Thâm Tình Không Lưu - Thâm Dạ Mộng

chương 42: mây tan trăng sáng (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lại là một ngày bình đạm.

Văn Thư Mặc mở cửa phòng ra, tay theo thói quen mò mẫm tìm công tắc đèn ở bên phải cửa, sờ soạng cả nửa ngày cũng không thấy. Sửng sốt nửa ngày mới có phản ứng lại, nhà của mình và nhà Lâm Thâm đối lập nhau, đã vài tháng trôi qua, anh vẫn chưa quen thuộc được.

Đèn sáng lên, anh nhìn quanh phòng của mình một lần, không có gì kỳ lạ cả. Anh lại quay đầu nhìn thoáng qua cửa đối diện, gắt gao đóng chặt, bảy năm như một ngày.

Giống như Lâm Thâm chưa từng xuất hiện.

Anh theo thói quen thường ngày mà ăn cơm, tắm rửa, sửa sang lại tài liệu, đọc sách.

Sau đó ngày hôm sau lại mở mắt, rời giường, đánh răng rửa mặt, đi làm.

Hết thảy đều theo từng bước mà tiến hành, cuộc sống của anh lại bình tĩnh giống một cái giếng khô cạn.

Nghe giọng Từ Chính có chút bất đắc dĩ: “ Đã nói qua rất nhiều lần là đừng tới tòa soạn tìm tôi!”

“ Nhưng mà gần đây anh lại trốn tránh tôi…” Đây là giọng uất ức của Tiêu Tùng.

“ Không phải tôi đã nói là cuối năm công việc bề bộn hay sao?”

“ Có thể bận đến mức nào!” Tiêu Tùng bất mãn: “ Anh chính là đang trốn tránh tôi.”

“ Hôm nay là ngày cuối cùng, ít có lại đây kiếm thêm chuyện phiền phức cho tôi.”

Văn Thư Mặc cầm ly đi ngang qua trước cửa, cảm thấy cảnh tượng này giống như đã từng quen thuộc.

“ Được rồi.” Giọng Từ Chính cất cao vài phần: “ Cậu đừng đứng ở ngoài chê cười, vào đi.”

Được rồi, ngay cả lời nói cũng giống nhau như đúc.

Văn Thư Mặc sờ sờ chóp mũi, xấu hổ mà cầm cái ly đi vào.

Quả thực là cảnh xưa tái diễn.

Nhìn thấy Văn Thư Mặc đi đến, Tiêu Tùng đành phải lưu luyến không rời mà đứng dậy khỏi đùi Từ Chính.

“ Xin chào.” Tiêu Tùng cười chào Văn Thư Mặc.

Văn Thư Mặc cũng cười gật đầu.

Từ Chính ra hiệu, Tiêu Tùng ngồi trên sô pha, Văn Thư Mặc ngồi ở trên ghế trước bàn làm việc của Từ Chính.

“ Sắp đến Tết rồi.” Từ Chính lấy một cái phong bì từ trong ngăn kéo ra: “Đây là tiền thưởng năm nay của cậu.”

Hàng năm, cứ đến Tết âm lịch, Từ Chính đều sẽ bỏ tiền túi ra cho anh phúc lợi hàng năm, chẳng qua chỉ là mấy tấm phiếu tiêu dùng giá trị cũng kha khá, anh đều tự mình nhận lấy tính toán bỏ vào trong ví da, tuyệt đối không khách khí. Chẳng qua năm nay độ dày sao lại không giống như mọi năm? Văn Thư Mặc cúi đầu vừa thấy, không khỏi líu lưỡi, nhiều như vậy? Quỷ keo kiệt Từ Chính này từ khi nào lại hào phóng như vậy?

Anh ngẩng đầu, có chút hoài nghi mà nhìn Từ Chính, người này vẫn là Từ Chính sao?

“ Khụ khụ.” Từ Chính bị anh nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên, ho khan vài tiếng, sau đó liếc qua phía Tiêu Tùng, Tiêu Tùng đang chuyên tâm nghịch điện thoại di động của mình, không rảnh nhìn về phía anh, lúc này anh mới thoáng thở phào, sau đó hạ giọng nói: “ Đây là lễ mừng năm mới bộ điện ảnh đầu tiên của Tiêu Tùng đóng vai chính, cậu hiểu chưa.”

