Như Ý và Mỹ Kiều được Minh Tiền đưa đến một căn hầm.
Nàng và Mỹ Kiều lúc nãy do khi các cô chống cự với đám người đó nên đã bị bỏ thuốc làm cho bất tỉnh.Khi tỉnh dậy hai người cảm thấy tay chân đau nhức,hai cổ tay và cổ chân bị trói lại khiến cho hai người rất khó cử động.
Xung quanh hai người bị bao trùm bởi bóng tối chỉ chừa lại một chút ánh sáng yếu ớt ở chiếc ghế đối diện hai người.Trên đó có một nam nhân đang ngồi bắt chéo chân, tư thế tao nhã lại có một chút tiêu soái,phong lưu,đang hướng mắt về phía hai người, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, miệng thả ra một luồng khói trắng.
- Tỉnh rồi? - Minh Tiền như có như không hỏi.
- Cậu bắt chúng tôi làm gì? - Như Ý mặt lạnh, ánh mắt sắt bén có thể gϊếŧ chết người, giọng lạnh nhạt nói.
- Do em thôi!! - Minh Tiền cười khẽ,nói một câu không đầu đuôi khiến hai đầu chân mày chả Như Ý nhíu lại.
Tại nàng?
- Mày có quyền gì mà bắt Như Ý là của mày? Tao thật sự nhìn lầm mày rồi Tiền à.Lúc trước tao còn ngu ngốc ủng hộ Như Ý theo đuổi mày và chính mày là người luôn tránh né nó,bây giờ quay lại,ngang nhiên bắt Như Ý, đây là có ý gì? - Mỹ Kiều giọng nói châm biếm ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ,hoàn toàn không để Minh Tiền vào mắt.
Đúng vậy lúc trước cô là người luôn tạo cơ hội cho Như Ý tiếp cận Minh Tiền nhưng người bạn thân của cô nhận lại là gì,sự ghẻ lạnh cùng thái độ hờ hững,không quan tâm của con người đồi bại kia,có trách thì trách Như Ý nhìn lầm người.
- Xin thứ lỗi,Kiều tiểu thư tôi chưa từng nói là mình từ chối Như Ý cả,thái độ của tôi lúc trước chỉ là để thử xem Như Ý có thật lòng với tôi không hay cô ấy cũng như những người con gái khác,dâm đảng và mê tiền, chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà đoán bên trong. Lúc tôi nhận ra Như Ý thật lòng với tôi thì điều đó đã quá muộn.Bây giờ tôi chỉ muốn với cô ấy rằng tôi cũng yêu cô ấy. - Minh Tiền nhìn Như Ý nói ra hết tâm tư của mình.
Nhưng bây giờ nói những lời này thì có ích gì?
Có trách thì trách cậu ta có không giữ,mất đừng tìm.
- Như Ý đau khổ rất nhiều về cậu ta mà cậu ta bây giờ giờ nói một câu xin lỗi và muốn Như Ý về bên cậu ta à?
Xin lỗi, bọn tôi một lần sai lầm thì sẽ không có lần thứ hai.Đã chọn từ bỏ chúng tôi thì chúng tôi cũng không còn lí do gì để ở bên các người. - Mỹ Kiều mặt lạnh,bình thản nói,trong lời nói còn có chứa cả sự tức giận.
Như Ý nghe được Mỹ Kiều nói như vậy thì cười tươi,quả thật đúng là Mỹ Kiều bạn thân nàng,luôn là người thấu hiểu nàng nhất.
Rầm!!
Cánh cửa đột nhiên bị phá,Minh Thư và Thanh Hải nhanh chóng bước vào,động tác nhanh nhẹn cởi trói cho Như Ý và Mỹ Kiều, làm một cách nhanh gọn,động tác lưu loát.
Minh Tiền còn chưa định thần lại thì Như Ý cùng Mỹ Kiều đã được cởi trói.
- Xem ra không qua mắt được Thư tổng rồi - Minh Tiền lạnh nhạt nói,bàn tay hơi nắm chặt,ánh mắt lạnh lùng nhìn Minh Thư.
- Xem ra Tiền tổng đây gan cũng to quá đi.Dám động vào phu nhân của Hắc Bang chủ thì chỉ có mình Tiền tổng đây có gan làm việc đấy. - Bạch Long từ ngoài bước vào,mặt thản nhiên nói.
Minh Tiền khi nghe nói tới cái tên Hắc Bang chủ này thì mặt mày xanh lè,chân tay không tự chủ được mà mà run bần bật, anh ta đã từng nghe qua tới cái tên Hắc Bang chủ này,là đại boss trong giới Hắc Bang,rất tàn nhẫn, bạo lực,gϊếŧ người như gϊếŧ kiến.Mặc dù mọi người không biết tên người này là ai nhưng nghe được nhiều lời đồn đại về những việc tàn độc, nhẫn tâm của người này thì cũng đủ biết rằng người này địa vị cao lớn cỡ nào.
