Trong căn phòng ký túc xá lạnh lẽo, nơi chỉ có bốn bức tường xung quanh, cậu lại càng u uất hơn.
Ngày ngày đều không bước chân ra ngoài, luôn thui thủi một mình góc bàn học.
Kể cả bạn cùng phòng cậu cũng ít nói chuyện đi.
Gia Thành không biết nên phải gặp mặt Hạ An như thế nào, phải đối mặt với cô ấy ra sao.
Cậu hiện tại chính là không dám lại gần cô ấy.
Muốn gặp cô ấy nhưng lại không dám đứng trước mặt mà chỉ dám lén lút đứng đằng sau quan sát cô gái nhỏ bé đó.
Lại chẳng thể lấy cớ gì được mà gặp mặt cô.
Hai tuần nghỉ tết âm lịch cũng đã đến, hội bạn cùng rủ nhau về quê chơi.
Hạ An và Ngân Hương bắt xe về quê ăn tết.
Nhưng lại trùng hợp thay, hai người vừa bước lên xe thì gặp mặt Gia Thành cũng trên chuyến xe đó.
Kể ra cũng hơi khó xử, bốn mắt nhìn nhau mà không ai dám lên tiếng.
Một người ngồi hàng cuối, một người thì ở trên, khoảng cách tưởng chừng như chỉ chục bước chân nhưng lại xa vời vợi.
Đây chẳng qua là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Cả hai người đều dặn lòng mình như vậy nhưng Hạ An có vẻ nhanh thoát ra khỏi đó hơn.
Cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng mà nói cười vui vẻ với Ngân Hương.
Coi như cô chưa nhìn thấy cậu nơi cuối hàng ghế đi, cũng như chưa từng có quen biết gì với người đó, chỉ gọi là qua đường thôi.
Suốt cả một chuyến đi, Gia Thành chỉ hướng mắt theo hình bóng của người con gái đó.Hà Nội hôm nay trở gió, có mưa phùn.
Dường như ông trời cũng đang hiểu tâm trạng của hai người.
Trời mưa phùn mùa xuân mang lại cho con người ta cảm giác nặng trĩu trong lòng.
Một người thì muốn núi kéo nhưng lại không dám nói, còn một người thì lại muốn buông tay.
Có lẽ, khoảng cách xa nhất là đôi bên từng muốn buông bỏ.
Cùng xuống đến một bến xe nhưng cả hai người đều im lặng, cũng luôn giữ khoảng cách với nhau.
Một người quay hướng, còn một người nhìn về người còn lại.
Duy chỉ có ánh mắt cậu suốt dọc đường đi luôn hướng về cô.
Còn cô, chính là đang né tránh ánh mắt ấy từ cậu.
Một chiếc xe ô tô sang trọng lao tới đỗ trước mặt hai người.
Trên xe, ngồi ghế lái đằng trước đã là hai người phụ nữ rồi.
- Hai đứa đợi có lâu không? Xin lỗi vì mẹ tới muộn.
- Con chào mẹ, cháu chào cô.
Cả hai người không hẹn nhau mà đồng thanh chào hỏi rồi lại nhìn nhau ái ngại.
Thì ra hai bà mẹ đã rủ nhau đi đón bọn nhỏ trước mà không cho chúng biết.
Chắc họ cũng phải có mắt thần gì đó nên biết được hai người trục trặc mối quan hệ chăng.
- Hai đứa lên xe đi, ngồi ghế sau nhé.
Hai người cũng đành chịu hai bà mẹ này thôi.
Gia Thành cũng nhanh tay nhanh chân mà mở cửa xe cho Hạ An.
Ngồi cạnh nhau nhưng hai người đều hướng mắt ra hai bên cửa sổ, cũng chẳng nói nhau câu nào.
Biểu hiện như này thì cả người ngoài cũng đoán ra hai người đang trục trặc tình cảm.
Thấy vậy, hai bà mẹ làm sao mà ngồi yên được chứ.
- Chị à, tết này chị và con bé Hạ An sang nhà vợ chồng em ăn tết nhá?
- Như vậy có tiện không?
- Tiện chứ sao không.
Em có bảo thằng con em nó mời chị và Hạ An sang nhà em nhưng chắc tại nó bận việc nên chưa mời được.
Tiện thể có mặt hai mẹ con ở đây em mời luôn.
Rồi mẹ Gia Thành quay sang hỏi Hạ An:
- Hạ An, con thấy thế nào?
- Dạ.
.
.
như vậy có làm phiền cô chú không ạ?
- Không phiền, không phiền gì cả.
Ngược lại còn có người rất vui là đằng khác.
Chị, chị thấy thế nào?
- Vậy.
.
.
hai mẹ con tôi làm phiền cô chú rồi.
Mẹ Gia Thành nở một nụ cười đắc ý trên môi, tươi cười trò chuyện với mẹ Hạ An.
- Có gì đâu mà phiền chứ chị.
Chúng ta cũng giống như người một nhà vậy đó, em cũng thương Hạ An như con gái ruột mình cả.
Hai nhà chúng ta cứ qua lại thế này cho ấm cúng.
Suốt dọc đường về nhà là tiếng nói cười của hai bà mẹ.
Họ tung hứng với nhau để xua đi cái không khí gượng gạo giữa hai đứa trẻ.
Còn hai người vẫn nhìn về hai hướng đối lập nhau như chính thâm tâm đối lập của họ..