Hoá ra đây là muốn anh lấy tiền đi hối lộ chủ biên của tờ tạp chí giải trí kia, muốn tuyên truyền.

“ Nhìn không ra được, thì ra anh lại là người ngoài lạnh trong nóng như vậy.” Bên ngoài đối với Tiêu Tùng tránh còn không kịp, ngầm lại giúp đỡ người ta. Văn Thư Mặc không khỏi trêu chọc một tiếng: “ Từ ca.”

“ Từ ca?” Tầm mắt Tiêu Tùng rời khỏi di động nhìn Văn Thư Mặc, có chút giật mình, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ nghe Văn Thư Mặc xưng hô như vậy với ai.

Văn Thư Mặc cũng quay đầu lại nhìn Tiêu Tùng, cười đầy thâm ý: “ Không có gì.”Tiêu Tùng nhìn Văn Thư Mặc cười bí hiểm không khỏi có chút lạnh cả sống lưng, vội vàng cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại.

“ Đúng rồi.” Từ Chính sợ Văn Thư Mặc nói lộ hết ra, vội vàng nói sang chuyện khác: “ Ngày mốt là đầu năm mới, cậu quay về thành phố Tô phải không?”

“ Đúng vậy.” Văn Thư Mặc gật đầu, mang theo một tia chờ mong: “ Tôi đã sớm hoà hảo với người nhà.”

Trong lòng Từ Chính vì Văn Thư Mặc cảm thấy vui vẻ đồng thời lại có một chút mất mát.

Hình như Văn Thư Mặc hình như phát hiện ra, hỏi một câu: “ Làm sao vậy?”

Từ Chính do dự trong chốc lát, mới chậm rãi hỏi ra khỏi miệng: “ Thư Mặc, về sau cậu có khả năng rời đi thành phố Sa hay không.”

Rời đi thành phố Sa tương đương với rời đi “ Chính Diễn”.

Văn Thư Mặc ngây ngẩn cả người, anh còn chưa hề lo lắng về vấn đề này, cha mẹ già rồi, anh dù sao cũng nên ở gần nhà một chút.

Bảy năm nay, anh làm việc đến mức bản thân mất hết cảm xúc, có tiếng là người cuồng công việc, làm việc chung với Từ Chính, bọn họ cùng nhau vượt qua mọi sự khó khăn, đưa tòa soạn lên đến đỉnh cao của kim tự tháp. Vô luận là mộng tưởng tuổi trẻ của chính mình, hay là sự nghiệp lúc trưởng thành, anh đều làm được, không thẹn với lương tâm.

“ Tôi…” Văn Thư Mặc mở miệng, do dự một lát, lắc đầu: “ Không biết.”

Từ Chính nghe lời này cũng có chút im lặng.

“ Quên đi, trước không nói đến chuyện này.” Một lát sau, Từ Chính thở dài một hơi.

“ Trạng thái này của cậu tựa như trở lại lúc mới vừa tới tòa soạn, lúc vào làm việc quả thực là không muốn sống.” Từ Chính cười cười: “ Tôi làm bà mối có chút thất bại a.”

“ Thư Mặc, quyền lựa chọn là của cậu.” Từ Chính nghĩ lại giúp Lâm Thâm một lần cuối cùng: “ Dáng vẻ không có sinh khí của cậu như lúc này thật sự tốt sao? Hai người…”

“ Tôi biết rồi.” Văn Thư Mặc đánh gãy anh, hiển nhiên giờ phút này không muốn nhắc tới Lâm Thâm: “ Nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước.”

Từ Chính lại thở dài một hơi, rơi vào đường cùng đành phải gật đầu đồng ý. Sao đó đảo mắt nhìn Tiêu Tùng đang ngồi trên sô pha, cậu ta đang dùng hai mắt sáng rực mà nhìn mình, Từ Chính che mặt đỡ trán, nhức đầu. Là ai nói chỉ có con gái nhiều chuyện?

