Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên xé tan bầu không khí vô cùng gượng gạo ấy.
Lần này, vẫn là bản nhạc My sunshine nhưng không phải điện thoại của Gia Thành mà là điện thoại của Huệ Phương.
Thì ra, hai người để nhạc chuông đôi.
Trong lòng Hạ An bỗng chốc sụp đổ.
Trước đây, đã nhiều lần cô cố gắng kêu cậu sửa nhạc chuông điện thoại đi.
Không phải vì cô không thích gu âm nhạc của cậu mà do nhạc chuông điện thoại trước kia của cậu là nhạc phim kinh dị.
Nghe tiếng nhạc chuông ấy cô lại nổi hết da gà.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn không khuyên được cậu thay đổi nhạc chuông điện thoại.
Cũng phải thôi, đối với cậu, cô chỉ là bạn thân khác giới, làm gì có đủ tư cách để bắt cậu thay đổi nhạc chuông điện thoại chứ.
Còn Huệ Phương, cô ấy lại là bạn gái cậu, cô ấy có tư cách, có quyền hơn cô rồi.
Trong lòng cô gái nhỏ này đang nhói đau, như nhát dao cứa ngang tim cô.
Thì ra, vị trí của cô ấy là ở trong tim cậu.
Còn vị trí của cô, cậu chưa bao giờ đặt cô trong tim.
Cô hụt hẫng trong lòng, đôi chân không thể đứng vững được nữa rồi.
Cô cố gắng vững chân, tựa một bên người vào thành cửa ra vào, để cậu không nhìn thấy tâm trạng của cô lúc này.
Cậu cũng chẳng để ý đến vẻ mặt của cô lúc này.
Bởi ánh mắt của cậu đang hướng về bóng dáng nhỏ bé của cô gái ấy.
Hạ An nhìn thấy trong mắt Gia Thành toàn những sự dịu dàng, quan tâm, chăm sóc dành cho Huệ Phương.
Tim cô nhói đau một đợt như đang cắt ngang qua tim.
Nó đau đến mức cô muốn khóc lên nhưng cố kìm chế không cho nước mắt chảy ra.
Cô chưa bao giờ nhận được sự dìu dàng, quan tâm ấy từ ánh mắt cậu.
Chẳng qua, những gì cô cảm nhận được chỉ là sự quan tâm, chăm sóc của một người bạn thân.
Có lẽ, đối với cậu, cô không quan trọng như những gì cô nghĩ.
- Hạ An, lát nữa cậu qua nhà tớ nhé.
Mẹ tớ, bà ấy lại nhớ cậu rồi, muốn cậu qua ăn cơm.
- Xin lỗi dì giúp tớ nha.
Tớ và Ngân Hương có tiết học thêm rồi.
Tớ không sang nhà cậu được.
Nói xong, Hạ An quay người sang phía Ngân Hương, dùng ánh mắt sắc bén ra hiệu cho Ngân Hương nói dối cùng mình.
- Ừ, phải rồi.
Mình và Hạ An có buổi học thêm tối hôm nay.
Giáo viên dạy thêm của bọn mình rất gắt, nghỉ học một buổi là mai bị đuổi học luôn đó.
- Vậy thôi, nếu cậu có tiết học thì lần khác đến nhà mình nha.
Mẹ mình cứ bảo mình gọi cậu qua suốt.
- Tiếc thật đấy, mình và Hạ An chưa từng ăn cơm với nhau bao giờ.
Mình muốn hỏi cậu một số chuyện về Gia Thành, dù gì hai người cũng là bạn thân mà.
Mình là bạn gái Gia Thành nên mình muốn biết nhiều hơn về cậu ấy.
Hay là bao giờ rảnh thì hai chúng ta cùng đi trà chanh tán gẫu nhá.
Huệ Phương vừa nói chuyện điện thoại xong.
Thấy Gia Thành nói tiếc vì Hạ An không thể đến ăn cơm cùng gia đình cậu, cô ấy cũng nhanh nhảu nói theo.
Dường như cô gái này đang cho Hạ An thấy rõ mối quan hệ hiện tại giữa ba người họ.
Cô ấy đang âm thầm nhắc khéo cô đừng mơ mộng về Gia Thành nữa, vì cô ấy mới là bạn gái của cậu, còn cô là bạn thân.
Hạ An cười khổ, chẳng nhẽ cô ấy tự ti đến vậy sao.
Cô ấy sợ cô sẽ cướp mất Gia Thành từ tay mình, cô ấy không tin tình cảm của Gia Thành dành cho cô ấy sao?
- Ừ, được rồi.
Hẹn gặp lại các cậu sau nha.
Mình còn tiết học, đi trước đây.
Nói rồi, cô kéo tay của Ngân Hương cùng đi.
Nụ cười trên môi ấy cũng theo bước chân mà biến mất.
Nước mắt bắt đầu ứa ra, lăn dài hai bên má cô.
Cô đã nói dối cậu, thực ra, cô không có tiết học thêm nào hôm nay cả.
Cô nói dối cậu để né tránh cậu, né tránh làm bóng đèn giữa cậu và bạn gái.
Cô sợ khi cậu phát cẩu lương, cô không kìm chế được cảm xúc của mình mất.
- Đúng là đi đâu cũng gặp cẩu lương!
Một câu cảm thán của Ngân Hương khiến Hạ An bật cười khoái chí.
Thật là bê bết quá đi, nước mắt nước mũi cô chảy tùm lum, nhưng trên khuôn mặt cô đã nở nụ cười.
Một nụ cười có thể làm dịu vơi lòng cô.
Ngân Hương vừa đưa tay lên lau nước mắt cho cô vừa cười cùng cô.
Hai con người, hai tính cách đối lập nhau, nhưng không vì thế mà Ngân Hương xa láng cô.
Hạ An phải trân trọng người bạn này.
Hạ An quay đầu lại nhìn bóng lưng Gia Thành ngày càng xa dần.
Đến cuối cùng, cậu cũng chưa bao giờ quay đầu lại nhìn cô, chỉ có mình cô luôn âm thầm đi sau lưng cậu mà thôi.
Cô mỉm cười chua chát.
Có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng cô được ngắm nhìn bóng lưng ấy thật lâu.
Bởi sau hôm nay, cô đã quyết định đặt tình cảm của mình cất giấu trong tim, cũng không thể nhìn về phía cậu mãi được nữa.
Cô đã khóc vì cậu quá nhiều rồi và cũng đến lúc phải dừng lại.
Cô tự dặn lòng bản thân sẽ không khóc vì cậu lần nào nữa..