Châu Vũ ôm hai túi bắp rang bơ vừa ngồi xuống ghế đợi vào rạp vừa bất an nhìn quanh, bốn phía đều là các cặp tình nhân, thỉnh thoảng có mấy cô gái đưa mắt nhìn về phía hai người, cái ánh mắt đó, hình dung thế nào nhỉ...thích thú à? Lòng Châu Vũ nóng như lửa đốt, cậu đặt hai túi bắp xuống: “Em đi vệ sinh.”
Lý Cận Dữ cầm đi động trên bàn, đứng lên theo cậu: “Đi thôi.”
“Thế còn bắp?”
“Để đó.”
“Lỡ bị người ta lấy thì sao?”
“Tôi mua lại cho cậu.”
“.....”
Suốt cả bộ phim Lý Cận Dữ chỉ cắm đầu vào điện thoại, lúc thì anh lướt wechat, lúc thì bấm chọn trò chơi. Châu Vũ từng chơi trò này mấy lần, quan trọng là trò này không thể chơi mà không có nhạc, thế mà anh trai bên cạnh cậu có thể chơi trong im lặng đến hai tiếng đồng hồ, hơn nữa điểm còn đứng đầu bảng, Châu Vũ nhìn thấy mà cạn lời, xưa nay chưa từng thấy ai đạt điểm cao như thế.
Hết phim, đèn trên đầu sáng lên, anh còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, cứ vậy đi ra theo dòng người. Châu Vũ im lặng đi theo sau anh, trong lòng bất an nghĩ, hình như mục đích chính của anh là đi với mình mà thôi, thế, thế...thế chị phải làm sao đây? Chị tốt với anh như thế, sao anh lại có thể làm vậy với chị.
Nghĩ đến đây cậu không khỏi phẫn nộ bất bình.
Rạp chiếu phim nằm ở tầng cao nhất. Ra khỏi rạp, cả hai đi thang cuốn xuống dưới, ngay lúc Châu Vũ đang định nói chuyện đàng hoàng với tên “trai đểu” này thì một giọng đàn ông trong trẻo cất lên: “Lý Cận Dữ!”
“Sao hai người lại ở đây?” Lý Cận Dữ lạnh lùng hỏi.
Châu Vũ còn tưởng anh gặp phải tình địch, ngẩng đầu lên, bất ngờ sửng sốt.
Tầng khu trung tâm thương mại tráng lệ, ngay trung tâm là đèn chùm tinh xảo, xung quanh là những hành lang tròn vây quanh. Lan can hành lang tầng hai có hai người đàn ông đang hút thuốc, nhìn thấy Lý Cận Dữ, vẻ mặt như muốn trêu tức, cố ý làm anh khó xử: “Đội trưởng mời thầy Lỗ bữa cơm, cậu có muốn tiến vào chào một tiếng không? Mọi người đều tò mò không biết mấy năm qua cậu đi đâu mất đấy.”
Lý Cận Dữ bình thản: “Thôi khỏi, lát nữa chào thầy Lỗ một câu giúp tôi là được.”
“Thôi nào, năm đó cậu lừa tiền của bao nhiêu là phụ huynh rồi không nói không rằng cuốn gói rời khỏi Bắc Kinh, nhiều năm vậy rồi mà vẫn là con rùa rụt cổ hả?” Tên này nói chuyện không hề kiêng kỵ gì ai.
Một người đàn ông khác đeo kính, nhìn nhã nhặn lịch sự hơn khuyên: “Thôi đi, Lương Bình, để cậu ta đi đi, thầy Lỗ chắc gì đã muốn gặp cậu ta.”
.....
Lý Cận Dữ xuống xe, vào cửa hàng tiện lợi mua một gói thuốc. Anh đứng trước con hẻm, vừa cúi đầu mở gói thuốc vừa nói với Châu Vũ: “Cậu vào nhà trước đi, tôi có sửa mật mã cửa, là sinh nhật của chị.”
“ sao?”
“Ừm.”
