Tam Lang liên tục bốn ngày "ở lại cung", trở về thì hết sức tiều tụy, hơn nữa cánh tay có thương tích.
"Không khẩn yếu," nhìn Chỉ Hạnh nén lệ kinh sợ, khuôn mặt u ám của hắn nhu hòa xuống, "Thực sự không khẩn yếu, vết thương nhỏ mà thôi... Chỉ là không nghĩ đến, dưới tay thái hậu còn có tử s
Vũ lực ngay cả hoàng đế cũng không biết? Chỉ Hạnh tim càng siết chặt, "Ta bảo người chuẩn bị nước nóng trước, chàng trước tắm rửa rồi lại..."
Tam Lang lại ôm nàng thật chặt, "... Không cần lo những chuyện đó. Trước, cái gì cũng không cần quản."
"Tam Lang?"
Hắn không nói được, chỉ có thể ôm chặt Chỉ Hạnh, phảng phất như vậy mới có thể đè nén đau đớn."Ta... rất may mắn. Thực sự...vô cùng may mắn."
Hậu cung là thế giới nhỏ cực độ phong bế, thế lực ám vệ khó có thể xen vào... ngay cả thủ vệ cung đình đều phải ở xa ngoài mắt hậu phi bảo vệ cửa cung, không thể nhìn thấy lại càng không nói đến tiếp xúc bất kì một nữ nhân nào trong hậu cung.
Hoàng đế lần này lớn mật dẫn ám vệ lén vào hậu cung, kỳ thật đã rất không hợp quy củ, nếu để thái hậu bắt được điểm yếu, đại khái ám vệ bên ngoài nhìn thấy được đều sẽ bị trừ bỏ, thậm chí hoàng đế cũng bị Đại Lý Tự truy cứu.
Nhưng Chính Đức đế đã không muốn quan tâm điều gì nữa.
Hậu cung đã hoàn toàn không khống chế được... Mà nguyên nhân chính không khống chế được, rốt cuộc đều là do hắn suy nghĩ không chu toàn. Có lẽ là hắn còn chưa đủ hiểu thái hậu, không nghĩ đến bà sẽ vì mẫu tộc mà liều lĩnh.
Hoàng hậu ngăn ý chỉ như hắn mong muốn, thái hậu không có trực tiếp phát tác nàng, lại dùng một quỷ kế âm hiểm kĩ lưỡng, ý đồ một mũi tên bắn hai con chim.
Phế hậu, khống chế hoàng trữ, nắm giữ đại quyền hậu cung, tất cả đều là danh chính ngôn thuận như vậy. Nhưng kíp dẫn, lại là Hiền phi vô tội nhất.
Hắn không gặp được hoàng hậu, thậm chí ngay cả thi thể Hiền phi cũng không thấy. Lại càng không cần nhắc đến con hắn, nghe nói tiểu hoàng trữ kinh sợ đến ngay cả khóc kêu cũng không dám.
Hoàng hậu bị nhốt vào lãnh cung tạm thời không có việc gì, nhưng Hiền phi cũng không thể sống lại nữa. Ôm Hiền phi lạnh băng, hoàng đế vuốt dung nhan tái nhợt, giống như ngủ say của nàng.
Rõ ràng là hoàn cảnh phi thường nguy hiểm, Tam Lang lại không có thúc giục hoàng đế.
"... Ta đáp ứng bảo vệ cô ấy bình an. Ta đáp ứng... tuyệt không động một ngón tay trên người cô ấy. Ta đáp ứng cô ấy, để cô ấy suốt đời trong sạch." Giọng nói của hắn càng nhẹ, "Ở trong cái lồng cẩm tú đáng chết này, cô ấy là người duy nhất ta có thể tin tưởng. Xin lỗi... Thực sự, xin lỗi..."
Hoàng đế khóc. Không tiếng động. Nước mắt giọt giọt rơi trên khuôn mặt nàng, hối hận cùng thống khổ tràn đầy trong lòng hắn.
Nàng không có lỗi gì cả, an tĩnh yên lặng ở hậu cung cẩm tú phồn hoa thanh đăng cổ phật. Có khi hoàng đế bị phiền đến điên cuồng chạy khỏi chỗ một hậu phi nào đó, chạy đến nơi này gõ cửa, nàng luôn nhăn mày, vô cùng phiền não thở dài.
Thường thường có lệ hỏi thăm một chút, liền tiếp tục chắp tay niệm kinh, hắn theo thói quen qua giường nằm, nghe tiếng kinh văn trầm bổng, ngủ yên bình.
Rõ ràng không quen chăm sóc trẻ con, kiên quyết nhét con cho nàng mang, rõ ràng biết làm khó nàng, nhưng nàng vẫn cố hết sức chiếu cố tiểu hoàng trữ bị chiều hư. Rõ ràng đáp ứng nàng có thể miễn ra cửa cung, nhưng vì muốn thưởng hoàng hậu thức thời, nàng chỉ thở dài, vẫn chấp nhận thỉnh cầu của hoàng đế, mỗi mười ngày mang tiểu hoàng trữ đi gặp hoàng hậu.