“ Đúng rồi.” Văn Thư Mặc đứng ở cạnh cửa, quay đầu lại, mỉm cười với hai người: “ Năm mới vui vẻ.”

Rời nhà đi mười một năm, rốt cuộc anh có thể tại năm thứ mười hai cùng gia đình đoàn tụ ăn Tết.

Văn Thư Mặc nhét quà của mình mua cho người thân vào trong va li, ngồi trên máy bay, khoé miệng mang theo một tia cười mà chính anh cũng chưa phát hiện.

Đêm ba mươi, mọi người đều tụ tập tại nhà ông nội.

Ông nội già rồi, không phát giận nổi, đứa cháu trai trưởng này của ông, biết về nhà là tốt rồi.

Sau bữa cơm đoàn viên, anh từ bàn cơm đi đến sân nhà tản bộ, đánh giá xung quanh, muốn xem thử nhiều năm qua thay đổi như thế nào.

“ Chú cả, năm mới vui vẻ.”

Đột nhiên, một giọng trẻ con non nớt vang lên.

Văn Thư Mặc cúi đầu nhìn, là một cục bột nhỏ tết hai bím tóc đang ôm chân của mình không chịu buông tay, một đôi mắt đen láy tròn xoe chớp chớp, anh cảm thấy tim mình đều nhanh chóng bị làm cho mềm nhũn..

“ Đây là con gái của em họ của con, Văn Đồng.” Giang Hân bưng dĩa hoa quả đi ngang qua sân liền thuận tiện giải thích: “ Năm nay năm tuổi.”

Người em trai mà anh cảm thấy vĩnh viễn đều không trưởng thành nổi kia đều đã có con gái a.

…………..

Văn Thư Mặc ngồi xổm xuống, ôm lấy Văn Đồng, nắm tay của Văn Đồng rõ ràng còn không lớn bằng một phần tư bàn tay của mình, nắm ở trong tay lại làm cho anh cảm thấy một mảnh ấm áp: “ Đồng Đồng ngoan, chú cả ôm cháu đi lấy tiền mừng tuổi.”

Lúc đi ngang qua tầng một, nhóm cô thím đã sớm vây quanh một bàn líu ríu việc nhà, chú bác lại bắt đầu ở trên mâm bài đấu trí đấu dũng.

Văn Thư Mặc nghe những tiếng ồn ào đó, tay ôm Văn Đồng nắm thật chặt, giờ phút này anh mới thật sự cảm nhận được không khí ngày Tết, dường như cảm động đến muốn rơi nước mắt.

Thì ra, anh còn có thể ăn Tết náo nhiệt như vậy, anh nghĩ đến đời này đều không thể quay về nhà họ Văn được.

Mùng ba, Văn Thư Mặc theo ba mẹ trở về nhà mình, mùng bốn lại cùng ba mẹ đi chúc Tết.

Sáng mùng năm, anh thức dậy từ sớm, chờ ba mẹ gọi anh ra ngoài, kết quả mãi tới tám giờ Giang Hân còn mặc áo ngủ đi xuống lầu.

Giang Hân ngáp một cái: “ Hôm nay không cần sớm như vậy.”

“ Ngày hôm qua không phải mẹ nói muốn đi tới chỗ chú Tô một chuyến hay sao?”

“ Lâm Thâm hàng năm, cứ trưa mùng năm là sẽ đến chúc Tết, chúng ta chờ ở đây là được.” Giang Hân rót một ly nước, uống mấy ngụm: “ Tối hôm qua chơi mạt chược với ba con ở bên ngoài quá muộn, mẹ lại lên ngủ thêm lát nữa, mười giờ gọi ba mẹ.”

Văn Thư Mặc gật đầu, nhìn bóng dáng Giang Hân lên lầu, câu nói Lâm Thâm có lẽ sẽ không đến đây cuối cùng cũng không nói ra nữa.

Nếu ba mẹ biết bây giờ quan hệ của anh và Lâm Thâm đã giống như người xa lạ, nhất định sẽ thật thất vọng với mình đi?

Có phải bây giờ Lâm Thâm đang ở nhà họ Lâm ngay cách vách đây không?