Đèn đường mờ ảo, xung quanh là những con thiêu thân, dường như có thể nghe thấy tiếng chúng điên cuồng lao vào bóng đèn dù sẽ chết đi, giống như ai đó muốn chiếm cho mình chút ít ánh sáng.
Châu Vũ không đi, hoảng hốt đứng tại chỗ như thể vừa nhìn thấy quỷ. Lý Cận Dữ dựa vào tường, lấy một điếu thuốc ra, liếc mắt nhìn cậu: “Sao thế?”
“Em....em, hình như em vừa thấy “Dẫn Chân Đại Sư.”
Lý Cận Dữ sửng sốt, dập điếu thuốc đi: “Ở đâu?”
Hai khuôn mặt hiện lên trong đầu Châu Vũ trở nên rõ rệt hơn, cậu nói chắc như đinh đóng cột: “Vừa nãy, một trong hai người nói chuyện với anh, em chắc chắn chính là hắn ta!”
“Lương Bình?”
“Không, là người đeo kính, nhìn nho nhã đạo mạo ấy.”
“Thái Nguyên Chính?”
“Em không biết hắn ta tên là gì, tóm lại cái tên nhìn nho nhã, khuyên Lương Bình đừng cãi nhau ấy. Hắn là ai vậy?”
Lý Cận Dữ châm một điếu thuốc: “Là bạn học đại học của tôi, trước đây có từng nằm trong đội tuyển tham gia một cuộc thi quốc tế.”
Đại học A những năm đó rất mạnh, vì có Lý Cận Dữ dẫn dắt cả đội, hầu như ai cũng có trí nhớ tốt, cuộc thi trong hay ngoài nước cũng đoạt được giải thưởng. Không ngờ chưa được lâu thì vị đội trưởng thần thánh của cả đội bị bêu rếu vì tin tức lợi dụng phương pháp loci để trục lợi, Lý Cận Dữ không nói gì, chỉ trực tiếp thối lui, không tham gia thi đấu nữa, để lại ngàn tiếng xấu bủa vây sau lưng. Thái Nguyên Chính thay anh lên nắm giữ chức đội trưởng. Nhưng vì chuyện của Lý Cận Dữ mà năm đó tinh thần của cả đội không tốt, lần đầu tiên không thể ghi danh trên bảng xếp hạng thế giới. Chức quán quân năm đó thuộc về một đội tuyển của Hàn Quốc.
Thực ra hồi đó, quan hệ giữa Lương Bình, Thái Nguyên Chính và anh đều không tệ. Trong ấn tượng của Lý Cận Dữ, Lương Bình là người thẳng thắn, Thái Nguyên Chính nho nhã, đạo mạo, hơn nữa y luôn đối xử với mọi người bằng thái độ khách sáo. Thầy Lỗ là huyến luyện viên dẫn dắt cả đội, ngày đó thầy thích Lý Cận Dữ và Thái Nguyên Chính nhất. Sau này khi Lý Cận Dữ rời đội, thầy Lỗ thất vọng cùng cực, thầy buồn lòng đến nỗi than thở trước mặt mọi người một câu: “Lý Cận Dữ, em là người mà nhiều năm nay thầy vừa ý nhất, những lại là người thầy khó mở lời nhất. Thôi được rồi, đi đi, đi đi. Đi rồi thì đừng quay về nữa. Thái Nguyên Chính, từ ngày mai cậu dẫn dắt cả đội!”
Và rồi, chàng thiếu niên năm đó cũng không quay về nữa.
Tháng năm nay thật ấm áp, Lý Cận Dữ vừa bước đi trên con đường dẫn đến nhà Lỗ Minh Bá vừa thầm nghĩ. Gió bắt đầu thổi ra hai hướng, một hướng thổi đến chỗ anh, hướng khác thổi đến bên Diệp Mông. Chỉ cần nghĩ phía cuối con đường là cô thì bất kể con đường có dài, có đen tối đến mấy, anh cũng thấy không hề khó đi.
