Thâm Tình Không Lưu - Thâm Dạ Mộng

chương 5: ý loạn tình mê

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người đó quả thực là Lâm Thâm.

Anh nhìn Lâm Thâm, Lâm Thâm cũng đang nhìn anh, cậu cứ nhìn chằm chằm vào anh, y như thợ săn đang ghim chặt con mồi của mình, ánh mắt này khiến Văn Thư Mặc không thoải mái chút nào. Anh chẳng còn tâm trạng quan tâm tại sao Lâm Thâm lại xuất hiện ở thành phố Sa, vẫn nên nhanh chóng chuồn khỏi chỗ này thì hơn.

Anh quay phắt người lại, chưa đi được hai bước thì vai đã bị một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy.

Không biết Lâm Thâm đã rời khỏi chỗ ngồi rồi đi tới trước mặt anh từ lúc nào.

Người nhún nhảy trên sàn, ánh đèn nhấp nháy lập lòe, tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Nhưng Văn Thư Mặc chẳng nhìn thấy gì hết, cũng không nghe thấy tiếng gì cả, toàn bộ ngũ quan đều đặt trên người Lâm Thâm.

“Buông ra!” Văn Thư Mặc nhìn bàn tay trên bả vai mình, nói ra hai chữ.

“Anh đến đây làm gì?”

Lâm Thâm hỏi anh, có hơi tức giận.

Tức giận sao? Cậu tức cái gì chứ? Hầu hết người đến quán bar Ba Nạp chỉ có một nguyên nhân, Văn Thư Mặc mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng: “Tổng giám đốc Lâm tới nơi này làm gì thì tôi cũng tới làm cái đó.”

“Hả?” Lâm Thâm cong môi thích thú, cậu dùng một tay nâng cằm Văn Thư Mặc lên, nói tiếp: “Nhiều năm không gặp thực sự khiến tôi phải nhìn anh bằng con mắt khác! Thư Mặc, sao tôi lại không biết anh sẽ đến nơi như thế này chứ.”

“Anh cứ bận việc của anh đi, còn nữa, tổng giám đốc Lâm, mong anh đừng gặp mặt là táy máy tay chân như thế, cực kỳ không có lễ độ.” Văn Thư Mặc cau mày, gỡ tay cậu ra.

Lâm Thâm nói: “Nếu như tôi nói tôi tới tìm bạn tình thì sao?”

“Điều này có liên quan gì tới tôi?” Văn Thư Mặc hỏi ngược lại.

Ánh mắt nóng rực vẫn dán trên người Văn Thư Mặc, một lúc sau, cậu vươn tay ôm lấy eo Văn Thư Mặc, cứ như tình nhân, ghé vào tai anh thầm thì: “Tìm bừa một người nào đó ở đây không bằng tìm tôi, tôi thế nào chẳng lẽ anh không rõ à.” Chân người nào đó cọ vào chân Văn Thư Mặc một cách ám muội.

“Buông tay!” Anh đẩy mạnh người phía sau nhưng không đẩy ra được.

“Chỉ cần anh đồng ý với tôi.”

Người này muốn chơi xấu sao?

Văn Thư Mặc tỏ vẻ tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, tôi tìm bạn tình cũng phải dựa vào cảm giác.”

“Thư Mặc, đôi mắt của anh cho tôi biết anh đang nói dối.” Lâm Thâm siết chặt eo anh hơn nữa.“Thế đôi mắt tôi có cho anh biết tôi vô cùng phản cảm khi bị anh đụng chạm không.” Văn Thư Mặc nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Anh Thâm, vị này là bạn của anh sao? Giới thiệu cho chúng tôi biết đi!” Một đàn em của Lâm Thâm cắt ngang cuộc đọ mắt giữa hai người.

Lâm Thâm không để ý tới sự phản kháng của Văn Thư Mặc, cương quyết kéo tay anh qua đó, giới thiệu: “Đây là bạn cấp ba của tôi, Văn Thư Mặc.”

Tên đàn em kia nói: “Chúng tôi đang chơi trò chơi này, anh Thâm, mời bạn anh tham gia cùng đi, nhiều người chơi mới vui.”

“Đúng vậy, cùng nhau chơi đi!” Mấy người khác dồn dập nói phụ họa.

“Không cần, tôi còn có chút việc…”

Văn Thư Mặc muốn đi lại bị Lâm Thâm kéo lại, đè giọng nhỏ lại tới mức chỉ có hai người họ nghe thấy: “Ngồi xuống chơi hoặc buổi tối theo tôi, anh tự chọn đi?”

Anh có thể không chọn không? Văn Thư Mặc thầm hỏi trong lòng, nhưng ánh mắt hung thần của Lâm Thâm cho anh biết anh không thể.

Trò chơi cũng rất đơn giản, chính là quay chai bia, miệng chai dừng lại về phía người nào thì người đó phải trả lời một câu hỏi, không trả lời được thì uống rượu.

Còn người hỏi thì đương nhiên là đại ca ở đó rồi.

Chai bia dừng lại, miệng chai chĩa vào Văn Thư Mặc, Lâm Thâm hỏi?

“Xin hỏi chủ đề kỳ tiếp theo của quý tạp chí là gì?”

Chuyện này liên quan tới bí mật của công ty, đương nhiên không thể nói ra, Văn Thư Mặc uống một ly.

Lần tiếp theo, vẫn là Văn Thư Mặc.

“Bây giờ anh có người thích chưa?” Anh lại uống rượu.

Xoay chai một lần nữa, vẫn là Văn Thư Mặc.

