Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái

chương 14: chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: DenDen

Bỏ tai nghe bluetooth vào túi quần, Vu Ca lấy ghế nhỏ ra để xuống dưới, ngồi dùng bữa ở hành lang tầng một.

Gió mát từ hành lang thổi về phía lưng, cậu ngồi dưới mái hiên, ngẩn người nhìn bóng cờ thưởng đung đưa trên mặt đất, thỉnh thoảng tai lại rung lên vì nghe mấy tin tức kỳ dị phát ra từ đài radio ở trong tiệm may.

Dì Vương khéo léo ủi quần áo bằng bàn ủi hơi nước, vừa quay lại thì nhìn thấy cậu đang phồng hai má, tò mò hỏi: "Con đang nghĩ gì vậy?"

"Con đang nghĩ...!nếu tên cặn bã đó thật sự là một tên cặn bã thì ngay từ đầu sẽ không đặt ai ở trong lòng."

"Dì à, dì có biết đồ cặn bã không?" Nuốt miếng cơm xuống, Vu Ca quay lại hỏi.

"Dì biết." Dì Vương để bàn ủi nóng hổi sang một bên, nói ra điều vàng ngọc mà bà đã từng trải qua: "Anh không phải là đồ cặn bã nhưng trái tim anh tan nát thành từng mảnh, anh đã lỡ yêu người khác mất rồi."

Vu Ca ôm bụng, suýt chút nữa cười lăn lộn, một lúc sau mới ngậm ống hút uống sữa đậu nành, nói: "Ngoài bản thân tên cặn bã thì không một ai biết mình đã bước vào trái tim hắn chưa."

Dì Vương khích lệ nói: "Cho dù là đồ cặn bã thì khi thấy con là một anh chàng đẹp trai đáng yêu khiến người khác yêu thích, có khi trong lòng tên kia đã xây một tòa lâu đài tình ái cho con rồi đấy."

"Con thì không được." Vu Ca liếm răng nanh nhỏ, nói: "Con còn muốn phá bỏ tất cả những tòa lâu đài bất hợp pháp của anh ta đi."

Sau nhiều ngày tiếp cận Nghiêm Từ Vân, hắn luôn vô tình hoặc cố ý trêu chọc cậu, có lúc thì nhẹ nhàng chiều chuộng, những cô gái đơn thuần phỏng chừng đều rơi vào bẫy tình mật ngọt của hắn.

Nghĩ đến cái ôm nhớp nháp ở phía sau cửa hàng tiện lợi, hắn dịu dàng cầm khăn lau đầu ngón tay cho cậu, nhớ đến chuyện đó khiến tay Vu Ca run lên, suýt nữa làm đổ sữa đậu nành.

Cậu không khỏi thở dài: "Nhưng phải thừa nhận, anh ta đúng là cao thủ tình trường."

"Ai là cao thủ tình trường?"

Bị lời nói đột ngột truyền đến bên tai làm giật mình, Vu Ca theo bản năng đánh vào đầu tóc đỏ: "Làm anh mày giật mình."

Tóc đỏ "ai ui" một tiếng, phía sau cậu xuất hiện ba quả đầu sáng rực.

Ba người cùng nhau ngồi trên bậc thềm của hành lang, tóc đỏ cọ cọ Vu Ca, kể lại hành động nghĩa hiệp: "Hôm qua tên biến thái bị Tiểu Lục bắt được, chúng em giáo huấn tên đó suốt đêm."

"Tên biến thái là sao?" Vu Ca thoáng sửng sốt, lúc này cậu mới nhớ ra Bùi Miểu đột nhiên nhảy ra từ phía sau lưng, sau đó cậu ta bị Tiểu Lục lôi đi.

Cậu ta muốn ngăn cản cậu đến quảng trường ven hồ, hành động lưu loát tựa hồ đã dự liệu được việc chậu hoa rơi xuống, hành vi của thằng nhóc này có hơi quái dị.

Không đợi Vu Ca sắp xếp lại suy nghĩ, tóc xanh phẫn nộ nói lớn: "Anh ta nhìn trộm váy!"

"Này!" Vu Ca vội vàng ra hiệu bằng mắt, cậu quay đầu lại nhìn, thở phào nhẹ nhõm vì dì Vương không để ý đến động tĩnh ở đây.

Nếu tất cả những người hàng xóm trong khu phố đều biết chuyện cậu giả gái thì làm sao có thể tiếp tục sống ở chỗ này nữa chứ?