Đã hai tuần rồi không thấy cô, không biết dạo gần đây chị bận gì nữa. Tình cảm này, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, đều là Diệp Mông chủ động, nhưng người tỉnh táo nhất cũng là cô. Cô trưởng thành, lý trí, dỗ dành anh, trêu đùa anh, đến cả chuyện lên giường cùng anh cô cũng tự mình làm hết, khiến anh có cảm giác bất kỳ là nơi nào hay ở đâu, cô cũng có thể dứt khoát ra đi. Nếu không phải vì Lý Lăng Bạch, Lý Cận Dữ tuyệt đối không muốn dùng cách này để bảo vệ cô. Vì anh rất sợ, có lẽ một tháng sau, khi tình cảm của chị dần ổn định trở lại, chị sẽ phát hiện, ồ, hóa ra Lý Cận Dữ cậu cũng chỉ đến thế mà thôi.
Một người phụ nữ trung niên đứng trong vườn tưới hoa, ngước lên nhìn cậu qua hàng rào, hỏi: “Cậu là Lý Cận Dữ sao?”
Lý Cận Dữ hoàn hồn: “Vâng, chào cô ạ.”
“Đến thăm thầy Lỗ à? Vào nhà đi.” Người phụ nữ mở cổng ra, hiền hậu nói. Nói xong, bà quay vào trong nhà gọi một tiếng: “Minh Bá, học sinh của ông đến này.”
Lỗ Minh Bá xách lồng chim ra bước ra từ tứ hợp viện (), đáy mắt lóe lên sự kinh ngạc, như thể không ngờ anh sẽ đến tìm ông, bối rối quay lưng: “Vào đi, tôi đi đun ấm nước.”
Tứ hợp viện này nhìn có vẻ đã cũ, cũng không lớn lắm, không khác gì so với nhiều năm trước, lúc Lý Cận Dữ đến đây lần đầu. Bên ngoài cửa là ánh sáng tà tà tiến vào thư phòng, trong căn phòng đầy bụi, Lỗ Minh Bá châm đàn hương, ông phất tay tắt que diêm rồi vứt vào trong gạt tàn, ngẩng đầu lên ý bảo anh ngồi xuống.
Lỗ Minh Bá là chuyên gia nghiên cứu lịch sử và địa lý, trên bàn làm việc bày đủ các loại địa cầu to nhỏ. Lỗ Minh Bạch chỉ vào một quả địa cầu: “Bây giờ còn thuộc địa cầu không?”
Lý Cận Dữ bận đồ thể thao, bộ dạng không thay đổi chút nào, như thể cậu chưa hề lớn lên, vẫn là thiếu niên năm đó bị ông kéo về nhà học thuộc hết đống sách lịch sử địa lý của mình. Anh đáp: “Còn.”
Lỗ Minh Bạch bình thản gật đầu: “Cậu đúng là học sinh có tố chất tốt nhất mà tôi từng gặp. Bây giờ định lập nghiệp ở Bắc Kinh à? Hay là sao?”
Hai người ngồi trên sofa, Lý Cận Dữ cong lưng, hai tay đặt lên đầu gối, tư thế khiêm tốn, giọng nói không tự ti cũng không kiêu ngạo, chân thành đáp: “Hôm qua em đi trung tâm thương mại có gặp Thái Nguyên Chính, nghe nói thầy và mọi người đang dùng cơm. Lúc đó em có việc gấp nên không kịp đến chào hỏi mọi người, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, về Bắc Kinh vẫn nên đến chào thầy một tiếng. Dù sao thì những năm đại học, em làm chuyện gì cũng quá quắt, không biết chừng mực.”
Lỗ Minh Bá cười hiền: “Lương Bình và Thái Nguyên Chính nói với thầy rồi, nói em về rồi, thầy nghĩ em không muốn gặp lại mọi người nữa. Dù gì thì năm đó em cũng là đội trưởng được mọi người kính nể, tín nhiệm nhất, thế mà đi không nói một tiếng, bất kể là ai cũng sẽ giận dỗi với em thôi.”
“Vâng.” Anh khiêm tốn gật đầu.