“Anh vẫn là xử nam sao?”

“Không phải.” Lần này không phải uống rượu rồi.

Lại một lần nữa, Văn Thư Mặc vẫn bị hỏi.

“Lần đầu tiên của anh là với ai?”

“Tôi uống rượu.”

…….

Liên tục mười lần đều là anh, Văn Thư Mặc chắc chắn là bọn họ cố ý, uống cũng hơi nhiều rượu rồi, choáng váng đầu óc, anh đứng dậy: “Tôi không chơi nữa.”

“Anh Thâm, bạn anh không chơi nổi nữa hả? Không nể mặt anh gì cả.”

“Phần của anh ấy cứ tính vào tôi.” Lâm Thâm giơ ly rượu lên uống thay anh, không hề do dự chút nào.

Trò chơi vẫn tiếp tục, Lâm Thâm luôn uống rượu thay anh, cũng không biết chơi đến lúc nào, mãi mọi người mới giải tán.

Văn Thư Mặc uống rất nhiều rượu, lảo đảo bước đi, Lâm Thâm đỡ anh, ý thức mơ hồ không nhìn rõ đường, vì vậy cậu đành dẫn anh tới khách sạn mà mình đang ở.

Vào trong phòng, vừa đóng cửa lại, Lâm Thâm đã đẩy anh lên tường rồi hôn tới tấp, đề phòng anh chống cự lại, cậu bèn cố định tay anh lên trên đỉnh đầu, dùng tay còn lại ôm eo anh.

Văn Thư Mặc hấp dẫn, mê người như thế, sao anh có thể khống chế được đây.

Lúc đầu, Văn Thư Mặc chưa kịp phản ứng lại, đến lúc có chút ý thức rồi thì anh nhận ra mình bị xâm phạm, bắt đầu giãy giụa: “Buông ra… mau thả tôi ra!”

Câu nói này chẳng có tác dụng gì hết, trái lại, miệng mở ra lại bị đối phương xâm nhập vào, quét vào khoang miệng anh, quấn lấy lưỡi anh không rời, đuổi bắt nô đùa.

Một tay mò vào bên trong áo sơ mi, đầu tiên là sau lưng, rồi chậm rãi di chuyển lên phía trước, chạm vào nơi mẫn cảm trên ngực.

“A…” Chưa từng trải qua loại kích thích như thế này, như bị dòng điện xẹt ngang qua người. Thấy phản ứng này của anh, Lâm Thâm không dừng lại, chạm vào nơi đó một cách suồng sã hơn, Văn Thư Mặc không chịu nổi loại dằn vặt này, trừng mắt lên nhìn tên cầm thú trước mặt mình: “Lâm Thâm! Anh buông tôi ra!”

Câu trả lời là nụ hôn sâu hơn, khiến anh không thể thở nổi, áo sơ mi bị xé rách, làn da trắng nõn mịn màng bại lộ dưới ánh đèn dịu êm, càng thêm quyến rũ động lòng người.

Lâm Thâm rời khỏi môi anh, chậm rãi hôn xuống phía dưới cổ, đến chỗ nào đó trên ngực, bỗng nhiên cậu cắn một cái.

“Cầm thú! Thả tôi ra!” Văn Thư Mặc hét lên.

“Cầm thú? Để tôi cho anh biết thế nào mới thực sự là cầm thú.”

Bỗng nhiên có bàn tay tiến vào trong quần anh, nắm chặt lấy cái đó.

“Lâm Thâm, anh điên rồi sao? Mau buông tôi ra!”

“Không thể nào.”

Lâm Thâm phả hơi thở vào vành tai anh, ám muội nói: “Rõ ràng anh rất thích, tại sao lại chống cự? Anh nhìn xem, anh có phản ứng rồi, Thư Mặc, anh vẫn có cảm giác với tôi.”

“A… thả ra!”

Một giây Văn Thư Mặc không chú ý, anh bị Lâm Thâm nhấc bổng lên rồi ném lên chiếc giường đủ rộng rãi, đủ mềm mại trong phòng, không chờ anh lấy lại tinh thần, quần lót đã bị kéo xuống.

Anh muốn ngồi dậy nhưng lại bị Lâm Thâm đè xuống, hai tay anh bị Lâm Thâm dùng caravat trói lên đầu giường, cậu nhẹ nhàng hôn lên khắp làn da trắng nõn mềm mại của anh, động tác trên tay cũng không dừng.

“Lâm Thâm, tôi cảnh cáo anh, mau buông tôi ra! Nếu không anh sẽ phải hối hận!”

“Vui vẻ chấp nhận.”

“Anh…” Đôi mắt Văn Thư Mặc ửng đỏ, nhưng rất nhanh sau đó đã chìm vào từng đợt khoái cảm: “Không muốn… a… thả ra…”

Trong mấy phút thăng hoa, lý trí Văn Thư Mặc không rõ, sung sướng đê mê, mãi đến tận khi chỗ đó truyền tới cảm giác khác thường.

Văn Thư Mặc cảnh giác mở mắt ra: “Anh làm gì vậy?”

“Chặt như vậy? Chắc mấy năm qua không có ai làm với anh.”

“Lâm Thâm, anh dám?”

Ngón tay bắt đầu duỗi vào trong đó.

“Đừng khiến tôi phải hận anh!” Văn Thư Mặc hét lên, giãy giụa đến mức tay đã bị hằn lên vết đỏ.

Lâm Thâm hôn nhẹ lên môi anh một cái: “Thực sự rất mê người, Thư Mặc, tôi không nhịn được…”

Truyện Chữ Hay