Tạ Nguyên Nhất cứ thích nói quá.
Thẩm Nam Tinh quen cậu ta lâu rồi, trước nay nghe cậu ta nói chỉ tin một nửa.
Chẳng qua Dịch Phong Từ quả thật rất thương cậu, luôn suy nghĩ cho cậu, vĩnh viễn quan tâm đến cảm nhận của cậu.
Nhưng cậu cũng không cho rằng một người kiên định có mục tiêu như anh trai sẽ vì cậu làm ra chuyện gì đó khác người.
Một tuần sau, Thẩm Nam Tinh lại bận rộn.
Bởi vì vở kịch đoạt giải nên không ít đoàn kịch từng hợp tác lại tìm tới, nhờ cậu hỗ trợ dàn dựng kịch bản. Căn hộ cậu mua gần trung tâm dạy múa đã lâu không có người ở, bận thì ở luôn trong kí túc xá của đoàn kịch, không bận thì lại chui tới nhà Dịch Phong Từ.
Hôm nay trở về là vì muốn lấy bộ quần áo nghiêm chỉnh hơn một chút, dù sao ngày mai đi xem mắt, tuy không thiệt tình muốn đi nhưng xuất phát từ phép lịch sự tối thiểu thì Thẩm Nam Tinh vẫn chuẩn bị bộ lễ phục ngày thường ít mặc.
Bộ đồ này mua hồi tốt nghiệp đại học, Thẩm Nam Tinh tắm xong ra thử, xem ra vẫn vừa người.
Cậu đứng trước gương chụp một bức gửi cho Dịch Phong Từ, trông có khó coi không?
Năm phút sau, Dịch Phong Từ trả lời, không tồi.
Thẩm Nam Tinh đắc ý bật cười, tháo cà vạt đổ người xuống sô pha, video call cho Dịch Phong Từ.
Dịch Phong Từ vừa tắm xong, một tay cầm điện thoại một tay lau tóc, hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Nam Tinh đáp không có gì, chỉ là muốn tâm sự với anh, hỏi anh ăn hết đồ trong tủ lạnh chưa?
Dịch Phong Từ vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra cho cậu xem, bít tết và chân giò hun khói vẫn y nguyên, ngoại trừ hai que kem sữa chua đã vào bụng anh thì ngăn đông lạnh vẫn đầy ắp như cũ.
Thẩm Nam Tinh hơi bất mãn: “Sao anh không ăn?”
Dịch Phong Từ đóng cửa tủ lạnh lại, lấy một lon bia từ ngăn lạnh ra, một tay bật nắp, còn chưa đặt lên miệng thì giọng Thẩm Nam Tinh đã truyền tới: “Đừng uống đồ lạnh, dạ dày anh không tốt.”
Lon bia lạnh lẽo dán lên môi, Dịch Phong Từ nói: “Uống ít không sao.”
Thẩm Nam Tinh lập tức phát ra cảnh cáo: “Không-được.”
Dịch Phong Từ nhướng mày, cong môi trả lon bia đã bật nắp về tủ lạnh, “Được rồi, không uống nữa.”
Thẩm Nam Tinh giám sát anh rót một cốc nước đun sôi để nguội rồi mởi ngả ra sô pha thay đổi chủ đề: “Ngày mai anh có phải đi làm không?”
Dịch Phong Từ xoa đầu lung tung, đôi mắt đen nhánh xuyên qua mấy sợi tóc nhìn gương mặt Thẩm Nam Tinh, mỉm cười: “Có, đổi ca với Cao Viễn, buổi sáng đi làm.”
“Cao không?”
“Không cao, lầu ba.”
Thẩm Nam Tinh nghe tầng không cao thì thở phào nhẹ nhõm, mỗi lần Dịch Phong Từ đi làm cậu đều sợ anh phải làm ở tầng cao, cả trái tim bất ổn như thể cùng anh treo trên không trung. Nếu tầng không quá cao thì không cần lo lắng, Dịch Phong Từ thân cao chân dài, động tác nhanh nhẹn, trong vòng ba tầng sẽ không tạo ra nguy hiểm.
Ngày hôm sau là cuối tuần.
Thẩm Nam Tinh thức dậy từ sớm, đến nhà hàng sớm vài phút so với thời gian hẹn trước.
Vốn tưởng rằng đối phương còn chưa tới lại khộng ngờ mới tới cửa phòng đã trông thấy một tiểu thư tóc dài mặc váy hồng ngồi bên bàn từ lúc nào.
Thẩm Nam Tinh từng xem ảnh chụp của cô, biết cô là đối tượng xem mắt lần này của mình, họ Lâm, tên đầy đủ Lâm Nhược An.
Lâm tiểu thư khí chất bất phàm, nhìn thấy Thẩm Nam Tinh đứng ở cửa thì mỉm cười với cậu: “Thẩm tiên sinh.”
Thẩm Nam Tinh gật đầu, ngượng ngùng tiến vào, ngồi đối diện với cô, “Để Lâm tiểu thư đợi lâu.”
Lâm tiểu thư cười nói: “Là tôi đến sớm, chủ yếu là nghe danh Thẩm tiến sinh đã lâu nên muốn thấy phong thái Thẩm tiên sinh sớm hơn.”
Thẩm Nam Tinh sửng sốt.
