*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Tòa nhà ống)Chương 26
Edit: Michellevn
Lúc Trình Khiên Bắc kéo tay Giang Mạn đi gần đến cửa nhà lại đụng ngay Lâm Thanh,vợ của Diệp Kính Văn và con trai Diệp Nhã Chính.
Mặc dù Lâm Thanh đã hơn năm mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng cơ thể cực kỳ tốt, có điều là do bảo dưỡng quá độ, mà làn da trắng bóc căng cứng không tự nhiên, cũng may là đường nét trên khuôn mặt bà ta rất đẹp, trang điểm khéo léo, còn mang theo khí chất văn nghệ tao nhã, đứng trong đám đông vẫn là người phụ nữ có tỷ lệ rất cao số người quay đầu lại nhìn.
Giang Mạn đã nghe nói về thân phận của bà ta, là viện trưởng viện kịch nói thành phố, xuất thân từ dòng dõi văn nghệ, kết hôn với Diệp Kính Văn được cho là điển hình của môn đăng hộ đối.
Thế nhưng mà, khí chất dù có tốt hơn nữa, cũng không che dấu được biểu cảm chua xót mơ hồ, đó là trạng thái do bất hạnh kéo dài.
Quả thật là Lâm Thanh sống không hạnh phúc, tuy được gả cho con nhà danh giá, nhưng người chồng không những bùn nhão không dính được lên tường(*), ngoại trừ dựa vào cha ruột để có được một chức vị ở trường đại học, không tạo được một chút thành tích nào trong lĩnh vực chuyên môn thì thôi, còn phong lưu thành tính. Tranh cãi ồn ào đều đã trải qua, nhưng vẫn không quản được. Rồi lại không cam tâm từ bỏ thân phận con dâu danh môn, cuối cùng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, để ông ta muốn làm gì thì làm.
(*)Lạn nê phù bất thượng tường(烂泥扶不上墙): bùn nhão không dính được lên tường: năng lực kém; trình độ thấp; không có thành tựu.
Nào biết được Diệp Kính Văn vậy mà lại lòi ra cho bà ta một thằng con riêng.
Đối với Lâm Thanh, trong gần ba mươi năm, thằng con riêng này giống như một cái giằm cắm trong tim bà ta, cứ nghĩ rằng theo dòng chảy thời gian, mẹ con thằng con riêng kia không tìm tới cửa, cái giằm kia dần dần biến mất trong da thịt, có thể làm bộ như không hề hay biết gì. Nhưng mà không ngờ mười năm trước, thằng con riêng này đột nhiên trở về nhà họ Diệp để nhận tổ tiên.
nói đúng ra, cũng không phải là trở về nhà họ Diệp, nó chỉ nhận mỗi mình ông nội. Chính vì nguyên do này, lại càng khiến trong lòng bà ta bất an, luôn cảm thấy thằng nhóc này có chuẩn bị mà đến.
Quả nhiên, bà ta dự cảm chuẩn xác, hơn hai năm trước, ông cụ phân chia tài sản, toàn bộ tác phẩm hội họa và bản thảo đều tặng lại hết cho thằng cháu riêng này.
Nhiều năm qua, đối với ông chồng trăng hoa Lâm Thanh coi như không thấy, chịu nhục không ly hôn, nguyên nhân chủ yếu chính là vì những tác phẩm hội họa kia của ông cụ, dù sao con trai bà ta là cháu nội danh chính ngôn thuận, chỉ cần họ không gây ra chuyện ngu ngốc gì, thì phần lớn mấy thứ kia chắc chắn sẽ là của con trai nhà mình.
Ai ngờ, nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng mình là lấy giỏ trúc múc nước mà thành công dã tràng.
Hôn nhân vỡ nát, đến cả sự an ủi về tài sản trông mong từ lúc đầu lại chẳng hề được gì. Ai có thể không hận chứ?
Đương nhiên Lâm Thanh hận, hận ông chồng mình, hận ông cụ Diệp bất công, cũng hận cả thằng con riêng này đã hủy hoại cuộc đời của bà ta.
Trông thấy Trình Khiên Bắc và Giang Mạn đi tới, bà ta cười lạnh lẽo, rồi vào nhà trước. Ngược lại Diệp Nhã Chính, con trai bà ta và Diệp Kính Văn, lại dừng bước chân, nở nụ cười khách sáo với hai người, mở miệng chào hỏi:" Khiên Bắc, em và Giang Mạn hôm nay tới thăm ông nội à!"