Văn Thư Mặc ngồi ở phòng khách do dự thật lâu, cuối cùng đứng dậy đi nhà họ Lâm trước.

Lần này vẫn đụng phải Hồ Kiều Kiều ở cửa lớn, chỉ là khác với lần trước, lần này Hồ Kiều Kiều còn kéo theo một người, là Nguyễn Băng.

Nghĩ đến hai người cũng đã tu thành chín quả.

“ Anh Thư Mặc.” Hồ Kiều Kiều cười duyên chào anh: “ Năm mới vui vẻ.”

Văn Thư Mặc cũng khó có được mà nói giỡn: “ Lấy được tiền mừng tuổi chưa? Webchat hai là Alipay?” Làm bộ sẽ lấy điện thoại từ trong túi ra.

“ Không cần, không cần, em đều một đống tuổi rồi.” Hồ Kiều Kiều vội vàng xua tay: “ Tìm anh Sâm a?”

Tim của Hồ Kiều Kiều là thất khiếu linh lung, đương nhiên có thể nhìn thấu mục đích của Văn Thư Mặc.

Văn Thư Mặc gật gật đầu: “ Đúng vậy.”

“ Anh Thâm còn nằm trên giường bệnh ở Bắc Kinh đâu.” Hồ Kiều Kiều cười khổ: “ Em với Nguyễn Băng tính đêm nay đi thăm anh ấy.”

Năm mới, Lâm Thâm ở bệnh viện?

Tim Văn Thư Mặc bỗng nhiên bị nhắc lên tới cổ họng: “ Anh ấy…Làm sao vậy?”

“ Mấy tháng nay xuất huyết dạ dày hai lần, ông nội nói dù thế nào cũng không để anh ấy rời khỏi bệnh viện.”

Xuất huyết dạ dày nghiêm trọng hơn một chút sẽ biến thành ung thư dạ dày, Lâm Thâm, cậu sao lại không biết chăm sóc bản thâm như vậy.

Rõ ràng tách ra bảy năm đều qua được, hiện tại mới tách ra mấy tháng, cậu sẽ chịu đựng không nổi sao?

Móng tay Văn Thư Mặc sắp đâm vào trong thịt, nỗi nhớ Lâm Thâm vừa mới xoá nhoà đi tại một khắc này ùa vào trước mặt.

“ Anh có thể đi cùng với tụi em không?”

Anh cẩn thận mà nói ra, bởi vì anh biết không còn tư cách gặp Lâm Thâm.

Hồ Kiều Kiều kiên quyết lắc đầu.

Một chút ánh sáng trong mắt Văn Thư Mặc cũng tối sầm xuống, như là sẽ tắt.

“ Anh Thư Mặc.” Hồ Kiều Kiều gọi anh một tiếng: “ Hai người hiện tại cũng không thích hợp ở bên nhau.”

“ Anh của em mấy năm nay vì ông nội ngoài sáng trong tối cùng với mấy chi thứ tranh đấu, chú ba vì con của mình thế nhưng dùng tiền mua mạng của anh Thâm! Sau đó anh Thâm cũng thay đổi, trở nên ngày càng không từ thủ đoạn, càng ngày càng giống phong cách làm việc của ông nội.” Hồ Kiều Kiều có chút khổ sở: “ Dù sao hai người đã bảy năm không gặp, có lẽ anh Thâm đã không còn là người mà anh từng quen biết, anh cũng không phải người mà anh ấy từng biết.”

“ Từ nhỏ anh ấy đã im lặng ít nói, không dễ dàng thổ lộ tiếng lòng của chính mình. Hơn nữa yêu anh yêu đến không biết phải làm sao.” Hồ Kiều Kiều nặng nề nói: “ Dùng danh nghĩa của từ yêu mà lần lượt làm nhiều chuyện thương tổn đến anh.”

“ Thật xin lỗi.” Hồ Kiều Kiều cúi người trước Văn Thư Mặc: “ Đây là điều duy nhất mà người làm em gái như em có thể làm cho anh ấy.”

Hồ Kiều Kiều khẩn cầu như vậy, anh có thể không đồng ý sao?

Cả người đần độn mà về tới nhà, nếu Lâm Thâm đã không đến, anh cũng không cần thiết gọi ba mẹ dậy.