Lâm tiểu thư cười nói: “Hai ngày trước vừa mới xem vở kịch “Tựa như cố nhân”, cả cốt truyện và vũ đạo đều làm tôi chấn động, biết Thẩm tiên sinh là biên đạo múa của vở kịch này nên vẫn luôn chờ mong gặp mặt.”
Thẩm Nam Tinh khách khí mỉm cười, bắt đầu tán gẫu đơn giản.
Lâm tiểu thư thoạt nhìn dịu dàng nhưng vẫn chiếm vị trí chủ đạo trong cuộc nói chuyện, Thẩm Nam Tinh năm lần bảy lượt muốn nói ra ý nghĩ của mình đều bị cô uyển chuyển đổi chủ đề.
Thế nhưng lời muốn nói vẫn phải nói, Thẩm Nam Tinh nhân cơ hội Lâm tiểu thư uống trà thì tốc chiến tốc thắng giải thích ý đồ đến lần này, cũng nói thêm cuộc hẹn này thật ra là ba cậu quyết định.
Lâm tiểu thư không ngờ cậu trực tiếp như thế, đặt chén trà xuống rồi nói: “Thẩm tiên sinh không suy xét một chút sao? Tôi rất vừa lòng tài hoa và điều kiện của Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh có gì bất mãn với tôi ư?”
Thẩm Nam Tinh: “Không phải, tôi…”
“Hay là Thẩm tiên sinh có người mình thích rồi?”
“Không phải, chỉ là tôi cảm thấy hiện tại không phải là thời điểm yêu đương.” Lời nói còn chưa dứt, điện thoại trên bàn bất ngờ đổ chuông.
Thẩm Nam Tinh nhìn thoáng qua người gọi, một dự cảm xấu chợt xuất hiện.
Người gọi tới là Cao Viễn.
Đồng nghiệp của Dịch Phong Từ, người hôm nay thay ca với anh.
Thẩm Nam Tinh thầm hy vọng mình suy nghĩ nhiều, kết quả tốt không tới xấu tới, vừa nhận cuộc gọi, giọng Cao Viễn ở đầu dây bên kia truyền ra: “Thẩm Nam Tinh! Mau tới bệnh viện trung tâm thành phố, anh cậu vừa rơi xuống từ tầng ba! Chết tiệt! Chảy thật nhiều máu!”
Hình như Cao Viễn còn đang nói gì đó nhưng Thẩm Nam Tinh đã nghe không rõ, đại não cậu trống rỗng, hoảng loạn đứng bật dậy: “Xin lỗi, Lâm tiểu thư, tôi tới bệnh viện trước, anh của tôi…”
“Để tôi đưa anh qua.”
“Không cần.”
Lâm tiểu thư thấy đôi tay cậu không ngừng run rẩy, “Trạng thái hiện tại của anh không thể lái xe. Trùng hợp tôi có tài xế, có thể đưa anh qua đó.”
Khoảng cách bọn họ tới bệnh viện trung tâm thành phố không quá xa, may là giữa trưa vắng người, xe cộ trên đường không quá đông, chỉ trong vòng mười phút đã tới nơi.
Thẩm Nam Tinh chạy từ gara lên sảnh bệnh viện, tìm phòng bệnh Cao Viễn gửi tới.
“Thẩm Nam Tinh, bên này!”
Giọng Cao Viễn vang lên, Thẩm Nam Tinh nghe tiếng quay lại, thấy một người cao lớn đứng trước phòng khám nào đó vẫy tay với mình.
Chân không dừng lại, cậu chạy tới hỏi: “Anh tôi thế nào rồi?”
Thoạt nhìn Cao Viễn bình tĩnh hơn trong điện thoại rất nhiều, còn chưa kịp trình bày tình huống cụ thể, Thẩm Nam Tinh đã vội vàng vọt vào phòng khám, tìm được anh trai.
Dịch Phong Từ mặc đồ lao động ngồi trên giường bệnh sửa sang lại dây cột, trông không nặng lắn, cánh tay phải trầy da, đã xử lý ổn thỏa.
Cả đường đi Thẩm Nam Tinh suy diễn lung tung, tự dọa bản thân, lúc này thấy anh còn có thể ngồi, trái tim mới xem như bình tĩnh lại, chỉ là vẫn thở dốc, trong chốc lát không nói được câu nào.
Dịch Phong Từ không ngờ cậu sẽ vội vàng như vậy, nhíu mày, liếc Cao Viễn.
Cao Viễn đối diện với đôi mắt giấu dao kia thì biết mình làm chuyện xấu rồi, rất vô tội: “Tôi đâu biết cậu chỉ bị vết thương nhẹ, chủ yếu là bức ảnh Sở Đào Tâm chụp quá dọa người, tôi xem qua mà choáng váng nên trong điện thoại nói không rõ ràng.”
Dịch Phong Từ không để tâm đến hắn, dùng bàn tay không bị thương ôm lấy mặt Thẩm Nam Tinh, “Cưng à?”
Thẩm Nam Tinh không nghe rõ anh nói cái gì, một lúc lâu sau mới tìm lại ngôn ngữ: “Anh, anh không sao chứ?”
Dịch Phong Từ thấy hai mắt cậu đỏ lên, lắc đầu: “Không sao cả, đừng lo lắng.”
~Hết chương ~