"Người ta không cẩn thận nhào tới thôi, này không tính là biến thái."

Tóc đỏ không đồng ý, mấy ngày trước hắn ta vẫn luôn nhìn thấy tên nhóc đó lén lút đứng ở cửa tiệm của đầu bếp Lưu, hai mắt luôn nhìn ngó xung quanh, giống như đang có ý đồ gì đó.

Chỉ là biểu hiện giống với những kẻ muốn nhìn lén người khác, lâu lâu lại hốt hoảng, đúng lúc bị tóc xanh bắt được hùng hổ kéo người tới nên bọn họ muốn "chiêu đãi" cậu ta một lúc.

Khuôn mặt tóc xanh vốn đã không hiền lành, còn tưởng anh Vu bị đùa giỡn nên vẻ mặt của cậu ta dữ tợn như ác quỷ dọa cho Bùi Miểu run cầm cập, không nói hai lời đứng lên hành quân.

Cuối cùng, bọn họ tận mắt nhìn Bùi Miểu hít đất vài chục cái, gập bụng, rồi bật nhảy nhiều vòng thì họ mới để cho thanh niên tay chân run rẩy người vã mồ hôi đi về.

"Mặc kệ, tóm lại, ba người chúng em là chỗ dựa vững chắc cho anh." Tóc đỏ lại nghiêng người hỏi: "Vậy ai là cao thủ tình trường?"

"Đồ cặn bã đó." Vu Ca cầm lấy trái quýt mà tóc xanh đưa.

Tóc đỏ suy tư một lúc lâu, cười âm hiểm, "Cao thủ tình trường? Vậy anh mở wechat của hắn ra đi, em sẽ cho anh thấy."

Vu Ca chà xát mồ hôi trong lòng bàn tay, xích gần lại, cậu muốn xem người này làm cái gì.

Bốn đầu tóc đỏ, vàng, xanh, đen chụm lại, mọi người chỉ thấy tóc đỏ quen cửa quen nẻo chọn một tấm ảnh hot girl trong album điện thoại, sau khi đổi ảnh đại diện, hắn ta gửi lời mời kết bạn đến Nghiêm Từ Vân, không quên kèm theo lời nhắn:

- Em nóng quá ~

"Ảnh đại diện của anh quá hot rồi đó?" Tóc vàng trừng mắt nhìn đối phương, định tất cả ảnh trong album của tóc đỏ.

Vu Ca bật cười, "...Anh cũng từng dùng thủ đoạn này để kết bạn với anh ta."

Đợi một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì, tóc đỏ liên tục gửi lại lời mời kết bạn, còn dùng những lời lẽ nóng bỏng khiến người khác phải ngượng ngùng, nhưng cuối cùng đều như đá chìm dưới biển lớn.

"Có lẽ anh ta đang bận." Vu Ca ngồi thẳng lưng, thăm dò cầm điện thoại nhắn hỏi.

- Anh ăn cơm chưa?

Không ngờ chưa tới vài giây đối phương đã trả lời lại.

- [Hình ảnh]

- Còn em?

Trong ảnh là một vài đĩa sứ đặt trên bàn ăn, thức ăn trên đĩa tuy không nhiều nhưng rất tinh tế, nhìn không có quá nhiều dầu mỡ và gia vị nhưng lại khiến người ta thèm nhỏ dãi.

"Ơ, còn có thể nấu ăn sao?"

Ba người cùng nhau xúm lại, tóc đỏ nghiến răng nghiến lợi nói: "Người này đúng là cao thủ, rất biết cách lựa lời nói."

Tóc xanh nhẹ nhàng nhắc nhở, "Tiểu Hồng, anh bị báo cáo."

"Đệt!" Wechat đã bị chặn rồi thì làm thế nào đi nữa cũng không vào được.

Người này người kia trêu chọc nhau, nhốn nháo loạn tùng phèo.

Chiếc radio trong tiệm may vẫn luôn hoạt động, giọng nói rõ ràng rành mạch đọc tin tức: "Vào khoảng hai giờ sáng ngày tháng , người đi đường đã phát hiện một nửa thi thể nam giới giữa đại lộ Ngô Đồng.

Có thông tin cho biết trước khi chết nạn nhân bị găm hàng nghìn cây kim bạc, thời gian tử vong là bốn tiếng trước đó."

Tóc đỏ giống như nghẹn họng, một lúc sau mới cất giọng mắng: "...!Đệt, chỉ mới ngày hôm qua."

