Một chiếc coupe màu đỏ chói mắt đỗ hiên ngang trong con ngõ chật hẹp.
Cụ ông thu gom phế liệu dừng chiếc xe ba bánh bên cạnh, vòng quanh xế hộp tìm cách lách xe ba bánh qua.
Một thanh niên nhai kẹo cao su vác đàn ghi-ta đi ngang qua thấy thế thì nói móc: “Đừng tìm nữa, người cưỡi được chiếc siêu xe này tính tình đều ngông cuồng, sao có thể cố ý dành chỗ cho ông lách qua được? Quay lại đi đường vòng thôi.”
Cụ ông thoáng liếc về phía cuối ngõ nhỏ, thở dài. Trước năm rưỡi ông phải tới được trạm thu mua để đưa cho họ đống giấy phế liệu trên xe. Chuyện này không thể trì hoãn, nếu trễ nửa phút phải bán rẻ tận mười mấy tệ. Có lẽ người ngoài không biết giá cả thị trường phế liệu dao động nhiều đến thế nào, ngày hôm qua năm xu, ngày mai có thể hai xu, hôm nay mãi mới có thể bắt được giá bảy xu, cụ ông dọn hết mấy chục cân phế liệu ra, vậy mà lại đụng phải chiếc ô tô chặn đường này.
Phía trước là đường một chiều, quay lại sẽ phải đi đường khác, chắc chắn không thể tới được trước năm rưỡi.
Cụ ông lấy một chiếc điện thoại đã mòn phím bấm ra từ trong túi, bấm số điện thoại trên tờ giấy kẹp trên cửa sổ xe ô tô.
“Tút…”
“Tút…”
Chuông vang lên hai tiếng, đối phương nhận điện, một giọng nam trầm truyền ra: “Ai đó?”
Cụ ông vội đáp: “Biển số xe của ngài có đuôi đúng không?”
Đối phương chần chờ trong chốc lát: “Đúng vậy. Sao thế?”
Cụ ông nói tiếp: “Hiện tại ngài có rảnh không? Có thể tới dịch xe ra một chút không?”
Đối phương lại chần chờ trong chốc lát: “Được, xe đỗ ở chỗ nào?”
“Cổng phía tây phố Tây An, ngài nhanh lên một chút, tôi vội giao hàng.” Cụ ông cúp điện thoại, thầm nghĩ người đâu kì lạ, còn không nhớ mình đậu xe chỗ nào? Huống chi còn là một chiếc xe sịn như thế.
Năm phút sau, người kì lạ kia tới.
Tay anh cầm chìa khóa, “tít” mở ra cửa xe.
Cụ ông nhìn dáng người cao lớn trước mắt, dụi mắt: “Chẳng phải Tiểu Dịch ở lầu ba đây sao?”
Dịch Phong Từ gật đầu, cúi người chui vào xe, điều chỉnh ghế tựa rồi vươn tay hạ cửa sổ xe xuống: “Làm mất thời gian của ông rồi.”
“À, không sao cả không sao cả, đây là xe của cháu à?”
“Của bạn.”
“Ồ, bảo sao.” Cụ ông chờ anh lái xe ra đầu ngõ rồi xoay người lái xe ba bánh về phía trạm thu mua.
Tháng sáu ngày dài, bốn năm giờ mặt trời bỏng rát vẫn treo cao.
Dịch Phong Từ xem đồng hồ, lái chiếc coupe màu đỏ vào một ngõ cụt không phiền tới người khác, lúc xuống xe còn tiện tay kéo tờ giấy A dán trên kính chắn gió xuống, trên đó là số điện thoại của anh, con số không những được phóng to mà còn được tô đậm như sợ bác trai bác gái lớn tuổi nào đó không trông thấy được.