Khi Trình Khiên Bắc gặp người anh cùng cha khác mẹ này, tuy vẫn là vẻ mặt lãnh đạm, nhưng không hờ hững như trước kia, khẽ gật đầu, xem như là đáp lại anh ta.
Diệp Nhã Chính tốt nghiệp khoa học và kỹ thuật, ở tuổi ba mươi, giảng dạy ở trường đại học, mang cặp mắt kính không viền, dáng vẻ nhìn trông hết sức là nghiêm chỉnh, khí chất tao nhã. Giang Mạn từng gặp anh ta hai lần, ấn tượng về anh ta không qua kém so với cha mẹ anh ta.
" đã lâu không gặp Tiểu Mạn rồi đó, gần đây công việc bận không ?" Diệp Nhã Chính cảm nhận vẻ lãnh đạm của Trình Khiên Bắc, thì mỉm cười nói chuyện với Giang Mạn.
Giang Mạn khách sáo trả lời:" Vẫn bận ạ, công việc ở đài truyền hình thì quanh năm suốt tháng đều như vậy, cũng chỉ có thể nghỉ ngơi vài ngày trong kỳ nghỉ ngắn thôi ạ."
Diệp Nhã Chính gật đầu, cười: "anh cũng nghe nói đài truyền hình công việc bề bộn, phụ nữ đều làm việc như đàn ông."
Diệp Nhã Chính còn muốn hàn huyên mấy câu, nhưng liếc thấy tay Trình Khiên Bắc kéo Giang Mạn hơi dùng sức, lôi người đi vài bước, tăng tốc đi vào trong nhà. anh ta chỉ có thể buồn bực vuốt vuốt mũi, im ru luôn.
Ông cụ Diệp lúc này đã thức dậy, người giúp việc cũng gần như làm xong đồ ăn.
TRông thấy cả nhà con trai tới, ông cụ vẫn hết sức vui mừng, vẫy tay gọi:" Mấy khi được cả nhà bây tề tựu đông đủ, ở đây cùng ta ăn bữa cơm vui vẻ nào."
Trình Khiên Bắc mỉm cười đi lên phía trước đỡ ông cụ:" Ông nội dậy rồi ạ? Cháu dìu ông ra bàn ăn."
Nét mặt Lâm Thanh sượng ngắt, nhìn nhìn thằng con trai nhà mình.
Diệp Nhã Chính thở dài có chút bất đắc dĩ, tiến lên phía trước dìu bên còn lại ông cụ:" Ông nội, mấy tuần không gặp rồi, cháu nhớ ông lắm đấy!"
Diệp Nhã Chính được ông cụ quan tâm từ nhỏ đến lớn, trước khi Trình Khiên Bắc xuất hiện, không chỉ là cháu đích tôn mà còn là cháu trai duy nhất, hiển nhiên là tình cảm không giống bình thường.
Ông cụ cười tít mắt kéo tay cháu đích tôn vỗ vỗ, vui vẻ nói :" Được, tốt, tốt, hai anh em cháu có thể hòa thuận ở chung, thì ta vui nhất rồi."Giang Mạn nên bội phục Trình Khiên Bắc thật rồi, ở trước mặt ông cụ Diệp, những toan tính lạnh lùng trước đó trên gương mặt của anh, đều thu lại toàn bộ, không chỉ cư xử như anh em với Diệp Nhã Chính, mà đối vời Diệp Kính Văn và Lâm Thanh cũng vô cùng khách khí.
Bữa ăn sau đó, nhìn bề ngoài thì hết sức hài hòa, vẻ mặt ông cụ dĩ nhiên là vui mừng.
Ăn cơm xong, hai thằng cháu trai nói chuyện phiếm chơi cờ với ông cụ, mãi cho đến khi ông cụ lại mệt mỏi phải lên lầu nghỉ ngơi, thì sự hòa thuận vui vẻ bên ngoài này mới xem như kết thúc.
Giang Mạn cùng Trình Khiên Bắc đi lên lầu để thu xếp cho ông cụ ổn thỏa, bởi vì Diệp Hạc Minh bịn rịn kéo cháu trai lại nói chuyện, cô liền đi xuống lầu trước.
Vậy mà mới đi được nửa tầng cầu thang, đã nghe thấy ba người nhà kia đang nhỏ giọng cãi vã ở ngay cửa.
" Diệp Kính Văn, ông mặt lạnh dán vào mông thằng con riêng kia là có ý gì hả? Có phải sẵn sàng dính vào thằng con đầy hứa hẹn này của ông, đến con trai của mình cũng không cần nữa?"
