Văn Thư Mặc ở nhà một ngày, Văn Hoa ngày thứ ba mới trở về.
Khi đó, Văn Thư Mặc đang cùng với Giang Hân ngồi trên ghế sô pha xem Ti vi, Văn Hoa mở khóa cửa đẩy cửa đi vào, ngay lúc nhìn thấy Văn Thư Mặc đang ngồi bên trong, cả người ông cứng lại.
Nghe thấy âm thanh mở khóa, Văn Thư Mặc chậm rãi ngẩng đầu lên, quả táo mà Giang Hân vừa cắt rơi khỏi tay anh, biểu cảm trên gương mặt anh trong chốc lát cũng như bị đông cứng lại.
Văn Hoa mặc một chiếc áo khoác màu xanh nước biển, bộ quần áo đã là kiểu của nhiều năm trước, nhưng vẫn sạch sẽ và gọn gàng, không có nếp nhăn. Chỉ là cánh tay rắn chắc đã trở nên gầy ốm đi, chiếc áo khoác trên người trông vô cùng rộng thùng thình.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn, có nhiều thăng trầm cuộc sống chứa trong đôi mắt ấy.
“Ba…”
Khi Văn Thư Mặc hét lên, anh nhận ra rằng giọng mình đã khàn đi.
Văn Hoa lấy lại tinh thần rồi bước vào, Giang Hân đi tới nhận lấy áo khoác của ông, treo nó lên tường.
Văn Hoa đi thẳng đến giống như không có nhìn thấy Văn Thư Mặc, ngồi ở trên sofa hút từng điếu thuốc một. Lúc cúi đầu xuống, Văn Thư Mặc nhận ra trên đầu ba mình có rất nhiều tóc bạc, mái tóc cũng đã thưa thớt dần.
Văn Thư Mặc đứng dậy đi vào phòng làm việc, lấy cây thước rồi đi ra, sau đó quỳ xuống trước mặt Văn Hoa. Anh quỳ xuống trước mặt Văn Hoa, hai tay cầm cây thước, sống lưng thẳng tắp.
“Ba.”
Anh không dám nhìn ba mình, chỉ cúi đầu, đây là cách thừa nhận sai lầm thường thấy của anh.
Một lúc lâu sau, Văn Hoa mới mở miệng, ẩn ẩn còn mang theo một tia oán trách: “Anh còn biết sẽ trở về hay sao? Tôi cứ tưởng rằng anh tự cho bản thân mình là một cô nhi, không có vướng bận gì.”
Đầu Văn Thư Mặc cúi xuống càng thấp hơn ngược lại nâng cao cây thước hơn, nói: “Ba, con xin lỗi, con đã không về gặp ba và mẹ suốt những năm qua, con cũng không gọi một cuộc điện cho mọi người. Con biết là sai rồi. Ba, con thực sự sai rồi. Ba đánh con đi, chỉ cần ba có thể tha thứ cho con, ba đối xử với con như thế nào cũng được. ”
Trước đây anh luôn oán hận ba mình vì sự bảo thủ, nhưng bây giờ, dù bao nhiêu oán hận đã biến thành tình cảm sâu đậm, anh đã sai rồi.
Anh đưa thước lên rất lâu nhưng Văn Hoa vẫn không nhận lấy. Cánh tay của Văn Thư Mặc bắt đầu mỏi mệt, đầu gối cũng bắt đầu đau. Nhưng anh biết rằng nỗi đau dù có lớn đến đâu cũng không thể nào so sánh được với nỗi khổ của ba mẹ anh bao năm qua. Thời gian cầm thước quá lâu, tay Văn Thư Mặc có chút không chịu nổi, khẽ run lên.
Văn Hoa đặt điếu thuốc trong gạt tàn, đứng dậy cầm lấy chiếc nhẫn đeo trên tay Văn Thư Mặc sau đó giơ lên cao, trong mắt tràn ngập tơ máu, giọng nói có chút điên cuồng.