Dì Vương buông vải vóc xuống, nổi da gà, ló đầu ra khỏi cửa tiệm, "Đại lộ Ngô Đồng cũng không xa, gần đây không được yên ổn lắm, mấy đứa cẩn thận một chút, đùng đi lung ta lung tung."

Bốn người bọn họ ngoan ngoãn gật đầu, sắc mặt có hơi tái nhợt.

Trong những năm gần đây, thành phố Thanh Đàm cùng thủ đô song song phát triển, nơi này có kỷ luật và trật tự tốt, tuy nhịp sống nhanh nhưng chỉ số hạnh phúc của người dân lại cao, vụ án khiến người ta kinh hãi như vậy đã lâu không xuất hiện.

Kẻ sát nhân vẫn chưa bị bắt, dự kiến đội trinh sát hình sự của thành phố sẽ rất bận rộn đây.

Hiếm thấy Vu Ca chủ động liên lạc với Vu Trạch Dục, nhắc nhở anh phải chú ý an toàn.

Mặc dù dì Vương đã điều chỉnh kênh, radio bắt đầu phát những bản hí khúc, không khí sôi động lúc đầu cũng dần hạ nhiệt, mọi người đều nhìn điện thoại của mình.

Mặt trời dần lên cao, ánh nắng tản xuống khiến bốn người nép vào bên trong.

Tiếng bánh xe nhỏ lăn trên mặt đất, sau đó dừng lại ở lối vào của hành lang.

Bởi vì ba người đang lướt điện thoại ngồi chặn ở lối cầu thang, nên người phụ nữ thò mặt ra sau hộp các tông đang cầm trên tay, thương lượng nói: "Xin lỗi?"

Tóc vàng nhích người, ngồi lên trên đùi tóc đỏ.

Người phụ nữ mỉm cười vì đã làm phiền, để hai vali xuống, nặng nề bê lên lầu, bước chân dưới tà váy có chút loạng choạng.

Vu Ca phẩy quạt gió, bĩu môi về hướng tóc vàng, đối phương hiểu ý, miễn cưỡng đứng dậy giúp đỡ.

Cậu trai trẻ đang kéo vali có vẻ ngoài khá mềm mại giống với Bùi Miểu, đối phương có khung xương mảnh mai, nhưng lông mày và mắt trông có vẻ buồn bực, người này nhìn thẳng vào bọn họ, kéo vali đi sau người phụ nữ.

Cho đến khi cả ba biến mất trong góc cầu thang, Vu Ca vẫn chưa thu hồi ánh mắt.

"Anh Vu, sao vậy?"

Đầu ngón tay gõ nhẹ lên cằm, một tay Vu Ca chống má, nói: "Hàng xóm mới."

Thấy tóc đỏ vẫn còn nghệch mặt ra, Vu Ca vỗ nhẹ lên đầu hắn ta, "Trên bắp chân của cô gái có vết bầm, cách cô ta di chuyển cho thấy vùng eo của đối phương không được khỏe."

Không ngờ tóc đỏ nghe xong lại chế nhạo thúc cùi chỏ lên người cậu, "Vợ chồng mới cưới, anh lo lắng cái gì?"

Vu Ca chưa từng yêu đương bao giờ, nghe xong thoáng sửng sốt, lập tức đỏ mặt trước lời nói vô liêm sĩ của đối phương.

"Em không tin tên cặn bã kia không muốn ăn anh." Tóc đỏ lại nảy ra một ý tưởng táo bạo, "Nói với hắn anh muốn ăn bánh vòng ngọt ở phía bắc thành phố."

Khi còn bé những đứa nhỏ thường thích cầm bánh vòng trên tay rồi cắn từng miếng một nhưng Vu Ca thì lại khác.

Trước khi chuyển đến, Vu Ca sống ở phía bắc thành phố Thanh Đàm, thứ cậu thích nhất là bánh vòng ngọt ở tầng dưới, kiểu giống với mấy chiếc vòng đeo vào cánh tay nhỏ, đóng giả làm tỷ phú Dubai rồi từ từ thưởng thức.

Chỉ là phía bắc cách khá xa văn phòng phía nam, vậy nên Vu Ca thèm ăn thì cũng chỉ có thể đợi lúc Vu Trạch Dục đi ngang qua đây cầm đến mà thôi.

Vu Ca không chịu được đôi mắt lấp lánh của tóc đỏ, cậu do dự rút điện thoại ra.