Giang Mạn có chút khó mà tưởng tượng, lời này là từ trong miệng Lâm Thanh khí chất tao nhã nói ra.
Diệp Kính Văn nhỏ giọng bảo:" Em đừng ầm ĩ ở đây, lúc đó chẳng phải anh vì cả nhà chúng ta sao? Ông cụ để lại toàn bộ tranh cho nó, anh có thể làm gì đây? anh là cha ruột nó, chỉ cần có thể nhận cha, thì mấy đồ kia chẳng phải cũng có phần của anh sao? Có anh thì chẳng phải có cả mẹ con em sao?"
Lâm Thanh cười lạnh:" Ông nằm mơ giữa ban ngày à? Thằng con kia của anh cũng không phải đèn cạn dầu, anh cho rằng vẫy đuôi ở sau nó, là nó có thể nhận anh là cha hả? Sao không nghĩ một chút năm đó anh đùa bỡn mẹ nó như thế nào đi ?"
Diệp Nhã Chính nói :" Ba mẹ, hai người đừng nói nữa, tranh của ông nội ông thích tặng ai thì tặng, con chẳng có hứng thú gì với tranh ảnh cả."
Lâm Thanh không vui bảo:" Đó là tranh bình thường hả? Mấy thứ đó trị giá cả tỷ đấy, sau này còn tăng nữa. Cũng không biết con giống ai nữa? Lúc trước kêu con tìm một người bạn gái, làm cho ông nội con vui vẻ, biết đâu còn có thể để lại cho con mấy bức họa làm quà tặng, con không đáp ứng, nói rằng không muốn lừa dối ông nội. Thằng con bên ngoài kia của ba con sẽ không lừa ông nội con hả? Nghe thấy ông cụ muốn phân chia tài sản, đột nhiên thì dẫn một người phụ nữ đến nói là đã kết hôn rồi, theo tôi căn bản đó cũng là giả mà thôi."
Diệp Nhã Chính hiển nhiên không muốn nghe thêm nữa:" Hai người nói người ta làm gì, kệ người ta đi, con đi đây!"
Lâm Thanh oán trách mấy câu nữa, đi theo ra cửa.
Giang Mạn đang định tiếp tục xuống lầu, sau lưng vang lên tiếng bước chân thong thả.
cô quay đầu lại bất ngờ nhìn thấy Trình Khiên Bắc đang đi xuống, đoán chừng cũng đã nghe được đối thoại vừa rồi của mấy người kia.
" Giờ anh đi chưa?" cô hỏi
Trình Khiên Bắc gật đầu
Hai người sánh vai đi ra cửa, đúng lúc ba người nhà kia định lên xe.
Diệp Kính Văn trông thấy hai người xuất hiện, đi qua mỉm cười nói :" Khiên Bắc, không phải con thích tranh sao? Gần đây học viện chỗ ba chuẩn bị mở một triển lãm tranh cổ đại, ba ba đặc biệt giữ lại cho con hai vé."
Trình Khiên Bắc nhướng mày cười cười, nhẹ nhàng liếc nhìn vẻ mặt thù hằn của Lâm Thanh, nói :" Ai nói tôi thích tranh chứ?"
Diệp Kính Văn bảo:"Mỗi lần con và ông nội thảo luận về tranh không phải đều rất lâu sao? Ông cụ nói con rất có thiên phú, tiếc là không được đào tạo bài bàn từ nhỏ."
nói xong sờ sờ mũi có chút chột dạ.
Ngược lại Trình Khiên Bắc không lưu tâm, cười chế nhạo đáp:" Thảo luận về tranh với ông nội là thích tranh sao? Chẳng qua là tôi khiến cho ông ấy vui vẻ mà thôi, không thì ông ấy sao có thể để lại tranh cho mỗi mình tôi chứ?"
Diệp Kính Văn biết anh quay về nhà họ Diệp, chắc chắn là nhắm tới tài sản của ông cụ, nhưng không nghĩ tới anh không hề che giấu, có thể nói thẳng vào mặt ông ta như vậy.
Thừa dịp Diệp Kính Văn còn đang trong cơn choáng váng, Trình Khiên Bắc nói tiếp:" Còn nữa, đời này tôi chỉ có một ba ba, ông ấy đã qua đời mười tám năm trước, hiện giờ đang nằm ở nghĩa trang." nói xong chỉa chỉa môi về phía Diệp Nhã Chính đứng cách đó mấy bước, cười mỉa mai:" Con trai của ông Diệp đang bên kia kìa, đừng có mà nhận sai chứ."