Anh ta không dám tin,Hắc Bang chủ đây lại là Minh Thư con gái của tập đoàn LMT,không khỏi sợ hãi nhìn Bạch Long hỏi:
- Bạch Long cậu nói Thư tổng đây là Hắc Bang chủ?? Sao có thể chứ?
- Haha,đúng vậy đây là Hắc Bang chủ của chúng tôi,không được à,có vẻ như Tiền tổng đây cũng nghe không ít về Hắc Bang chủ của chúng tôi rồi nhỉ? - Bạch Long cười giễu cợt, tay cầm khẩu súng xoay xoay,khẽ chuyển đến trước mặt Minh Tiền: - Xem như đời Tiền tổng đây tàn rồi,dám động vào phu nhân của Hắc Bang chủ chúng tôi thì chỉ có con đường chết.
- Như Ý, đừng nói với tôi em đang quen cái loại nữ nhân này? - Minh Tiền giễu cợt nói,ánh mắt hiện lên tia tức giận.
- Hừ,thì sao,anh không quen được tôi thì tức à,tôi nhắc lại người tôi yêu là Lê Minh Thư và sau này cũng sẽ như vậy anh nghe rõ chưa? - Như Ý ánh mắt lạnh lẽo cực độ.
Minh Thư nãy giờ đứng một bên im lặng,nghe được nàng nói như vậy khẽ nhìn qua Như Ý thầm nở nụ cười.
- Không phải em yêu tôi lắm sao? - Minh Tiền nghe nàng nói như thế thì bàn tay nắm chặt,rút ra một khẩu súng nhỏ.
- Tiền tổng đây quá đề cao mình rồi,loại đàn ông các người chỉ toàn một lũ lừa dối, chuyện quá khứ mong anh quên đi,tôi trước giờ chưa từng yêu anh và bây giờ cũng thế.
- Được,nếu như em một mực yêu nữ nhân kia thì đừng trách tôi không cho cô ta con đường sống.- Minh Tiền như có như không giơ khẩu súng hướng về phía Minh Thư bóp còi.
Thấy hành động của Minh Tiền, Như Ý hoảng hốt chạy đứng trước mặt đỡ phát đạn ấy cho Minh Thư.
Đùng!!!
Viên đạn xuyên thẳng vào phần bụng nàng,miệng lỗ vết thương máu chảy bê bếch rớt xuống sàn nhà.Minh Thư chưa kịp hoàn hồn thì Như Ý đã ngã vào tay cô,máu tanh thấm vào áo cô trực tiếp đâm thẳng vào tim cô.
- Khônggggg!!!
Bạch Long đứng một bên không kịp phản ứng,hành động của Minh Tiền quá nhanh,giơ khẩu súng chuẩn xác bắn vào cổ tay Minh Tiền làm anh ta vì đau mà ngã quỵ xuống.
- Thanh Hải gọi cấp cứu mauuu!!! - Minh Thư gần như hét lên,ánh mắt tàn độc cực độ.Đây là lần đầu tiên Thanh Hải thấy Minh Thư như vậy,rất đáng sợ.Không dám chậm trễ gọi điện cho cấp cứu.
- Bạch Long cậu bắt sống cậu ta về cho tôi - Minh Thư bế Như Ý lên bước ra khỏi cửa không quên bỏ lại một câu khiến cho Minh Tiền mặt trắng bệch,hoảng sợ lùi về sau một chút.
- Vâng - Bạch Long ra hiệu,đám người phía sau bước vào mang Minh Tiền đi.
- Thư...tôi không sao...- Như Ý mặc dù rất đau nhưng vẫn cố gắng gượng nói.Mặt mày trắng bệch không chút sức sống.
___________
_Tại bệnh viện X_
Hàng loạt bác sĩ,y tá ra ra vào vào phòng cấp cứu,bọ họ không dám chậm trễ,nhanh chóng sơ cứu cho Như Ý, nếu như có bất kỳ sai xót gì thì họ không chắc bệnh viện này còn có thể tồn tại hay không.
- Thư tổng, phu nhân mất máu quá nhiều tỉ lệ sống chỉ còn %,nhóm máu của cô ấy thuộc nhóm máu hiếm rất khó tìm.- Một vị bác sĩ từ trong phòng cấp cứu chạy ra nói với Minh Thư.
- Lấy máu của tôi cho cô ấy,tôi thuộc nhóm máu hiếm.
- Vậy mời ngài đi theo tôi.- Minh Thư không nói gì đi theo vị bác sĩ kia.
Nhìn vào trong phòng bệnh,một nữ nhân thân hình mảnh mai,lúc nào cũng hoạt bát nhưng bây giờ lại nằm bất động,mắt nhắm chặt,mặt mày trắng bệch trong rất đáng thương, cô cảm thấy như tim mình bị hàng ngàn mũi kim xuyên qua vậy,đau xót nhìn Như Ý.