đi anh … em không thể … A …..” Cao Tư Đặc ôm Lý Tử Trúc một thân đầy máu mà khóc rống lên, nước mắt rơi đầy trên mặt, lòng tràn đầy hối hận, anh sẽ mang theo tiếc nuối cùng tự trách suốt cả đời.
[Vì sao? Vì sao người chết không phải là chính mình?]
Khu du lịch phía bắc Scotland tràn đầy gió xuân ấm áp, làn gió nhẹ nhàng ôn nhu thổi qua tất cả, khả nó lại vĩnh viễn cũng không thể thổi đi được nỗi đau xót trong lòng người!