Vẻ mặt của Diệp Kính Văn phải nói rằng vô cùng đặc sắc, bị nghẹn đến cả nửa ngày cũng không lấy lại được tinh thần.
vẫn là Lâm Thanh khẽ quát lên:" Diệp Kính Văn! Lên xe mau! "
Trình Khiên Bắc cười cười lạnh lẽo, kéo Giang Mạn đi về hướng chiếc xe khác.
Giang Mạn nhìn thấy tay mình bị anh nắm chặt, thầm nhủ, hôm nay hai người nắm tay có phải tần suất quá nhiều hay không ?
Dáng vẻ Trình Khiên Bắc lại hoàn toàn không phát hiện ra, mở cửa xe, để cô lên xe, mới buông tay cô ra, sau đó vòng qua bên ghế lái, nổ máy xe.
Tầm mắt anh nhìn nhìn kính chiếu hậu, nhếch môi hừ lạnh, trong mắt đều là lạnh lẽo mỉa mai.
Giang Mạn bình tĩnh quan sát anh, phát hiện trên mặt anh lạnh giống như phủ một tầng băng vụn, ngay đến cô cũng không kìm được mà trong lòng ớn lạnh.
Mặc dù không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra với xuất thân của anh, nhưng rõ ràng anh vô cùng căm hận người cha sinh ra anh, e là không chỉ Diệp Kính Văn không cố gắng hoàn thành nghĩa vụ nuôi dưỡng, mà là có nguyên nhân sâu xa hơn trong sự căm hận đó.
cô nhớ lại lời Lâm Thanh hồi nãy vừa nhắc tới: Ông sao không thử nghĩ một chút, năm đó ông đùa bỡn mẹ nó như thế nào.
Cho dù thế nào, loại chuyện riêng tư bí ẩn này, cô có tò mò nữa cũng không thể mở miệng hỏi han, đành thành thật ngồi bên ghế phụ, không nói câu nào.
Trình Khiên Bắc cũng vẫn không nói gì.
Mãi đến khi xe sắp vào thành phố, anh bất ngờ rẽ sang một đường khác, Giang Mạn mới ơ một tiếng, mở lời:" anh phải đi đâu làm việc hả? Vậy anh cho tôi xuống chỗ này luôn đi, tôi tự kêu taxi về."
Trình Khiên Bắc nhìn cô, nhàn nhạt trả lời:" Cũng đến giờ cơm tối rồi, cùng ăn bữa cơm rồi tôi đưa em về."
Giang Mạn nâng tay nhìn đồng hồ, thời gian quả thật trôi nhanh, gần năm giờ từ lúc nào không biết. cô buột miệng hỏi:" đi đâu ăn vậy?"
Trình Khiên Bắc nói :" Đến chỗ mà ngày bé tôi thích ăn nhất."
Giang Mạn cho rằng anh nói ở đây là khu phố ẩm thực nào đó, cũng vui vẻ gật đầu ngay, nào biết nửa giờ sau, anh dừng xe trước một khu phố vừa cũ kỹ vừa xập xệ.
Mặt đường gồ ghề phủ nước dơ bẩn, tòa nhà ống đổ nát, hai dãy cửa hàng rách rưới, mấy quán ăn ruồi nhặng chen lấn. Giang Mạn gần như có chút không dám tin, ở nơi phồn hoa đô thị này vẫn còn tồn tại một chỗ như thế này.
Vì quá sốc, cô quên luôn cả hỏi, chỉ cắm đầu đi theo Trình Khiên Bắc vào một quán ăn nhỏ ven đường.
Lúc này vẫn chưa phải giờ cao điểm của bữa ăn, trong quán rất quạnh quẽ, chủ quán là người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế xem tivi, trông thấy hai người, đứng dậy niềm nở hỏi:" Muốn ăn gì nào?"
Trình Khiên Bắc nhìn thấy người này thì hơi ngẩn ra:" Đổi chủ lúc nào vậy?"
Ông chủ trung niên dường như không hiểu mấy, đáp:" Tôi đã ở chỗ này ba năm rồi mà!"