Lỗ Minh Bá tiếp tục nói: “Lương Bình giống như đứa trẻ chưa lớn thôi, em đừng chấp nhặt nó. Nhưng tủi thân nhất vẫn là Thái Nguyên Chính, năm đó em đi, thằng bé nhận nhiệm vụ ngay lúc cấp bách, cũng phải gánh không ít áp lực thay em.”
“Vì thế nên em mới đến đây nhờ thầy giúp em một việc.” Lý Cận Dữ cười nói: “Em muốn mời anh Thái một bữa cơm. Bây giờ anh ấy đang làm gì ạ?”
“Được chứ, để thầy đưa số nó cho em, hai đứa tự liên hệ với nhau. Mấy năm nay Thái Nguyên Chính lập nghiệp ở Bắc Kinh, cũng tốt lắm. Sau khi tốt nghiệp thì nó viết sách, cũng có độc giả đón nhận, đợt trước còn nhận giải nhà văn mới gì đấy đấy.”
Lúc Lý Cận Dữ đến nhà Lỗ Minh Bá thì Châu Vũ trên đường đi siêu thị về, hai tay cậu xách hai bịch nước giặt, rẽ vào con hẻm nhỏ, dừng trước cửa nhà. Hôm nay tâm tình cậu không tồi, còn chào hỏi với con mèo đầu tường hay đến rình Lý Cận Dữ tắm: “Hế lô con mèo háo sắc.”
“Meo!”
Châu Vũ vốn tưởng con mèo đang mắng mình, sau đó cậu nghĩ kỹ lại tất cả những vụ án từng xảy ra, cậu cảm thấy con mèo đang nhắc cậu là: phía sau có người. Cậu cố gắng vờ như không có chuyện gì, lúc chuẩn bị nhập mật mã, cảm giác trên đầu mình có một tầng mây đen, cậu vừa ngẩng đầu lên, không kịp phản ứng, bên hông bị đánh một cú đau điếng, hoàn toàn bị khống chế. Phía sau có một giọng nói hung dữ vang lên: “Cấm động đậy!”
Châu Vũ nhìn chằm chằm vào con mèo trên bờ tường, ánh mắt như đang nói: “Biết báo cảnh sát không? Giúp tao báo cảnh sát với.”
Con mèo vô tình “ngao~” một tiếng rồi nhảy xuống tường.
“Mở cửa ra.” Người phía sau nói.
“Anh, anh, anh.....đừng có ấn tôi, anh cứ ấn như thế tôi làm sao mà mở cửa được.”
Người đằng sau dí đầu cậu xuống phím mật mã, Châu Vũ hoảng sợ nhấn phím: “Tích tích tích – Mật khẩu sai.”
“Mày đừng có chơi tao.” Người đàn ông phía sau nói.
Châu Vũ ấm ức: “Anh làm tôi sợ quá quên mất rồi.”
Châu Vũ cảm thấy con dao ở eo đã cắm vào da mình rồi, dè dặt nói: “Cái áo này không phải của tôi, anh anh anh, anh đừng có làm rách, hay là anh vén áo lên rồi dí dao vào da tôi luôn cũng được. Cái áo này vạn lận, rách rồi tôi đền không nổi đâu.”
“Mau lên!” Người đàn ông phía sau mất kiên nhẫn, hung dữ nói.
Châu Vũ run bắn lên, nhấn mật khẩu: “Tích tích tích – Mật khẩu sai.”
Không phải chứ, Lý Cận Dữ đổi mật khẩu từ lúc nào vậy?
Châu Vũ cảm thấy đại nạn đến thật rồi, sau lưng cậu đổ đầy mồ hôi, mắt thấy sắc mặt người đàn ông phía sau ngày càng tối sầm lại, cậu hít một hơi thật sâu: “Thế này, các người đừng kích động quá, cái khóa này có hệ thống báo cảnh sát, nếu nhập mật khẩu sai ba lần sẽ báo cảnh sát đấy. Tôi thật sự không biết mật khẩu, chắc anh ấy thay mất rồi. Cho nên nếu hai người không muốn làm phiền đến cảnh sát thì để tôi cho anh ấy hỏi xem, thế nào?”
