Lúc Bách Lệ đẩy cửa phòng bước vào như thường ngày, Lạc Chỉ vừa cất quyển nhật ký đi, cầm bút lên tiếp tục làm bài tập thống kê. Phía sau có tiếng động lớn như thế, cô cũng không ngoảnh lại, có lẽ vì đã quá quen rồi. Bách Lệ ngồi xuống giường, tiếng thổn thức vang lên, dường như cô ấy đang khóc.
Lạc Chỉ thở dài. Vở kịch này sẽ mãi không có hồi hết. Cô gái như Bách Lệ, mãi mãi bị tổn thương, nhưng cũng sẽ vĩnh viễn không chịu nguội lòng.
Di động phát ra những tiếng bíp bíp, Bách Lệ bắt đầu bấm số.
“Em nhắc lại lần cuối, em biết anh chán nghe nhưng em vẫn sẽ giữ câu nói ấy, ngày mai nếu anh bắt gặp em khoác tay một chàng trai khác đi trên đường, rồi nói với anh đó là anh em kết nghĩa của em, anh có để tâm không?”
Có lẽ có để tâm, Lạc Chỉ vừa nghịch bút vừa thầm nghĩ, nhưng cậu để tâm là vì cậu yêu anh ta, còn anh ta là vì ngang ngược vừa độc đoán.
Cô nhận ra mình không thể tập trung làm bài tập được nữa, Cứ nghe Bách Lệ gọi điện thoại câu được câu không, cho nên mạch suy nghĩ cũng bị đứt đoạn.
Cô đã quen nghe lén người khác nói chuyện mất rồi.
Lạc Chỉ chỉ thích ngắm người khác từ phía sau. Có lẽ là bời từ khi bắt đầu nhận thức được thế giới này, điều mà cô thích nhìn thấy chính là mặt trái của sự phồn hoa.
Ai cũng cần xây dựng trong đầu một cuốn từ điển về thế giới này, nội dung chẳng nhất thiết phải khởi nguồn từ trải nhiệm của bản thân. Lạc Chỉ rất thích tìm hiểu cảm xúc của người khác, dùng cách ấy để tránh giày vò hệ thần kinh của mình. Nhiều lúc chỉ là khoảng khắc ngước nhìn hay vài giây đi lướt qua nhau, một nét mặt hay một câu nói vụn vặt của người xa lạ, cũng đủ khiến cô nổi hứng nghiền ngẫm cả nửa ngày trời.
Thế nên, việc Lạc Chỉ sống cùng Bách Lệ đã là số trời. Cô nghĩ, đã có diễn viên thì luôn cần có khán giả.
Bách Lệ cúp máy rồi cuối cùng cũng oà khóc.
“Đừng khóc nữa, đã mười phút rồi.“. Lạc Chỉ nhìn đồng hồ, vừa viết vừa nói.
“Mình rất buồn. hôm nay phải kéo dài thời gian.”
Lạc Chỉ khẽ cau mày, ngoảnh đầu nhìn cô ấy. Bách Lệ từng nói với cô, mỗi lần không được khóc qua mười phút, điều này quan trọng là người con gái cần duy trì được vẻ yêu đuối và kiên cường ở mức độ vừa phải, có chùng mực, không nên làm ra hành động khiến người ta xem thường.
Giang Bách Lệ có rất nhiều “chuẩn mực thục nữ”, “mười phút” chỉ là một quy tắc nho nhỏ nằm trong số đó. Cùng với bài Tarot, chúng đã trở thành kim chỉ nam cho cuộc đời Giang Bách Lệ. Nhưng cô ấy chưa từng thực hiện những quy tắc đó. Chẳng lần nào cô ấy có thể khống chế nước mắt chỉ trong mười phút, cũng chưa bao giờ thể hiện vẻ yếu đuối và kiên cường một cách vừa phải, chỉ giỏi nhất là thực hiện những hành động đáng coi thường.
Có điều, việc bị coi khinh đôi khi cũng là chuyện thơngf tình, đến mức mọi người quên rằng, chỉ cần bản thân hơi bất cẩn thì sẽ trở thành một trong những kẻ bị xem thường đó. Dù sao thì, phần lớn con gái, nếu nhìn thấy bạn trai mình ôm vai một cô gái khác nghênh ngang đi trên đường, còn lấp liếm rằng đó là em gái mới quen, e là cũng sẽ giống như Bách Lệ, hét to một câu “anh và em gái anh hay biến khỏi thế giới của tôi”, sau đó bổ nhào lên giường mà khóc.