Vinh An nằm trong một thị trấn cổ ở phía nam thành phố A, nơi đây tập trung nhiều tòa nhà thấp tầng, hoàn cảnh tồi tàn bẩn thỉu. Ba mươi năm trước, chỗ này còn được xem như tấc đất tấc vàng nhưng hiện giờ phương hướng quy hoạch trọng điểm của thành phố đã dời sang phía đông, Vinh An trở thành khu dân nghèo lạc hậu hẳn so với sự phát triển của thời đại, những người ban đầu sống ở đây đã bán nhà rồi chuyển tới trung tâm thành phố sống từ lâu, không bán thì cũng không sống ở đây mà cho dân ngoại tỉnh thuê lấy chút tiền thuê nhà.
Tuy giá cả ở đây thấp hơn những khu khác vài trăm nhưng điều kiện lại kém hơn hẳn, đầy người tình nguyện chi thêm mấy trăm chứ không muốn cư trú tại đây. Cũ kĩ chỉ là thứ yếu, trình độ dân cư không đều cùng với tiếng cãi cọ và kinh doanh quán ăn vặt, ăn khuya xuyên đêm mới là trọng điểm. Hiện giờ dân làm công có ít tiền đều chú ý chất lượng sinh hoạt, dù không đáng bao nhiêu nhưng cũng cố gắng tìm người thuê chung, nhân phẩm của bạn cùng phòng tạm thời chưa bàn đến nhưng ít nhất nơi cư trú phải tiện nghi đầy đủ, trị an bảo đảm.
Có thể nói những người đang sinh sống ở đây đều là bất đắc dĩ, không có lựa chọn nào khác, nếu có lựa chọn khác thì đã không có người bình thường nào bằng lòng lưu lại nơi thi thoảng lại ầm ĩ vì mấy tên ma men hay mấy vụ ẩu đả của bọn lưu manh đầu đường xó chợ.
Dịch Phong Từ khóa cửa xe rồi cầm chìa khóa tới chợ bán thức ăn bên đường. Một chàng trai trẻ tuổi đang cầm bình phun nước bíp về phía mấy mớ rau héo úa, thấy có người tới gần thì nhanh tay giấu bình đi đồng thời hô to: “Rau chân vịt tươi đây, lấy một mớ không?”
Dịch Phong Từ nhặt hai quả cà chua, liếc qua rau chân vịt: “Tươi?”
Chàng trai nhanh nhảu: “Tươi mà! Tươi thật luôn, còn có bọt nước kia kìa.”
Dịch Phong Từ cầm một mớ rau chân vịt đang nhỏ nước nhân tạo, “Bao nhiêu tiền?”
“Ba tệ rưỡi một bó, thích chọn mớ nào cũng được, không nói thách đâu.”
“Một tệ rưỡi.”
“Ôi trời, hiện tại rau dưa quý thế nào? Ở đâu ra một tệ rưỡi? Cậu tới siêu thị khu đông nhìn xem, một bó rẻ lắm cũng bảy tám tệ lại chỉ được hai ba lạng, tôi bán thế này là rẻ lắm rồi.”
Dịch Phong Từ hờ hững móc ví, nhân tiện lấy một điếu thuốc ra châm, nâng mắt nhìn hắn: “Vậy sao anh không tới siêu thị khu đông bán luôn đi?”
Anh chàng không thích nghe mấy lời này, vốn định ồn ào hai câu lại bị đôi mắt đen nhánh kia chặn lại. Lúc đầu hắn không nhìn kĩ, lúc này mới thấy rõ người tới mua là một người đàn ông thân hình cao lớn, tướng mạo ngạo mạn, ngũ quan anh tuấn góc cạnh giấu dưới vành mũ lưỡi trai màu đen, trông rất giống mấy ngôi sao điện ảnh nổi tiếng trên TV, thế nhưng ánh mắt lại như chim ưng, rất đáng sợ.
“Sao cậu nói lắm thế? Thích mua thì mua, không mua thì thôi.”
“Một tệ rưỡi.” Dịch Phong Từ đụng cái khay chỉ có ba bốn mớ rau chân vịt, chọn được bó không quá héo cầm lên.
“Rồi rồi rồi, lấy nhanh đi.”