“Gọi đi.”
Châu Vũ gọi điện thoại cho Lý Cận Dữ, không biết ông chủ bận cái gì mà cả ngày trời mới chịu nhấc máy. Châu Vũ mở loa, nhìn người đàn ông phía sau, cổ họng run run: “Anh, anh, anh ơi anh thay mật khẩu rồi ạ?”
“Ừm.” Đầu dây bên kia thản nhiên đáp.
“Em đang không vào nhà được....”
“Tôi thấy rồi.”
“Hả?” Châu Vũ sửng sốt.
“Tôi đang xem camera.” Lý Cận Dữ bình thản nói: “Phiền cậu nói với vị đại ca bên cạnh đang cầm lưỡi lê AK là đầu của hắn ta chạm đến đèn lồng của tôi rồi.”
Đèn lồng này do Diệp Mông mua, cô nói dọn đến nhà mới nhất định phải để một ngọn đèn sáng, dù không để cho người thì cũng để cho thần linh tứ phương. Có thờ có thiêng có kiêng có lành.
Châu Vũ cứ vậy bị người ta bắt đi.
Trên đất vẫn còn hai bịch nước giặt, con mèo lại nhảy lên đầu tường, chiếc đèn lồng vẫn sáng rõ, như thể trước nhà chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng cả quá trình Châu Vũ bị bắt đi, Lý Cận Dữ vẫn nói chuyện qua điện thoại với cậu, còn an ủi cậu: “Đã xem phim thể loại này bao giờ chưa, có vẻ đây là một kiểu bắt cóc nhỉ.”
Châu Vũ: “.....”
“Cậu mà chống đối có khi lại bị giết không chừng, bọn bắt cóc này chuyện gì cũng có thể làm.”
Tên áo đen ngồi bên nhắc cậu một câu: “Tắt máy được rồi đấy.”
Đầu Châu Vũ đổ đầy mồ hôi, gió vừa thổi, cậu đã cảm thấy cả người mát rượi, Lý Cận Dữ lại bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, cậu mà phối hợp với bọn chúng quá thì tôi cũng có thể kêu chúng giết con tin đi cũng được.”
Châu Vũ giờ đã quá hiểu câu nói này là ý gì rồi.
Màn bắt cóc này, đôi bên đều biết mục đích của đối phương, như thể muốn nắm được điểm yếu của đối phương, xem rốt cuộc ai cứng hơn ai. Hình như Lý Cận Dữ đang uống cà phê, còn ra vẻ lịch sự nói với phục vụ “cảm ơn”. Cuối cùng anh thản nhiên an ủi cậu một câu: “Không cần lo lắng, trước khi tôi và mẹ đàm phán xong thì chúng sẽ không làm gì cậu đâu. Dù gì nếu ép tôi điên lên thì chúng cũng không có đồng nào. Kiên cường lên, cúp nhé.”
Hoàng hôn, trong văn phòng lọt vào ánh chiều tà, mặt trời như đang nằm hội ngộ cùng đường chân trời, Diệp Mông ngồi bên mép bàn, im lặng nhìn ra bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.
Thai Minh Tiêu ngồi trên ghế của cô, nghịch quả địa cầu trên bàn cô: “Tối nay giờ, Lý Lăng Bạch mở một cuộc họp báo, chắc là muốn công khai thanh minh vụ “Trường Chung Đỉnh” và mấy tin đồn mới đây. Bây giờ mấy bản thảo của truyền thông chắc cũng gõ xong rồi.”
Diệp Mông thản nhiên nhấp một ngụm cà phê: “Chỉ là một thủ đoạn kinh doanh bình thường mà thôi.”
“Nhưng vừa nãy tôi vừa mới hỏi một người bạn làm phóng viên, phát hiện ra có một nội dung rất bất thường.” Thai Minh Tiêu nghiến chặt răng, ánh mắt như phun ra lửa, Diệp Mông chưa từng thấy anh ta giận dữ thế này bao giờ, không khỏi quay đầu nhìn Thai Minh Tiêu, ai ngờ anh ta nói: “Người bạn đó lén gửi đoạn tin đó cho tôi, tôi biết thế có hơi vi phạm đạo đức nghề nghiệp nhưng mà cô ấy đọc xong cũng không chấp nhận được, nên gửi tin cho tôi đọc trước.”