Lạc Chỉ nhớ lúc nãy khi đi đỏ thùng rác của Bách Lệ có nhìn thấy một ít tàn thuốc rơi lả tả xung quanh, cô phải quét rất lâu mới sạch. Giang Bách Lệ không phải cô gái mạnh mẽ có tư tưởng cởi mở, cùng không thích hút thuốc. Cô ấy chỉ đột nhiên say mê hình ảnh nữ chính nông nổi, phóng khoáng trong mấy bộ tiểu thuyết mà thôi. Nhưng tiếc là người ta thì tựa vào quầy bar dài trong quán rượu, phả ra từng vòng khói quyến rũ dưới ánh đèn mờ ảo, còn cô ấy thì thật đáng thương, đang trong quá trình luyện tập lại bị Lạc Chỉ vừa bước vào phòng xách cổ áo tống ra khỏi kí túc xá.
Lạc Chỉ tin rằng, thất bại lần này chẳng thể gây ra vết thương tinh thần nào cho cô ấy. Một thời gian nữa chắc chắn cô ấy sẽ giả vờ đau khổ cai thứ thuốc còn chưa đến mức nghiện hẳn, chuyển sang đóng vai bợm nhau ngay thôi.
Ngắm Bách Lệ chẳng khác nào xem TV, điểm đáng tiếc duy nhất là không thể đổi kênh theo ý mình. Lạc Chỉ nghĩ, nếu có điều khiển từ xa, chắc chắn cô sẽ tắt ngay chiếc TV này.
Thực ra Lạc Chỉ rất thích sự chân thật của Bách Lệ. Rất nhiều nười vẫn khoác lên mình vỏ bọc phóng khoáng, điềm tĩnh, nhưng thực ra khi ở một mình, họ cũng sẽ nằm bò ra giường mà gào khóc như cô ấy đấy thôi.
Hoặc có lẽ, họ sẽ giống như Lạc Chỉ, thoạt nhìn có vẻ chẳng bận tâm, nhưng thực chất lại rất sĩ diện, thậm chí còn không chịu thành thật với chính bản thân mình.
Nghĩ tới đây, cô bất giác liếc nhìn quyển nhật ký còn mới tinh trên tủ sách.
Đột nhiên Bách Lệ ngẩng đầu. Khóc một lúc lâu khiến giọng cô ấy nghèn nghẹn giống như bị cảm, “Lạc Chỉ, laptop cậu đang mở mà, bật chút nhạc đi được không? Không có tiếng động, ình khóc thế này chẳng có không khí gì cả.”
Mỗi khi buồn, Bách Lệ rất sợ cảm giác tĩnh lặng. Nói như cô ấy thì, sống chung với “tĩnh vật sống” như Lạc Chỉ là phải cần có dũng khí.
Lạc Chỉ dùng đầu ngón tay lướt qua màn hình cảm ứng, đợi khi màn hình máy tính ở trạng thái “ngủ đông” sáng trở lại, cô mở phần mềm Baidu Music, chọn bừa một playlist. Bài hát vang lên lại là “Light Cavalry”, cô chẳng nén nổi mà khẽ mỉm cười, bởi nó quả thực không phù hợp với tình cảnh hiện giờ.
Nhưng dù sao thì, tiếng khóc nức nở của Giang Bách Lệ sau khi vào phòng, cũng bản nhạc giao hưởng chẳng hợp với bối cảnh kia đã mang đến cho Lạc Chỉ chút sức sống. Trên đầu vẫn là ánh đèn huỳnh quang chao động, chẳng có gì thay đổi.
Cô liếc nhìn quyển nhật ký mới hơi nhô ra trên giá sách, thản nhiên mỉm cười.
Một quả hồng, một chuyện bất ngờ, chẳng nói lếnđiều gì cả. Cô sợ gì chứ.
Căn phòng nhỏ thường vang vọng tiếng khóc và tiếng cãi nhau qua điện thoại, thực ra là một nơi rất lặng lẽ. Từ ngày ào cấp một cho tới giờ, cô chưa bao giờ có được không gian yên tĩnh đến thế.
Thôi thì, hay cứ vậy đi. Cô nghĩ, có lẽ đẫ chính là năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, còn bản thânminhf cũng chẳng mong muốn điều gì hết.
Mình không mong muốn điều gì hết. - Lạc Chỉ tiếp tục tự nói với bản thân.
- Hết