Đến giờ ăn cơm, Lạc Chỉ ra khỏi ký túc xá, đi thằng đến nhà ăn số ba. Tuy đang giờ ăn, nhưng là vì cuối tuần nên trong nhà ăn cũng không nhiều người lắm. Cô đi lấy cơm, sau đó định tìm một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ để ăn một mình.
“Lạc Chỉ.”
Nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi. Cô trông thấy Bách Lệ đang ngồi đối diện với bạn trai cô ấy ở chiếc bàn bên cửa sổ.
Khoảng một tiếng trước, Bách Lệ mang đôi mắt sưng lên vì khóc quay về ký túc xá, đang ngồi trên giơngf thì nhận được một cú điện thoại.
Kể như vậy thôi thì đơn giản quá nhỉ? Thực ra quá trình cụ thể như thế này: chuông điện thoại vang lên, Bách Lệ ngắt máy. Tiếng chuông điện thoại reo lần nữa, Bách Lệ ngắt máy lần thứ hai. Tiếng chuông kêu lần thứ ba, lần này Bách Lệ chỉ đơn giản để nó tiếp tục kêu, kêu mãi...
Sau đó những cuộc điện thoại cứ tới tấp đến.
Nhạc chuông của Bách Lệ là bài hát Hàn Quốc xập xình, cực kỳ khó nghe. Lạc Chỉ quay đầu, trông thấy Bách Lệ vẫn ngẩn ngơ nhìn chiếc điện thoại của mình, hình như đang đấu tranh tâm lý dữ dội lắm.
Lạc Chỉ thở dài, quyết định cho cô ấy một đường lui.
“Nếu không tắt máy, vậy thì nghe điện thoại đi. Để vậy phiền phức lắm.”
Bách Lệ hơi cắn môi, cầm điện thoại lên, đi ra ngoài hành lang nghe máy, sau đó không quay lại nữa. Mãi cho đến bây giờ, Lạc Chỉ mới gặp cô ấy ở nhà ăn.
Lạc Chỉ ngạc nhiên về tốc độ hoà hợp trở lại của bọn họ. Cô hơi nâng khay cơm lên, tỏ vẻ lịch sự, sau đó chuyển dời anh mắt, tiếp tục tìm chỗ.
Bách Lệ vẫy vẫy tay, dường như nhất định phải khiến cô ngồi vào cùng bọn họ, “Xin cậu đấy, qua đây ăn cùng đi mà.”
Bạn trai cô ấy hơi nhếch môi, mỉm cười nhạt nhẽo, cứ nhìn đăm đăm ra cửa sổ, không tỏ ý kiến gì. Lạc Chỉ tinh ý nhận ra bầu không khĩ giữa hai người, biết là mình nên qua đó cứu nguy, thế nên cô đã gật đầu.
Bạn trai Bách Lệ tên là Qua Bích, là một anh chàng rất tuấn tú. Anh ấy có đôi mắt mảnh dài, sống mũi cai, đôi môi mỏng, rất mềm mại nhưng không hề yếu ớt. Nếu như so sánh, mặt mũi Bách Lệ cũng chỉ coi như là tạm chấp nhận được.
Bọn họ từng rất hot, là cặp đôi nổi tiếng thứ ba trên diễn đàn trường. Bắt đầu từ ngay nhập học đó, Lạc CHỉ đã không tránh nổi họ.
Giang Bách Lệ xuất hiện cùng lúc với Qua Bích ở trong ký túc xá. Hai người họ ném vali và hai cái túi lớn xuống đất rồi dựa vào chiếc quạt lớn bên cạnh bàn trà. Lạc Chỉ đang thu dọn, cô quỳ ở cạnh mép giường, xoay người qua chào họ,giới thiệu tên tuổi quê quán, tồi tiếp tục làm nốt việc. Từ lúc bước vào, Bách Lệ vẫn không ngừng lải nhải với chàng trai bên canh, tỏng giọng nói có mang theo chút ũng nịu, ví dụ như là: phòng ký túc này tuy nhỏ nhưng chẳng mấy khi chỉ có phòng chỉ ở hai người; ghét nhất là mắc màn nhưng thời tiết tháng chín ở Bắc Kinh thật là đáng sợ; quanh khu của Tây chỉ có KFC không có McDonald's thế thì làm sao mà sống được; nước NongFu Spring uống ngon hơn Nestle... Lạc Chỉ buồn bã nghĩ, mình nhất định phải sửa tật nghe lén người khác nói chuyện, nếu không cái thói này có thể khiến cô chết vì mệt trong ký túc xá.(NongFu Spring: một hãng nước khoáng của Trung Quốc sản xuất.)
Bỗng dưng Bách Lệ nhớ tới điều gì đó, kêu lên: “À đúng rồi, Lạc gì đó...”
“Lạc Chỉ.” Giọng nam tiếp lời.
“Phải rồi, Lạc Chỉ. Lạc Chỉ ơi, chúng mình ừa mới mua SIM điện thoại mới, cậu cho chúng mình số điện thoại của cậu đi.”