" Ba năm à!" Trình Khiên Bắc như có điều suy nghĩ gật gật đầu, lẩm bẩm," thì ra đã trôi qua nhiều năm như vậy!"
nói xong rồi giống như bình tĩnh lại, quay sang nói với Giang Mạn:" Chúng ta ăn ở đây luôn nhé! "
Giang Mạn nhìn cảnh vật xung quanh, tuy con phố bên ngoài bẩn thỉu, nhưng môi trường bên trong quán này vẫn ổn. cô thì không quá để ý chuyện ăn uống, để ông chủ lớn này một phen nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi thì ở bên cạnh cũng không hề gì.
cô gật gật đầu, ngồi xuống cái bàn bên cạnh.
Trình Khiên Bắc ngồi xuống đối diện cô, nhìn nhìn thực đơn bên dưới tấm kính, mở miệng nói :" Ông chủ, cho tôi một tô phở bò." nói xong ngẩng đầu hỏi người đối diện," Em muốn ăn gì?"
Giang Mạn đáp:" Giống anh đi !"
" Vậy cho hai tô phở bò."
" Có liền! "
Ông chủ béo ú cười ha ha đi vào phòng bếp.
Giang Mạn thấy nét mặt anh có chút âm u, nhưng đã tốt hơn nhiều so với lúc đi trên đường, nghĩ nghĩ, hỏi thử:" Hồi nhỏ anh thường hay ăn ở đây sao?"
Trình Khiên Bắc yên lặng giây lát, trả lời bằng giọng nhẹ nhàng bâng quơ:" Đây từng là quán của nhà tôi, sau khi mẹ tôi qua đời thì chuyển ra ngoài." anh dừng một chút," Cũng phải năm năm rồi tôi không quay về chỗ này."
Giang Mạn bừng tỉnh hiểu ra, khó trách đại boss như anh lại biết đến chỗ này, thì ra là trở về chốn cũ. cô lại hỏi:" Nhà anh trước kia có ở gần đây không ?"
Trình Khiên Bắc chỉ chỉ phía sau quán ăn:" Bên trong có hai gian phòng, hồi nhỏ sống ở đó."
Giang Mạn nhìn người đàn ông trẻ tuổi mặc chiếc áo sơ mi hàng hiệu trước mặt, giơ tay nhấc chân đều cao quý tao nhã, thật khó mà liên tưởng anh với quán ăn nhỏ đổ nát này.
Dường như anh cũng không có hứng thú nói nhiều, ông chủ bưng lên hai tô phở, ngoài câu đánh giá " Mùi vị kém hơn của mẹ tôi rất nhiều " thì sau đó anh không nói gì thêm nữa.
Giang Mạn lặng lẽ quan sát anh, cầm đũa lên bắt đầu ăn, trong chốc lát hai người đều không nói chuyện, trong cửa hàng nhỏ, chỉ có âm thanh của tivi trên tường.
Ăn được mấy miếng, điện thoại di động trong túi xách đột nhiên vang lên âm báo có tin nhắn, Giang Mạn tiện tay lấy ra mở lên, là Hứa Thận Hành.
- ---- anh tìm thấy hai cuộn phim trước kia của em để ở nhà anh, anh rửa ra ảnh rồi, hiệu quả vẫn tốt lắm, lúc nào đưa cho em được?
Giang Mạn thoáng ngẩn người, nhớ lại năm đó để theo đuổi Hứa Thận Hành, mình bỏ công sức đi học hỏi nhiếp ảnh, còn làm ra vẻ mua máy chụp ảnh cuộn phim, lúc đó mình không có phòng tối, mỗi lần đều là đưa cho Hứa Thận Hành, để nhờ anh giúp đỡ rửa lấy ảnh.
Nhưng kể từ khi hai người chia tay, hứng thú của cô đối với nhiếp ảnh cũng đã phai nhạt, mấy cái máy ảnh trong nhà có lẽ đã tích lớp bụi dày.
cô nghĩ nghĩ rồi nhắn trả lời: không cần đâu, hiện giờ em không còn chơi nhiếp ảnh nữa rồi.
Gửi xong rồi thì để điện thoại di động trên bàn, tiếp tục ăn phở.
Sau một lát, màn hình điện thoại vừa tắt lại sáng lên, dòng thông báo tin nhắn của Hứa Thận Hành lại hiển thị trên màn hình.
cô cầm điện thoại di động lên xem.
- -- không thì anh chụp lại gửi cho em, em xem thử xem có thích hay không ?
Giang Mạn không khỏi nhíu mày, dù sao cô cũng không phải là một cô gái không biết gì, Hứa Thận Hành giờ đây muốn làm gì, cô rõ hơn hết. Nhưng nam sinh năm đó dù cho làm bất cứ chuyện gì cũng khiến cô cảm thấy chói sáng, thì hiện giờ nhất cử nhất động đối với cô mà nói, ngoài bối rối và ân ẩn chán ngán ra, thì không còn gì khác nữa.
cô nhắn trả lời: thật sự là không cần mà.