- Nghe nói quán XX ở phía bắc bán bánh vòng siêu ngon.

"Như thế được không?"

"Được rồi." Hắn ta lấy nửa trái quýt mà tóc xanh đang định đưa cho Vu Ca, nhanh chóng nhét vào miệng khiến tóc xanh kêu la lên.

- Thèm?

- Vâng.

- Em đang ở đâu, xong việc tôi sẽ qua đưa em.

"Anh ta đồng ý rồi." Cậu rõ ràng là một thám tử tư cầm dây thừng leo tường cũng không sợ hãi, mặc váy cũng không ngại ngùng, thế nhưng cậu lại biết rất ít về kế chinh phục tình yêu, thường bị tóc đỏ nói tới sững người.

"Nói với hắn, hôm nay dì cả ở nhà."

"Tại sao?"

"Không nói thế thì sao có thể nói với hắn rằng kì kinh nguyệt của anh tới được?"

Đột nhiên nhận ra tóc đỏ muốn làm gì, khuôn mặt Vu Ca tối sầm, nhưng mũi tên đã lên dây cho nên cậu đành phải làm theo những gì mà tóc đỏ chỉ đạo.

- Anh à, hôm nay dì cả em ở nhà.

Kiểu nói chuyện kì lạ, gây nhiễu khiến Vu Ca cảm thấy khó chịu, cậu bật dậy gãi tai gãi má một lúc lâu mới ngồi lại.

- Buổi tối cùng nhau đi đu quay được không?

Tóc đỏ nghệch ra như phỗng, đáng lẽ ra lúc này Nghiêm Từ Vân nên kiếm cớ tăng ca buổi tối để tránh việc hắn dốc hết sức lực cũng không được ăn đậu hũ chứ.

"Em thừa nhận thất bại, đúng là cao thủ tình trường." Tóc đỏ giơ ngón tay cái lên.

Đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một lúc lâu, Vu Ca trả ghế đẩu về tiệm may, sau đó dứt khoát đi lên lầu.

"Anh Vu?! Anh đi đâu vậy?"

"Đi hẹn hò!"

Chọn ngày chi bằng gặp ngày, thừa lúc Nghiêm Từ Vân còn đang nhiệt tình, cậu phải tận dụng cơ hội thừa thắng xông lên chui vào lòng hắn, phá vỡ tuyến phòng ngự của hắn.

Vào buổi chiều, dòng người đi lại ở phố ăn vặt không ngớt, cho nên Vu Ca không đủ tự tin mặc trang phục nữ đi chỗ này chỗ kia mà không bị phát hiện.

Vì thế cậu dứt khoát hẹn Nghiêm Từ Vân gặp mặt vào buổi tối.

Đã có kinh nghiệm một lần nên lần này cậu thay đồ nhanh hơn rất nhiều.

Cuối cùng, ba thanh niên tóc màu leo lên lầu, nhìn thấy cậu giây trước còn mặc quần xà lỏn, giây sau đã mặc một chiếc áo cổ lọ màu đen sẩm phối cùng quần ống suôn, mái tóc dài dịu dàng đã che lấp được khí chất nam tính mạnh mẽ lúc đầu.

Mặc dù đối phương đang ngồi dưới đất dang rộng chân ra không thèm câu nệ tìm kiếm đồ đạc.

Để tránh việc vị trí của văn phòng bị lộ, Vu Ca cố tình chọn gặp mặt ở quảng trường ven hồ như lần trước.

Màn đêm dần buông xuống, sau khi đậu xe đạp, Vu Ca lặng lẽ đợi bên hồ.

Chỉ là cậu quên mất một điều, quảng trường ven hồ nằm dưới chân tòa nhà công ty của Thẩm Quý Trầm, từ trên tầng cao nhất có thế nhìn thấy đường phố và mặt hồ.

Trong lòng Thẩm Quý Trầm lặp lại địa chỉ mà mình đã tìm ra, trên đường đi, y nhẹ nhàng gật đầu với nhân viên chào hỏi mình, y vừa rời khỏi tòa nhà thì nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc.

Kết thúc một ngày họp và làm việc, cuối cùng y cũng có thời gian tự mình tìm đến.

Chỉ là có một chiếc xe dừng ở ngã tư, người kia mím môi chải tóc, chuẩn bị đi đến ngã tư để lên xe.

Thẩm Quý Trầm nhíu mày, mũi chân xoay chuyển tăng tốc độ đi về phía Vu Ca..

Truyện Chữ Hay