Anh chàng ở chỗ này bán đồ ăn đã năm năm, biết phần lớn người trẻ tuổi ở đây đều không dễ chọc, không muốn gây chuyện cũng không dám nhiều lời, dù sao rau xanh trưa không bán hết cũng phải bỏ đi, bán thế nào cũng không lỗ, qua loa lấy một cái túi nilong bỏ rau chân vịt vào rồi đưa cho anh.
Dịch Phong Từ đi qua ngõ nhỏ chất đầy tạp vật rồi bước vào một tòa nhà đơn, mấy tòa nhà nằm dọc theo ngõ nhỏ nhưng không đủ để gọi là tiểu khu, tòa này cách tòa kia không đến hai mét, từng sào phơi đồ vươn ra từ lầu hai lầu ba đung đưa giữa không trung, vừa nâng mắt là có thể thấy quần đùi nam, áo lót nữ thậm chí còn có tã lót trẻ con.
Tã giấy có thể sử dụng lần hai ư?
Dịch Phong Từ nhìn tã giấy lơ lửng trên sào phơi đồ tầng hai, hút xong thì dập thuốc, đứng một lát cho tiêu tan mùi rồi mới lên lầu ba.
Lầu ba chỉ có mình anh ở, hai hộ còn lại không có ai. Lần trước có người tới thuê lầu năm, nhận tiền hỏi tình trạng lầu ba thì người môi giới có nói chủ hộ không cho thuê mà dự tính bán đi.
Dịch Phong Từ mở cửa phòng , chẳng ngoài ý muốn mà thấy một chiếc vali lớn đặt trước cửa, thêm vào đó là một đôi giày thể thao màu trắng, giày không đặt hẳn hoi, một chiếc nghiêng một chiếc ngược, dây dài tháo lung tung, có thể thấy lúc cởi giày người này đang rất vội, cũng không biết là vội ngủ hay vội đi WC.
Dịch Phong Từ lấy một đôi dép lê trong tủ giày ra thay, đang định mang rau vào phòng bếp thì liếc thấy trong tủ giày còn một đôi dép lê. Đôi dép này không phải cỡ của anh, ngày thường không có ai mang, hôm nay lại không nên hiện hữu ở nơi này.
Anh nhướng mày, xách đôi dép lê kia vào phòng ngủ, thấy một người đàn ông co người nằm trên giường.
Rõ ràng phòng ngủ vừa lắp điều hòa mới nhưng người này lại cố tình dùng chiếc quạt cũ kĩ cọt kẹt kia, đồ cũ tiết kiệm điện hơn điều hòa, tiền điện cuối tháng có thể giảm bớt mấy chục. Dịch Phong Từ đặt dép lê xuống sàn, tiện tay tắt quạt điện, mở điều hòa, cài nhiệt độ không nóng không lạnh rồi mới xoay người đi vào phòng bếp.
Gần sáu rưỡi, mặt trời ngả dần về tây, phòng bếp có một cửa sổ hướng bắc, từ đây có thể thấy ánh chiều tà bên ngoài.
Nguyên liệu trong tủ lạnh không nhiều lắm, ngoài hai bó mì và hai quả trứng gà thì chỉ có mấy cây rau cần, vặt ra rồi xào, cố gắng nấu được một đĩa.
Dịch Phong Từ lấy rau cần từ ngăn lạnh ra, vừa mở ngăn đông lạnh thì “rầm” một tiếng – bốn năm miếng bít tết đông lạnh tươi mới được phong kín rơi xuống đất.
Ngăn đông lạnh vốn trống rỗng không biết được nhồi đầy từ khi nào, chân giò hun khói, cá hồi, cùng với một hộp kem lớn và hai que kem sữa chua không quá ngọt ngấy bị đông lạnh đến biến dạng.
Ánh mắt hờ hững vừa liếc thấy que kem thì lập tức nhu hòa, gạt mấy túi thịt nạc ra, bóc vỏ kem rồi bỏ vào miệng, bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
~Hết chương ~