Đã là ngày thứ Tết, hai mẹ con Hạ An cũng đã trở về nhà.
Nhưng hiện tại vẫn còn hẳn tuần nữa Hạ An mới phải lên trường, mẹ cô cũng còn vài ngày nghỉ tết nữa.
Có mẹ ở nhà thì Hạ An tha hồ làm những điều mình thích, ăn những món mình yêu.
Tóm lại là chẳng phải lo ăn uống gì cả.
Nhưng Hạ An vốn là người ngại giao tiếp nên chẳng đi đâu cả.
Lúc nào cũng ru rú trong nhà.
Ting ting
Tiếng nhạc chuông điện thoại reo lên, là Ngân Hương gọi cho cô.
- A lô, Hạ An à, tớ có một thứ đặc biệt muốn cho cậu xem.
Đến ngay quán nước cũ nhá.
- Chuyện gì mà cậu háo hức thế? Nói ngay được không?
- Không được, thế thì mất vui à.
Ra ngay nhìn tận mắt mới thấy vui chứ.
- Ok, đợi tý.
- Ừm.
Thế là cô vội mặc quần áo, lấy chiếc xe đạp điện đã cũ chạy ra quán nước.
Vừa mở cửa vào, Hạ An hết sức kinh ngạc với người ngồi trước mặt.
- Hiểu Phong, sao cậu lại ở đây?
- Tôi không đến chơi với các cậu được sao?
- Ngạc nhiên không? Mình cũng rất ngạc nhiên khi thấy cậu ta ở đây đó.
- Nhưng sao cậu đến đây mà không báo trước?- Hạ An hỏi.
- Tại tôi muốn tạo bất ngờ cho mọi người đó.
- Là cậu ta đến đây xong gọi điện cho tôi.
Ban đầu, tôi cứ tưởng cậu ta đùa, không ngờ cậu ta đến thật.
Thì ra là vậy.
Nhà Ngân Hương gần với bến xe hơn nhà Hạ An, nên sau khi nhận được cuộc gọi của Hiểu Phong, cô ấy đã tức tốc chạy ra kiểm chứng.
- Thật không ngờ, cậu lại đến tận đây thăm bọn tôi.
- Tôi là ai chứ, Hiểu Phong chứ ai.
Đã quyết định làm gì thì sẽ thực hiện luôn.
- Vậy cậu định chơi ở đây một ngày hay mấy ngày? - Ngân Hương tò mò hỏi.
- Chưa gì cậu đã muốn đuổi tôi về sao?
- Đâu dám, tôi đâu dám đuổi cậu chứ.
- Tôi.
.
.
ờ.
.
.
định ở đây chơi với các cậu vài ngày.
Cả bốn con mắt của Hạ An và Ngân Hương tròn xoe nhìn cậu.
Hai người họ cũng không tin được một công tử nhà giàu như cậu lại có thể về vùng quê này chơi, lại càng không tin cậu ta có thể ở đây mấy ngày.
- Cậu chắc chứ? - Ngân Hương vẻ mặt ngạc nhiên như không tin vào mắt mình hỏi.
- Chắc, hai người đừng nhìn tôi như vậy.
Tôi là ai, là Hiểu Phong, tôi nói được làm được.
Cậu ta nói với hai người với vẻ mặt khoái chí.
Đó là những gì đã hiện hết trong đầu cậu rồi, là cậu đến đây không chỉ chơi mà còn có mục đích khác đánh nhanh thắng nhanh.
- Ok, vậy giờ cậu định ở đâu?
Ngân Hương cứ thế mà hỏi cậu một cách đầy tò mò về cậu ta.
- Chưa biết.
Wow, một câu xanh rờn được thốt ra trong sự ngạc nhiên của hai con người ngồi trước mặt cậu ta.
Đúng là công tử nhà giàu có khác, cậu ta chẳng lo nghĩ chuyện gì trước khi đến đây cả.
Cuối cùng, sau bao nhiêu suy nghĩ được nêu ra, cậu ta là ý muốn ở lại nhà Hạ An.
Mẹ Hạ An thì không quá khắt khe về chuyện này, nhưng cô thì khác.
Cô là tuýp người hơi cổ hủ, lại có tính cẩn thận.
Cô thấy như vậy vẫn là không ổn, vì dù sao gia cảnh nhà cô với nhà cậu ta khác biệt, làm sao mà cậu ta lại chịu ở trong căn nhà cấp bốn của mẹ con cô được chứ.
Cô đang đau đầu suy nghĩ về chuyện này thì Gia Thành vô tình ghé qua quán nước.
Nói là vô tình nhưng thực ra Ngân Hương đã gửi cho cậu ấy địa điểm và nhắn tin lén cho cậu ta.
Vì cô ấy biết Hạ An tính cách thế nào, cô nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này.
Vậy nên, để cô đỡ khó xử, cô ấy đã gọi Gia Thành đến.
Gia Thành khi nghe thấy nhắc đến vấn đề này, cậu ta lập tức như con gấu hung hăng, nói:
- Cậu về nhà tôi đi.
Nhà tôi rộng, thoải mái.
- Tôi không muốn ở nhà cậu.
- Vậy thì cậu có thể chuyển ra khách sạn, cũng ok đấy.
Ngân Hương vội tiếp lời:
- Cũng được đó, nhưng ở khách sạn thì hơi xa chỗ mình.
- Cậu thấy sao? - Hạ An hỏi.
- Nếu cậu không muốn ở nhà tôi cũng được, ở khách sạn cũng tốt.
Như vậy là tốt nhất.
Gia Thành vừa nói vừa trưng ra bộ mặt có vẻ đắc ý lắm.
Bởi cậu đã ép Hiểu Phong vào con đường cùng rồi.
Suy cho cùng, cậu ta cũng chỉ có hai lựa chọn, ở nhà cậu nhưng sẽ không yên với cậu, còn ở khách sạn thì lại càng tốt, xa bọn họ cũng không có khả năng tiếp cận Hạ An của cậu nữa..