“Tin gì?”
“Nếu mọi chuyện xảy ra bình thường thì tối nay top hot search chắc chắn lẽ là Lý Cận Dữ yêu mẹ ruột.”
Con người sẽ có những lúc thế này, càng tức giận, càng bình tĩnh, bất kỳ ngôn ngữ hay hành động gì cũng không thể diễn tả nổi cảm xúc của họ lúc này, đó là sự tê tái, muốn lột da kẻ thù, muốn thấy bà ta máu chảy đầm đìa, muốn thấy bà ta hấp hối, muốn thấy bà ta quỳ xuống đất cầu xin, bao nhiêu cũng không đủ để giải tỏa sự phẫn nộ trong cô.
Diệp Mông cầm lấy túi xách đi ra ngoài, chỉ vứt lại một câu mắng bất ngờ: “Chết tiệt, mẹ nó, sao không nói sớm.”
Địa điểm tổ chức họp báo của Lý Lăng Bạch là khách sạn Võ Lâm, từ chỗ cô đến đó nếu cộng thêm tắc đường, cộng thêm đèn đỏ thì nhanh nhất cũng phải một tiếng rưỡi. Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, giờ phút. Cô sợ mình đến đó thì cuộc họp báo đã bắt đầu từ lâu rồi.
Diệp Mông đặt một tay lên vô lăng, một tay khác gác ngang bệ cửa sổ, lo lắng cắn móng tay. Dọc đường, cô liên tục nhấn còi, không chỉ mình cô đang bận, ai cũng đang bận, tắc đường thì đến nước còn không chảy qua được, loa còi như nồi áp suất sắp nổ, vô cùng chói tai.
Có thể thấy, lo lắng là một căn bệnh truyền nhiễm. Nhưng, dễ nổi nóng dường như cũng có thể truyền nhiễm.
Sau khi Diệp Mông lao ra khỏi phòng, Thai Minh Tiêu cũng lật đật lấy chìa khóa chạy xuống lầu, mất hết cả phong độ. Anh còn va phải cô nhân viên mới đến khiến giấy tờ bay lả tả như tuyết rơi xuống mặt đất mà không có thời gian nhặt, chỉ vội vã nhấn nút thang máy.
Thai Minh Tiêu nhìn chằm chằm vào con số nhảy trên thang máy, đầu óc trống rỗng, trầm mặc, anh ta chỉ cảm thấy mình nên làm gì đó.
Đến Diệp Mông còn dám vì Lý Cận Dữ mà lao đi, sao anh ta lại không dám. Anh ta và Lý Cận Dữ là anh em tốt nhiều năm nay, chính mắt anh thấy Lý Cận Dữ bị bạo lực gia đình, bị vứt bỏ, bị phỉ báng, bôi nhọ. Anh ta từ đầu đến cuối đều chỉ như con rùa nấp trong mai, không dám nói gì. Gia đình anh ra không có bề dày bằng nhà Lý Cận Dữ, anh ta và Câu Khải đều cần phải dựa vào người khác mà sống, anh ta sợ Lý Lăng Bạch, sợ chỉ cần một lời nói của bà ta là đủ bóp chết mình. Anh ta cũng sợ đắc tội người khác, anh ngọt ngào, anh biết lấy lòng, anh tự cho mình là bậc tri thức nho nhã, đạo mạo, nhưng thực ra chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi.
Anh và cả Câu Khải đều như thế. Thậm chí có đôi lúc, vì không muốn gia đình bị gặp rắc rối mà cố ý giả ngốc.
Thời niên thiếu bọn họ đã như vậy, bị kẹp giữa một xã hội coi trọng vật chất, bọn họ phải vứt đi tính cách thật của chính mình. Bất luận là làm gì, cũng phải đặt lợi ích của gia đình lên đầu tiên.