Sau đó lại đặt điện thoại xuống.
Đáng tiếc là Hứa Thận Hành bên kia giống như không thể hiểu được cự tuyệt của cô, click click gửi liền mấy tấm ảnh qua.
Giang Mạn cau mày nhìn vào chiếc điện thoại di động đang nhấp nháy, đang định cầm lên, thì Trình Khiên Bắc phía đối diện nãy giờ im ru lại đột nhiên ngẩng đầu lên lạnh giọng nói với cô :" Lúc ăn có thể đừng mãi xem điện thoại được không ?"
Giọng điệu anh không chỉ lạnh lẽo, còn mang theo phần nào đó khó chịu không kiên nhẫn. Lúc bình thường hầu hết anh đều không để ý, nhưng chưa bao giờ nói chuyện với cô bằng giọng lạnh lùng như vậy.
Giang Mạn không khỏi sững người, tay cầm điện thoại nhất thời cứng đờ.
Đương không bị người khác nói vào mặt, là ai thì cũng cảm thấy tủi thân, có điều cô biết tâm trạng anh không tốt, cho nên cuối cùng cũng không nói gì, chỉ yên lặng để điện thoại vào trong túi xách.
Trình Khiên Bắc lại cúi đầu ăn hai miếng nữa, rồi giống như nhớ ra cái gì, ngẩng đầu nét mặt khó đoán nhìn sang cô, giọng nói dịu đi:" Xin lỗi, vừa rồi không phải cố ý nói chuyện với em như vậy, là tôi nhớ lại một số chuyện không vui trước kia, tâm tình không tốt lắm, em đừng để trong lòng."
Giang Mạn lại ngây người, không hề lường được anh lại nhận lỗi với mình nhanh như vậy, đã vậy giọng điệu gần như có chút hối lỗi tự trách.
cô đoán chuyện không vui trước kia trong miệng anh, hẳn là quá trình trưởng thành của anh, thời thơ ấu cùng tuổi niên thiếu lớn lên trong môi trường hoàn cảnh nơi đây, chắc đã trải qua không ít chuyện không vui, huống chi anh còn là con riêng.
cô ngước lên nhìn đôi mắt đen thăm thẳm của anh, lần đầu tiên nhận ra ánh mắt của một người đàn ông có thể phức tạp như vậy. sự kìm nén ẩn nhẫn lại giống như che giấu một đám lửa, ngọn lửa đó như sự giận dữ và oán hận, lại như một kiểu bướng bỉnh điên cuồng nào đó.
Oán hận thì tất nhiên là đối với người nhà họ Diệp, còn điên cuồng kia là vì cái gì, thì cô lại không đoán ra được.
Tóm lại là cô đột nhiên không dám nhìn nữa.
Đương nhiên sẽ không tính toán với giọng điệu vừa rồi của anh, lắc đầu cười:" không sao, tôi không để ý."
Trình Khiên Bắc im lặng một lát rồi hỏi:" Vừa rồi là tin nhắn của Hứa Thận Hành sao?"
Giang Mạn gật đầu:" ừm."
" Cậu ta thật sự muốn hợp lại với em à?"
Giang Mạn không để ý lắm, đáp:" Chắc vậy!"
"Vậy em thì sao? Có phải đã quyết định không quay đầu ăn cỏ cũ nữa?"
Giang Mạn khẽ cười:" Đương nhiên, hiện giờ trông thấy anh ấy chẳng có tí cảm giác nào cả." Dừng lại một chút rồi bổ sung một câu," Có điều nói thì cũng không thể nói hết sức được, loại chuyện cảm giác này huyền diệu lắm, nếu ngày nào đó tôi lại có cảm giác với anh ấy, lại đi gặm lại cỏ cũ cũng không phải không có khả năng. Mặc dù loại khả năng này cực kỳ bé nhỏ."
Trình Khiên Bắc ngẩng đầu nhìn cô, lông mày nhíu chặt lại, trên gương mặt anh phủ một tầng mệt mỏi và buồn bã sâu đậm, qua một lúc lâu, đặt đũa xuống, nói bằng giọng nhàn nhạt:" Đúng vậy, cảm giác thực sự là một điều huyền diệu."
Đáng tiếc loại huyền diệu này không xảy ra với anh.