Vì thế, đôi vợ chồng nhỏ này ăn mặc xinh đẹp, Tam Lang bình thản ung dung mang theo dấu bàn tay rõ ràng kia, đi nền đất cũ ở thành nam – tràng chọi gà đông đúc nhất kinh thành chính là nơi này.
Chỉ có thể nói, một số người đúng là rất tốt. Đã trúng một cái tát nặng như vậy, hiện lên vết hồng, lại như hồng mai trên tuyết, không thấy chật vật, ngược lại có loại cảm giác bi thương. Nhưng Tam Lang vẻ mặt luôn đạm mạc, chỉ có đối với Chỉ Hạnh, mới cười ôn hòa như tuyết mùa xuân tan ra.
Đứng bên cạnh Phùng tri huyện lang mặt hoa da tuyết, Phùng phu nhân mặt non thanh tú hẳn là bị ép tới không còn màu sắc mới đúng. Quái là quái ở chỗ này, luận ngũ quan hình dáng, Phùng phu nhân thật s thúc ngựa không kịp Phùng tri huyện lang. Nhưng khuôn mặt thanh tú có chút bình thản của nàng, như là khung một bức tranh, chân chính tô lên cũng là màu sắc cùng khí vận tươi mới mềm mại, đúng là lúc phù dung cực thịnh, một rực rỡ một thanh tú, hợp lại càng tăng thêm vẻ đẹp, thật làm cho người ta nhìn không chuyển mắt.
Cho nên dấu bàn tay kia càng đặc biệt nổi bật.
Nói thật, thà rằng sờ mông hổ cũng đừng chọc đôi vợ chồng nhỏ nhiều tâm nhãn này. Sau chuyện này hoàng hậu hối tiếc không kịp, lại hối hận thì đã muộn.
Trước khi ra ngoài, Chỉ Hạnh gọi Cát Tường tới dặn dò hai câu, toàn Lưu Viên khóa cửa nghỉ làm việc, nô bộc Phùng gia dốc toàn bộ lực lượng. Hạnh Nhi đã nguyện vì hắn trút giận, Tam Lang đương nhiên tôn trọng vợ, cũng bảo Ngô Ngân đi gọi thủ lĩnh Tước Nhi Vệ đến dặn dò, thoải mái dùng tổ chức của công hơn nữa còn rất hợp tình hợp lý.
Tam Lang cùng Chỉ Hạnh chỉ phụ trách giải sầu cùng trưng ra dấu bàn tay. Lời đồn đãi tốc độ cực nhanh, khiến người ta khó có thể tưởng tượng. Từ ban đầu "Hoàng hậu ương ngạnh cho người tát Phùng tri huyện lang", vặn vẹo mấy trăm lần về sau, biến thành "Hoàng hậu bắt buộc không được, giận tát Phùng tri huyện lang".
Đương nhiên, cuối cùng truyền đi càng bát quái càng hí kịch hóa càng cẩu huyết. Ngẫm lại a, hoàng đế sủng ái Phùng tri huyện lang khá lâu, ngay cả sau khi Phùng tri huyện lang thành thân vẫn vinh sủng không suy. Trong đó có bị hãm hại ngồi nhà lao mấy tháng, còn bị trục xuất gia phả... Phùng phu nhân khóc tang, chuẩn bị cùng sống cùng chết, mọi người ấn tượng còn rất sâu!
Căn cứ tình báo mới nhất, hoàng đế là hoa rơi cố ý nước chảy vô hoàng đế người ta vẫn luôn che chở. Phùng phu nhân không cần nói, hai cỗ quan tài cũng đã chuẩn bị, khóc tang chấn động một thời, người kể chuyện kể đoạn này đến bây giờ vẫn là đứng đầu.
Hoàng hậu này thật đúng là... Nghe nói vì muốn gặp Phùng tri huyện lang, xông vào ngự thư phòng đó! Chậc chậc...
Trong lúc lời đồn đãi truyền càng ngày càng vặn vẹo, càng ngày càng kích thích, Tam Lang cùng Chỉ Hạnh dắt tay dạo nơi chọi gà, bỏ ra hai văn tiền coi như không uổng, kết quả còn thắng mười văn tiền, hai người đều nở nụ cười.
Vốn Tam Lang còn sợ Chỉ Hạnh nhìn cảnh tượng máu văng bốn phía sẽ sợ hãi, không nghĩ tới nàng xì một tiếng.
"... Ta luôn cảm thấy nữ nhân sợ máu là một chuyện rất kỳ quái." Chỉ Hạnh hàm súc nói.
"Sao lại nói thế?" Tam Lang cảm thấy nữ tử yếu ớt, nhìn thấy máu sao có thể không sợ hãi?
Chỉ Hạnh ở bên tai Tam Lang nhẹ nói, "Một tháng chảy máu bảy ngày, nếu thấy máu liền choáng váng, một tháng cần phải té xỉu vài ngày rồi.”
Tam Lang mặt đều đỏ, trách vỗ vào tay nàng hai cái. "Cô ngốc lớn mật, cái gì cũng dám nói." Kéo nàng đi xem gà chọi trong lồng sắt, không nghĩ tới nói có đạo lý rõ ràng, cái gì ngón chân giấu lưỡi dao, cánh hình cải, gà nào tính chiến đấu cao, căn cơ tốt, cho ăn thế nào dạy dỗ ra sao, có đầu có đuôi.