Lạc Chỉ đang bận túm một góc vỏ chăn để nhét lõi bông vào bên trong, cũng chẳng buồn quay đầu lại mà nói: “Xin lỗi, mình vẫn chưa làm số mới. Để mình lưu số các cậu trước đi. Đơi mình một chút.”
Cô lấy điện thoại ra. Bách Lệ bắt đầu đọc, Lạc Chỉ cẩn thận nhập từng con số vào máy.
“Đổi hai số cuối của cô ấy từ thành , chính là số điện thoại của anh. Anh tên là Qua Bích.”
Lạc Chỉ ngạc nhiên ngẩng đầu, lúc này mới nhìn kỹ chàng trai rất đẹp đang đứng cạnh Bách Lệ. Anh ấy đang tựa vào khung cửa sổ, mỉm cười đầy ý tứ với cô.
Càng bất ngờ hơn là Giang Bách Lệ đứng bên cạnh lập tức lanh mặt, còn không thèm che giấu thái độ khó chịu.
Lạc Chỉ gật đầu, lại tìm thêm một góc chăn nhét lõi bông vào.
Hai tuần sau đó, Bách Lệ gần như không nói chuyện với Lạc Chỉ. Lạc CHỉ lại hoàn toàn tán thành với cách cư xử của đối phương. Thỉnh thoảng có gặp họ ở siêu thị, cô thậm chí còn chẳng chào hỏi, cứ coi như không thấy, hoặc vào những trường hợp không thể làm lơ, cô cũng chỉ gật đầu với Bách Lệ một cái rồi đi luôn, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại cảu Qua Bích.
Quảng thời gian này đặt nền móng cơ bản cho cách sống chúng của hai người. Giang Bách Lệ Không phải người thù dai, hai tuần sau, vào buổi lễ chào mừng tân sinh viên, khi Qua Bích gặp “hồ ly tinh” đích thực thì cô ấy đã hoàn toàn không còn chút thù địch hay đề phòng nào với Lạc Chỉ, thậm chí thoải mái chấp nhận tính cách trầm lặng của cô. Cô ấy không giống các bạn học của Lạc Chỉ trước đây, luôn chê cô kiêu ngạo, thậm chí hộ còn chẳng nể nag gì mà hỏi thẳng cô rằng, có phải cậu đang khó chịu hay không.
Sau này khi Lạc Chỉ nhớ lại, cô chợt cảm thấy, có lẽ đây chính là cái gọi là “trong hoạ có phúc” mà người ta vẫn thường nói đến.
“Cậu ăn ít thế thôi à?” Bách Lệ cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Trong khay cơm của Lạc Chỉ chỉ có một bát cháo yến mạch hoa cúc, và một đĩa rau cải xào.
“Mình không đói.” Cô nói.
“Ăn kiêng hả? Chắc không phải chứ?” Qua Bích hơi nâng khoé miệng, ngữ âm kéo dài, trong giọng nói có chút khiêu khích. Lạc Chỉ cúi đầu, mỉm cười lịch sự, không hề giải thích gì.
“Nếu thực sự mập lên thì đám con trai các anh sẽ có thái độ khác ngay. Em còn không biết các anh chắc? Vòng loại cuộc thi giọng ca sinh viên hôm trước, mấy đứa con trai các anh còn chê thí sinh trên sân khấu nào lùn, cười cợt với nhau. Cái đám anh em của anh ấy, trông còn xấu hơn mấy thi sinh đó nhiều. Nói người khác mà không biết từ soi gương xem mình ra sao.” Bách Lệ cắn đầu đũa, giọng đầy tính phản đối.”Ô kìa, nói cứ như lúc đó em không hề tham gia ấy nhỉ?” Qua Bích cười, nụ cười đẹp rức rỡ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Lạc Chỉ.
“Em... Chỉ là em cảm thấy nếu lờ các bạn anh đi thì không hay lắm.”
“Thực ra em sợ bị bọn anh lờ đi thì có.”
“Anh không chịu thôi đúng không?” Bách Lệ vẫn còn ngậm đũa trong miệng, mặt lập tức đỏ lên, trừng mắt lườm Qua Bích. Trông thấy hai người này lại định gây gổ, Lạc Chỉ hỏi ngẩn ra, rồi bắt đầu nghiêm túc mà thực hiện trách nhiệm của mình khi ngồi ở vị trí này, “Món này là cậu mua hả Bách Lệ? Căng-tin làm cổ vịt ướp cay có ngon không?”
Bách Lệ quay sang nói:“Còn thừ hai miếng đó, cậu ăn đi. Mình đi ma cốc Coca, cậu uống không?”
Lạc Chỉ còn chưa kịp cất tiếng, cô ấy đã rời khỏi bàn.
“Cách chuyển chủ đề này chẳng hay gì cả.” Qua Bích cười nhạt.
Lạc Chỉ cúi đầu, gặm một cái cổ vịt nhiều thịt nhất, không cười cũng chẳng nói nhiều.
“Nghe nói hôm trước em cũng bị cảm?” Cô nghe được, Qua Bích cố ý nhận mạnh chữ “cũng” kia.