Văn Thư Mặc khoá mình trong phòng, thuốc lá hút hết một điếu lại thêm một điếu nữa.

Giữa hai hàng chân mày nhíu chặt là ngàn ngàn vạn vạn tâm sự không thể giải bày được.

Anh cảm thấy dường như mình đã mơ một giấc mơ, tỉnh vẫn chỉ là một mình anh, hết thảy những điều đó đều như nửa thật nửa giả.

Đầu năm mùng một gọi điện thoại chúc Tết chú Trần, chú Trần cũng thẳng thắn với anh, quả thật là vì Lâm Thâm mà không phải là do Từ Chính nhờ vả. Chú Trần còn nói, bệnh trầm cảm của anh hầu như đã khỏi hẳn, tâm bệnh phải có thuốc chữa tâm, Lâm Thâm chính là giải dược của anh.

Gặp lại Lâm Thâm, ở thời điểm mà tất cả sự việc đều đã rõ chân tướng, bệnh trầm cảm của anh đã sớm không trị mà khỏi.

Nước sông sẽ không chảy ngược, thời gian cũng sẽ không có cách quay lại, lúc thanh xuân thời điểm thực tốt, anh đối với Lâm Thâm cầu mà không được, trong lòng cố chấp vì Lâm Thâm, ý niệm muốn cùng cậu ở bên nhau luôn ở trong đầu, khiến cho anh mấy năm nay thống khổ không chịu nổi.

Một năm nay, anh cảm thấy mình như đã trải qua chuyện vài chục năm, Lâm Thâm xuất hiện, ba mẹ tha thứ, qua lại với nhau, Tề Đông lợi dụng.

Lâm Thâm tính kế anh bảy năm, tính kế anh đến toà soạn, tính kế anh có thể gạt đi ý niệm về Tề Đông trong đầu, tính kế anh có thể lại tiếp nhận cậu… Chỉ là Lâm Thâm ngàn tính vạn tính lại quên mất việc đem sự thay đổi của bọn họ tính vào.

Trong thời gian biến mất bảy năm, anh và Lâm Thâm đều thay đổi, Lâm Thâm thật cương quyết bá đạo, làm cho anh không thể chấp nhận. Mà anh không tin tưởng Lâm Thâm cũng làm cho tình cảm bị hung hăng đạp nát.

Điếu thuốc cuối cùng đã hút xong, tàn thuốc làm bỏng môi, lúc này Văn Thư Mặc mới từ trong suy nghĩ sâu xa mà bừng tỉnh.

Cả phòng đều là khói thuốc làm anh ho khan, cười khổ mở quạt thông gió ra.

Khoé mắt anh có vài giọt nước mắt trong suốt, không biết là do khói hun hay là do anh muốn khóc.

Mấy tháng nay anh một mực rối rắm việc cùng Lâm Thâm tách ra là đúng hay sai, rõ ràng là yêu lại không có khả năng ở bên nhau, anh biết chính mình sẽ hối hận cả đời.

Những việc mấy tháng nay nghĩ không thông suốt, bị con nhóc Hồ Kiều Kiều liếc mắt đã nhìn thấu.

Người nhà họ Lâm, quả nhiên đều không đơn giản.

Hít sâu một hơi đầy không khí mới mẻ, mượn gió lạnh thổi vào làm phòng tản bớt mùi thuốc lá.

Ngoài cửa sổ, hoa mai nở rộ, trong thế giới trắng toát bị điểm thêm vài giọt màu hồng không thể lau sạch được, có màu hồng diễm lệ, cũng có màu hồng tối tăm.

Giống như Lâm Thâm, ở trong tại chỗ trống trong thế giới của anh, lưu lại thật nhiều dấu vết, vui vẻ có, khổ sở có, anh đều không thể quên được, cũng không nỡ quên đi được.

Anh nghĩ muốn ở một năm kế tiếp này, nếu gặp lại Lâm Thâm.

Anh nhất định sẽ một lần nữa quen biết Lâm Thâm, cũng làm cho Lâm Thâm quen biết một anh khác.

Truyện Chữ Hay