Ngồi trong lớp học, tâm trí của Hạ An cứ rối tung như tơ vò.
Nghĩ lại cái khoảnh khắc ấy, cậu nắm tay cô chạy vào trong lớp rồi suýt nữa bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện làm cô rất mông lung.
Cô không thể chú tâm vào chuyện học hành cũng chẳng thể chí tâm vào việc gì khác.
Bởi trong đầu cô giờ chỉ có hình ảnh về bàn tay cậu nắm lấy tay cô.
Nó cứ mông lung, mơ hồ với những cảm xúc cực kì khó tả.
Hiện tại là giờ ra chơi rất ồn ào, náo nhiệt.
Mọi người đều chạy đi chơi hết, còn lại một góc nhỏ bé chỉ đủ cho mình Hạ An ngồi suy nghĩ.
Cô là một người như thế, rất ít bạn bè, chỉ có duy nhất Gia Thành là bạn thân nhất của cô.
Mà cô cũng không chắc mối quan hệ giữa hai người là bạn không.
Câu hỏi này cô chưa có lời giải đáp.
Có lẽ đối với cậu, hai người là bạn, nhưng đối với cô hiện tại thì lại chưa có đáp án cụ thể.
Ngoài Gia Thành ra thì cô có một người bạn nữa là Ngân Hương.
Ngân Hương không phải là bạn thân của Hạ An mà chỉ là bạn.
Đấy là trong tiềm thức của Hạ An luôn mặc định mối quan hệ giữa cô và Ngân Hương là vậy.
- Cậu sao vậy? Có chuyện gì không ổn sao?
Ngân Hương hiểu tính cách của Hạ An mặc dù hai người rất ít nói chuyện.
Trong trí nhớ của Ngân Hương thì Hạ An là một cô gái ít nói, rụt rè và luôn cô độc một mình.
Chỉ có Gia Thành là người bạn thân nhất của cô và cô cũng rũ bỏ tất cả tính cách trầm mặc của mình khi ở bên cậu.
- Không có gì.
- Thật không? Tôi thấy cậu hình như đang có tâm sự gì đó.
- Không có.
Câu nói của Ngân Hương làm Hạ An giật mình nhẹ.
Không ngờ, thường ngày hai người ít nói chuyện như vậy nhưng Ngân Hương hoàn toàn nhìn ra là cô có tâm sự.
Tâm sự này cô không muốn nói cho ai hết cũng như muốn tự mình giấu kín tâm tư của mình.
- Đừng nói dối mình, mình đã nhìn thấy biểu cảm của cậu khi Gia Thành kéo cậu vào lớp rồi.
Cậu không lừa được mình đâu.
Biểu cảm của cô rõ đến vậy sao.
Ngay cả một người bình thường như Ngân Hương cũng có thể nhìn ra mồn một.
Trước giờ, cô rất ít khi để lộ cảm xúc của mình cho người khác xem, kể cả là Gia Thành cũng vậy.
Cô không muốn mọi người nhìn vào khuôn mặt, biểu cảm của mình để phán đoán, xem xét.
Hay nói chính xác hơn là cô không muốn có ai đó nhìn thấu tâm can của mình.
- Mình chẳng có biểu cảm gì cả.
Cậu nhìn lầm rồi.
- Không thể nhìn lầm được.
Với kinh nghiệm đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình như mình thì mình chắc chắn biểu cảm đó của cậu là.
.
.
cậu đang rung động trước hành động của Gia Thành.
Giọng Ngân Hương bỗng nhiên nhỏ lại ghé vào tai cô khi nói hai từ rung động.
Hai từ này lại khiến cô gái nhỏ lần nữa giật mình, như trúng tim đen của cô vậy.
Cô không biết trong lòng mình đang nghĩ cái gì, cái biểu cảm của cô là gì và tiếp theo cô lên làm gì.
Tuy vậy, nhưng cô vẫn bình tĩnh đáp lại Ngân Hương với khuôn mặt bình tĩnh từ đầu đến cuối.
- Hai tụi mình chỉ là bạn bè, không phải như cậu nghĩ.
Dường như Ngân Hương đã chắc chắn một điều là lời mình nói ra đã trúng tim đen của Hạ An, chỉ là cô luôn cố chấp với những suy nghĩ của mình mà thôi.
Bởi cô càng cố chấp nói không phải thì càng chứng minh là cô yêu cậu ấy.
Càng như vậy lại càng khiến Ngân Hương thích thú hơn.
- Cậu đã yêu cậu ấy rồi.
Mình nhìn ra được cậu đã thích cậu ấy lâu rồi.
Còn giờ là sự rung động trong tình yêu.
- Thích khác với yêu.
Thích là cậu luôn thích ở bên người đó, thích những điều về người đó nhưng nó không đê mê như yêu.
Khi cậu yêu rồi cậu sẽ nhận ra mình không chỉ thích những điều về người đó mà còn yêu luôn chính nó, yêu bản thân người đó.
Cậu không thể sống thiếu người đó bất chấp người đó thế nào, ra sao.
Câu nói của Ngân Hương làm trái tim cô gái bé nhỏ này sực tỉnh.
Không ngờ một người chưa yêu đương bao giờ như Ngân Hương lại có thể làm chuyên gia tình yêu cho cô.
Cô nghĩ rằng đã đến lúc xem lại mối quan hệ giữa hai người..