Thực ra Lý Cận Dữ cái gì cũng biết, anh không phải cậu ngốc ngây thơ ngọt ngào, lòng anh rất rõ, bọn họ là những người bạn thế nào. Anh chỉ không nói, cho nên nhiều năm vậy rồi anh thà lưu lạc bên ngoài cũng không chịu quay về Bắc Kinh.
Thai Minh Tiêu luôn luôn cho rằng, người như Lý Cận Dữ mới là một thiếu niên đích thực.
Giống như trong một cuốn sách nào đó đã từng nói, thiếu niên đôi lúc trẻ con, đôi lúc lỗ mãng, đôi lúc mờ mịt, nhưng dù vận mệnh có giẫm đạp họ đến thế nào, họ cũng sẽ kiên định lao về phía trước.
giờ, cuộc họp báo bắt đầu. Lý Lăng Bạch có lẽ đã mời đến cả trăm phương tiện truyền thông, xem ra cuộc họp báo này rất lớn, cả hội trường chật ních người, xôn xao ồn ào không thôi.
Lý Lăng Bạch nghiêm chỉnh ngồi dưới sân khấu, chờ người dẫn chương trình mời bà ta lên. Lý Lăng Bạch chăm sóc da rất tốt, nhìn xa cả người bà ta như một bình hoa tinh tế, da trắng, vầng trán đầy đặn, nhìn không ra đã ngoài tuổi. Hơn nữa bà ta không hề có nếp nhăn, chỉ có điều khuôn mặt vì tiêm quá nhiều botox nên hơi căng cứng, nếu nhìn qua ảnh thì chắc sẽ đẹp, nhưng ngoài đời thì hơi ớn.
Lúc người dẫn chương trình giới thiệu đến mình, mỗi bước đi lên sân khấu của bà ta đều toát ra vẻ kiêu căng, ngạo mạn. Cằm giương lên như một con thiên nga già.
“Xin chào mọi người, tôi là Lý Lăng Bạch. Cảm ơn các vị hôm nay đã đến đây tham gia buổi họp báo của tôi. Tôi sẽ nói ngắn gọn....”
Lúc này Lý Cận Dữ đang ngồi dùng cơm với Lương Vận An ở một nhà hàng nào đó, hai người đang nói về chuyện của Thái Nguyên Chính, Lương Vận An bỗng đặt đũa xuống, đưa điện thoại qua cho anh: “Vừa nhận được một tin, mẹ anh mở họp báo rồi.”
Xem ra đợt họp báo này rất được quan tâm, lượng xem livestream cũng rất cao, dù gì đợt trước bài bốc phốt Lý Lăng Bạch cũng lên hot search. Số lượt xem livestream không ngừng tăng lên, từ đầu là mấy vạn, giờ đã là mấy trăm vạn.
Mở đầu đa số đều bình luận về dung mạo của Lý Lăng Bạch.
[Không thể không nói, chủ tịch Lý chăm sóc da tốt thật. Chắc là nữ doanh nhân đẹp nhất thời nay rồi còn gì.]
[Có điều mấy năm nay có phải chủ tịch Lý đi tiêm botox không nhỉ, nhìn không được tự nhiên cho lắm.]
[Tôi thấy cũng ổn, tuổi mà dưỡng được như thế này là đỉnh lắm rồi. Có nhiều nữ minh tinh da có đẹp bằng bà ta đâu.]
[Không phải đợt trước có tin đồn người đàn bà này nuôi Kumathong sao?]
[Người ta đánh rắm chắc các người cũng lượm lên ngửi quá.]
Ngay cả Lương Vận An cũng nhịn không được đùa một câu: “Mẹ cậu cũng nhiều fan nhỉ.”
Lý Cận Dữ thản nhiên dựa vào ghế, áo sơ mi cởi đến cúc thứ hai, vứt điện thoại xuống bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hồi còn trẻ bà ta ước mơ làm một nữ minh tinh.”
Lương Vận An lấy điện thoại lại: “Vậy tôi tắt nhé.”