“Vâng.”
“Giờ khoẻ rồi chứ?”
Rõ là phí lời. Cô cau mày lại, ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Anh đúng là đồ đểu.” Giọng cô rất bình tĩnh, cứ như thể chỉ là đang chê cái cổ vịt quá mặn.
Qua Bích còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy giọng Bách Lệ từ xa vọng tới. Cô ấy nói, mai tới đỡ với, mua ba cốc không cầm hết được.
Anh ta chẳng hề động đậy. Lạc Chỉ đặt đũa xuống, nhận lấy hai cốc Coca. Bách Lệ liền đặt cốc còn lại trong tay cô ấy xuống trước mặt Qua Bích.
Sau đó, dường như Giang Bách Lệ sợ bầu không khí trở nên nhạt nhẽo, cứ liên tục nói chuyện. Lạc Chỉ đáp qua loa, câu được câu không. Qua Bích thì khỏi phải nói, cứ nhìn chằm chằm vào Lạc Chỉ đang ăn cháo.
Lạc Chỉ ăn rất nhanh, không để hai người họ phải đợi lâu. Ba người cùng nhau đứng dậy thu dọn bàn ăn, sau đó Bách Lệ đem bát đũa bẩn đi trước.
“Đây mới là lần thứ hai anh nói chuyện với em đúng không? Chúng ta có thù oán gì vậy? Sao em cứ thích mỉa mai anh thế?” Qua Bích hơi nheo mắt, dù tức giận những vẫn tỏ ra phong độ đạo mạo đường hoàng. Lạc Chỉ ngẩng lên, đôi mắt cô thẳng thắn đón lấy nụ cười và cái phong thái đã diễn nhiều thành quen của anh ta.
Cô nuốt xuống hết thảy những lời đang chực trào ra nơi khoé miệng. Mạc dù chỉ là lần thứ hai nói chuyện cùng anh ta, nhưng cô biết, Qua Bích là loại người như vậy, thích nhất là con gái nhanh mồm nhanh miệng, muốn đấu khẩu với anh ta. Cho nên tốt nhất là cô cứ nhịn cho yên lành.
“Anh không hề nghe nói Bách Lệ và em là bạn thân đâu đấy. Thế mà em bảo về cô ấy quá nhỉ?” Đối phương vẫn không chịu buông tha.
Còn tôi thì nghe nói anh là loại người chẳng biết cân nhắc mồm miệng gì hết. - Lạc Chỉ thầm nghĩ trong lòng. Cô đẩy cái bàn ra một chút, lấy khăn giấy ra lau tay, hô lên với Bách Lệ: “Này, mình phải đi ra siêu thị bây giờ. Mình đi trước nhé.”
Lac Chỉ quên chưa đóng cúc áo, khi đẩy cánh cửa, khi lạnh lập tức ùa vào lồng ngực. Đi qua mấy bước, cô ngoảnh đầu nhìn về phía bọn họ. Bách Lệ không mặc áo khoác, cứ nắm lấy vạt áo sao lưng Qua Bích, trong làn gió lạnh, trông cô ấy giường như rất cô đơn. Lạc Chỉ thoáng buồn, theo ấn tượng của cô, có mấy lần thấy hai người ở bên nhau, họ không hề cầm tay. Luôn luôn là Giang Bách Lệ năm lấy áo Qua Bích, rất chặt.
Một tuần trước, Qua Bích bị cảm, nửa đêm nói muốn ăn cái gì đó nóng hổi. Bách Lệ liền chạy tới nhà hàng Gia Hoà Nhất Phẩm ở thật xa để mua cháo gan heo nấu rau chân vịt và váng đậu chiên, gói lại bỏ vào trong áo khoác, mang đến phòng ngủ của anh ta. Vậy mà anh ta lại bày ra vẻ mặt giả bộ quan tâm, cợt nhả hỏi bạn cùng phòng của cô ấy “Nghe nói em cũng bị cảm, đã khoẻ lại chưa?”
(Gia Hoà Nhất Phẩm: một chuỗi nhà hàng ở Trung Quốc, có chi nhánh ở cả Bắc Kinh, Tây thành và Đông thành.)
Đồ đểu. Đồ khốn. Lạc Chỉ lắc đầu lần nữa.
Nhưng cô cũng sẽ không mất công mà nói với Bách Lệ rằng ngườid đàn ông này không đáng tin, tốt nhất là hãy chia tay sớm. Trong một năm, Giang Bách Lệ phải xử lý rất nhiều ong bướm bên cạnh Qua Bích, sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua. Cô ấy không nguội lòng, vậy việc gì cô phải vẽ chuyện mà đi thử thách lòng kiên trì của người ta chứ.
Cõ lẽ Lạc Chỉ đúng là người ngoài cuộc tỉnh táo, nhưng Giang Bách Lệ cũng chưa chắc đã là người trong cuộc u mê. Chẳng qua là cô ấy cam tâm tình nguyện, vậy thôi.
Nhẫn nại cũng là một kiểu thông minh. Chính Giang Bách Lệ đã nói với cô như thế.
-Hết