"Tuổi nhỏ liền đến chọi gà?" Chỉ Hạnh nghiêng đầu nhìn hắn.
Tam Lang cúi đầu cười khẽ, "... Ngày bé ta rất dễ tức giận, thua mấy văn liền không vui cả ngày. Sau lại cũng rất không thích cá cược, thắng chỉ vui vẻ có trong chốc lát, thua lại tức giận cả ngày. Khi đó chỉ thích nuôi, người khác cảm thấy không tốt muốn đào thải, bị ta nuôi đánh đến thiên hạ vô địch thủ, cho nên ta rất vui.”
"Kỳ thật ta muốn nuôi một con ưng, nhưng trong nhà không cho. Không có cách nào, đành phải nuôi mấy con gà chọi cho đã nghiền.”
Sau lại kéo nàng đi xem xúc cúc, nhất thời ngứa nghề, Tam Lang cũng đi xuống thử bản lĩnh. Nhìn ra được đã không còn thành thạo, nhưng mỹ nhân như ngọc, mặt mày hàm xuân, vẫn bừng sáng cả sảnh đường. Cuối cùng lấy mười văn tiền chọi gà kiếm được kia thêm chút, mua cái thải cúc trở về, Tam Lang cười nói muốn dạy nàng.
Giống như là thiếu niên Phùng Tam Lang vô ưu vô lự, xuyên qua dòng chảy thời gian, mang chút ngượng ngùng sáng sủa cười, dắt tay nàng.
Năm nay tuyết đến chậm, tháng chạp vẫn là tuyết nhỏ mênh mông mà thôi, Tam Lang bung dù che hai người bọn họ. Dựa vào gần, ai cũng không bị tuyết làm ướt.
Sau khi ăn uống tắm rửa, Tam Lang kiên trì bắt nàng ngồi trên giường không được động đậy, lấy ra một cái khăn đỏ phủ lên đầu Chỉ Hạnh, trước mắt chỉ có một mảnh đỏ thẫm.
"Khi đó... ta chỉ lấy tay vén khăn đỏ." Tam Lang giọng nói có chút áy náy, cầm xứng can vén khăn đỏ lên, Chỉ Hạnh ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng dịu dàng nhìn lại.
Đúng. Khăn đỏ phải dùng xứng can vén lên mới đúng. Tỏ vẻ chú rể đối với tân nương vừa lòng đẹp ý.
"... Loại chuyện này, còn có thể bổ sung sau à?" Chỉ Hạnh cảm thấy mũi cay cay, cố nở nụ cười cúi đầu.
Tam Lang ôm nàng, thật lâu không nói gì. Một năm. Cảm thấy thật ngắn, ngắn tựa như mới ngày hôm qua. Lại giống như rất dài, dài như thể cả đời.
"Ta giao cho nàng." Tam Lang ở bên tai nàng nhẹ nói, "Cả đời này của ta đều giao cho nàng.”
Chỉ Hạnh rốt cục bị Tam Lang làm khóc.
Về phần đêm động phòng hoa chúc bổ sung thêm này như thế nào, nhìn đôi vợ chồng nhỏ đều mặt như thoa phấn, vẻ mặt sáng bóng, đại khái có thể biết một hai.
Phùng tri huyện lang trước giờ luôn tận tụy, cần cù có thêm, lần đầu tiên muốn giả bệnh không vào cung. Cuối cùng là Chỉ Hạnh nhớ tới dược thiện của hắn, cứng rắn xuống giường, Tam Lang cảm thấy nương tử rời đi ổ chăn liền lạnh, mới không có tâm tình rời giường mặc quần áo, miễn cưỡng dùng điểm tâm cùng dược thiện, than thở rời nhà.
Sau lại hắn mới cảm thấy không giả bệnh thật sự là lựa chọn sáng suốt, nếu không sao có thể nghe được đại bát quái khiến hoàng hậu mặt xám mày tro. Lực phản chấn của lời đồn thật là mạnh mẽ, thật sự là không gì theo kịp, phát triển hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo thông thường. Càng bởi vì mấy đứa con cháu bất tài của hậu tộc bị xử trí, thiếu chút nữa nổi lên thành phong ba phế hậu, thực náo nhiệt một thời gian.
Từ đầu tới đuôi, hắn thoạt nhìn đều là người vô tội nhất, chuyện chuyện đều không liên lụy đến hắn.
Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Dân chúng như thế... Lời đồn đãi cũng như thế a!
Tam Lang bừng tỉnh.
Không thể không nói, việc này đã mở ra một tầm nhìn mới cho con đường làm quan của Tam Lang, khiến hoàng đế phi thường vui mừng, chiêu lặng yên không tiếng động di dời tầm nhìn làm rất tuyệt, như vậy khi cấu kết với nhau làm việc xấu cũng có vỏ ngoài đứng đắn nghiêm túc che giấu... Trên thực tế, vốn là Chỉ Hạnh đã giúp mở ra cánh cửa mới, nhưng hoàng đế không biết, cho dù biết cũng sẽ không thừa nhận.
Nhưng mà đối với chư tướng bách quan thậm chí là thái hậu hoàng hậu cùng phi tần hậu cung, tuyệt đối không phải tin tức tốt gì