Một giây sau, giọng nói của Lý Lăng Bạch bỗng dưng tắt hẳn, không phải vì mất tín hiệu, mà là nói được một nửa thì mic có vấn đề. Lương Vận An thấy bà ta đập đập mic, loa không lên, ngay cả mic của người dẫn cũng không lên.
Lương Vận An nói: “Hình như gặp sự cố rồi.”
Trong đầu cũng tự hỏi có chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy nhỉ?
Diệp Mông chạy đến phòng phát thanh, Thai Minh Tiêu chạy đến đại sảnh tầng hai, nếu đây là phim thì có lẽ sẽ quay được cảnh cả hai đồng thời đẩy cửa lớn của phòng phát thanh và cửa lớn của hội trường họp báo. Hội trường còn có một cái loa to, phòng trường hợp sơ tán khẩn cấp.
Mọi người ồ lên, thậm chí không hiểu tình huống này là thế nào, bốn phía vang lên tiếng thảo luận rầm rì.
Thai Minh Tiêu bước vào cửa lớn, đứng một hồi, thực ra trong lòng Thai Minh Tiêu cũng có chút lo sợ, anh biết, cánh cửa này mở ra, mình sẽ đứng đối diện, cũng tức là ở phe đối lập với Lý Lăng Bạch. Thậm chí chuyện hôm nay có thể sẽ liên lụy đến bố mẹ anh, và cả ông bà nội anh, những người yêu lao động, quanh năm quần quật nơi cánh đồng nữa.
Thai Minh Tiêu kéo cà vạt xuống, bước đi, từng bước đi như một đội quân hùng hậu, anh đạp vỡ hết mọi thiết bị ghi hình, ghi âm. Cuối cùng anh hung dữ ném một cái ghế về phía camera trước mặt.
Nhìn anh như một tên tướng mất khả năng khống chế, mất hết cả phong độ.
Lý Lăng Bạch như thể vẫn chưa hoàn hồn lại, trơ mắt nhìn Thai Minh Tiêu đập phá xung quanh, thậm chí còn chưa nhận ra người này là ai.
Mãi đến khi trên loa phát thanh vang lên một giọng nữ: “Được rồi.”
Phòng phát thanh không có người, cô đã khóa trái cửa rồi. Diệp Mông mặc một bộ suit màu đen, vừa nhanh nhẹn vừa chỉnh tề. Cô lạnh lùng dựa trên bàn phát thanh nhìn camera trước mặt, ngón tay thản nhiên nghịch mã tấu Thụy Sỹ. Rồi cô đâm một nhát xuống bàn, cong người nói vào loa, một giọng nói ung dung: “Lý Lăng Bạch, còn muốn tiếp tục không?”
Lý Lăng Bạch ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén, Diệp Mông bật cười: “Muốn bắt tôi à, có muốn nghe tôi nói hết đã không?”
Cả hội trường như nóng lên hơn bao giờ hết, ai ai cũng máu huyết sôi trào.
[Trời đựu, vốn chỉ đến xem Lý Lăng Bạch tẩy trắng thế nào, ai ngờ được chứng kiến kịch hay. Kích thích! Quá kích thích!]
[Chị gái này quá đỉnh, ôi mẹ ơi, muốn biết chị ấy là ai quá.]
[Muốn lấy hai người này làm chồng quá đi, ai cũng được, chị gái trên loa cũng được.]
[Lý Lăng Bạch mặt cứng đờ rồi, tức mà tức cũng không được nữa.]
Diệp Mông nói: “Lý Lăng Bạch, tiếp theo đây bà có nói cái gì, tôi cũng sẽ ngắt lời bà, bà cũng đừng nghĩ đến chuyện tìm vệ sĩ đến bắt tôi, tôi đã báo cảnh sát rồi, tôi sẽ khai báo thành thật với cảnh sát về chuyện xảy ra tối nay, cũng hy vọng những người bạn làm ngành truyền thông có mặt ở đây thông cảm, vì tôi chỉ đang bảo vệ một người mà tôi muốn bảo vệ.”
- -
() Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.(Theo angcovat.vn)