Nếu như không có miễn cưỡng nàng, có lẽ nàng sẽ không chết. biết rõ ai là hung thủ chân chính, lại không có cách nào thay nàng báo thù.
Tựa như hiện tại. Rõ ràng biết thái hậu đào sẵn hố chờ, hắn cũng không thể không nhảy xuống. Con trai hắn đang ở đây.
Quả nhiên, Chính Đức đế thiếu chút bị thích khách sát hại, nếu không phải ám vệ bọn họ theo vào thề sống chết bảo vệ, mạng đã không còn. Thái hậu vẫn không có lộ diện, nhưng rõ ràng, tử sĩ gấp mấy lần bọn họ đang chuẩn bị ở trước cung thái hậu dẫn phát cung biến.
Thẳng đến Tử Hệ giả cung nữ ôm tiểu hoàng trữ xông vào vòng vây, lấy tính mệnh tiểu hoàng trữ bức, bọn họ mới có thể toàn thân trở
Người đời chỉ biết là, Hiền phi hoăng trong tay Trần hoàng hậu, đế (Chính Đức đế) che giấu cho hậu nổi cơn thịnh nộ, huyết tẩy cung đình, cung nhân hoạn quan bị hại đếm không hết, thái hậu khiển trách, đế bưng bít không nghe, liền truyền ra thanh danh bạo ngược ngỗ nghịch.
Nhưng chuyện thật lại càng khiến người ta lạnh gan, khủng bố.
Chính Đức đế mất đi tính nhẫn nại quả thật đại sát cung nhân... lại là huyết tẩy phần lớn thân tín của thái hậu trong cung. Đón hoàng hậu từ lãnh cung trở về, hoàng hậu mừng rỡ như điên muốn ôm tiểu hoàng trữ, tiểu hài tử ba tuổi vẫn dính hoàng đế này sắc mặt trắng bệch, chặt chẽ ôm cổ hoàng đế không buông, nhìn cũng không dám nhìn hoàng hậu một cái.
Chính Đức đế tim từng chút một lạnh xuống, "... Ta tưởng ngươi là vô tội."
Hoàng hậu thoáng hoảng loạn rất nhanh trấn tĩnh lại, "Nô tì cái gì cũng không làm."
"Diệp ca nhi, con cho cha biết." Chính Đức đế hít sâu một hơi, "Rốt cuộc..."
Tiểu hoàng trữ nhỏ giọng lại nhanh chóng nói, "Không biết."
ặc kệ hỏi thế nào, tiểu hoàng trữ đều không nói. Nhưng nó không chịu ở cùng hoàng hậu, thà cùng phụ hoàng đi ngự thư phòng.
Mặc dù vài năm sau đó đều gặp ác mộng quấn thân, tỉnh lại luôn len lén khóc, nhưng nó vẫn cái gì cũng không nói.
Hiền mẫu phi đã chết. Nó biết. Cái cung nữ xa lạ đẩy Hiền mẫu phi vào trong hồ sen, nó nhìn thấy, mẫu hậu cũng nhìn thấy.
Nhưng tất cả mọi người nhìn Hiền mẫu phi vùng vẫy kêu cứu, không ai động một chút. Chỉ có nó, tránh khỏi vòng ôm của mẫu hậu, chạy đến hồ sen dùng sức vươn tay.
Hiền mẫu phi mắt to mắt, mỉm cười với nó, ngược lại không hề vùng vẫy, chìm vào trong nước.
Chuyện xảy ra sau đó, nó không nhớ rõ. Nụ cười dịu dàng cuối cùng của Hiền mẫu phi, cùng nụ cười cong cong nơi khóe môi, tàn khốc mà vui mừng của mẫu hậu.
Hoàng tổ mẫu cao cao nhìn xuống, cười kiêu ngạo, đáng sợ.
Nó cái gì cũng không thể nói. Mẫu hậu... mẫu hậu có thế nào, vẫn là nương của nó. Nó không muốn lừa cha, cho nên chỉ có thể trầm mặc. Nhưng mà mẫu phi... Hiền mẫu phi... mẫu phi luôn đối với nó không có cách nào lại mỉm cười dịu dàng, vốn không cần phải chết.
Rất hỗn loạn, phi thường hỗn loạn. Quá chuyện bi thương cùng không thể hiểu nổi. Nó chỉ biết một việc, cho dù khắp mình là máu, cho dù vết thương đầy rẫy, cha, phụ hoàng, vẫn rống giận muốn đưa nó trở về.
Thế giới điên đảo thác loạn này, cuối cùng cũng có người tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Tiểu hoàng trữ chỉ có ba tuổi, thuận theo Chính Đức đế đưa vào ngự thư phòng, thẳng đến mười tuổi phải vào đông cung mới thôi. Mà phụ hoàng nó, lại từ đó trở đi cũng không có bước vào hậu cung nữa, phần lớn thời gian đều ở ngự thư phòng.