“Anh biết sai rồi? Lúc trước anh bỏ đi không một lời nhắn, anh có biết là sai không? Anh có biết rằng mẹ của anh bởi vì lo cho anh nên đêm nào cũng đều không ngủ được, bây giờ tóc đã bạc trắng? Anh cũng biết là sai rồi sao? Đã mười hai năm rồi, Văn Thư Mặc, nếu như anh có chút lương tâm, sẽ không bỏ mặc để cho hai người già chúng tôi không chăm sóc không quan tâm!”“Con xin lỗi…”
Ngoại trừ ba chữ này, anh thật sự không biết phải làm sao. Thanh âm mang theo tiếng nức nở, đôi mắt anh cũng nhòe đi vì nước mắt.
“Ba, ba hãy đánh con thật mạnh.” Chỉ có như vậy, gánh nặng trong lòng anh mới có thể giảm bớt được.
Trong ký ức của anh, ba anh luôn là người cường tráng, mỗi một thước đánh xuống là một dấu đỏ. Nhưng hôm nay, ba nâng thước lên cao, nhưng hai tay lại lại kịch liệt run rẩy, Văn Thư Mặc nhìn vậy trong lòng vô cùng đau xót.
Ba anh mới ngoài năm mươi tuổi, vì sao nhìn qua là trông già nua như vậy, đều là vì anh, đều do anh, anh bất hiếu!
“Bang!”
Nỗi đau đớn trong dự kiến bất ngờ không có, mở mắt ra đã thấy, hoá ra là tiếng thước bị đập xuống đất.
Văn Hoa hồn xiêu phách lạc mà ngã trên ghế so pha.
“Quên đi, tôi và mẹ của anh đều đã già rồi, cũng không quản nổi được anh nữa, anh muốn làm gì thì làm đi…”
“Ba, ba có thể tha thứ cho con không?”
Văn Thư Mặc hai mắt đỏ hoe, quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy.
“A Hân, tối nay hãy đồ ăn thêm một miếng sườn heo kho nữa.” Văn Hoa không để ý đến lời của Văn Thư Mặc mà đối với Giang Hân- người ở một bên đang che mặt khóc.
Xương sườn kho tàu là món ăn Văn Thư Mặc thích nhất khi còn nhỏ, nhưng nhà hàng không ngon, anh chỉ thích ăn món này do mẹ nấu. Sau này, anh bỏ nhà ra đi cũng không bao giờ ăn xương sườn kho tàu nữa, trong lúc nhất thời trong lòng anh chua xót đến cực điểm, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Nam nhi đại trượng phu [1] có nước mắt cũng quyết không rơi, chỉ biết nén nỗi đau vào lòng.
[1] Nam nhi đại trượng phu: là cụm từ chỉ chung những người con trai có chí lớn, bản lĩnh và tài ba hơn người
Văn Thư Mặc còn đang ngây ngốc mà quỳ, Giang Hân liền đi tới nói với anh: “Con trai, mau đứng dậy, ba tha thứ cho con rồi.
” Tha thứ cho con?”
Văn Thư Mặc ngơ ngác nhìn Văn Hoa, anh không thể tin được ba mình lại dễ dàng tha thứ cho mình như thế này. Mặc dù khuôn mặt Văn Hoa vẫn lạnh lùng, nhưng sự tức giận trong mắt ông đã biến mất, vẻ mặt ông trở nên bình tĩnh hơn.
Giang Hân hạ thấp giọng nói: “Ba con tính tình chính là như thế này. Ông ấy có chết cũng sẽ không cúi đầu. Biết bao nhiêu năm rồi ông ấy vẫn như vậy, cái này con cũng biết. Ông ấy đã tha thứ cho con khi yêu cầu mẹ thêm món xương sườn kho tàu yêu thích của con khi còn bé. Con, mau dậy đi, trên đất lạnh lắm, cứ quỳ gối như vậy con sẽ sinh bệnh đấy. ”
Văn Thư Mặc vẫn có chút không rõ, cẩn thận hỏi: “Ba, những gì mẹ nói có phải là thật không?”
Văn Hoa uống một ngụm trà, chống cằm chỉ vào cây thước trên mặt đất: “Còn không bỏ thước trở về chỗ cũ? Đặt ở đây còn muốn bị đánh à?”
Cuối cùng Văn Thư Mặc cũng nở một nụ cười, cầm cây thước lên, lau sạch rồi đặt về lại phòng làm việc.
Sau khi từ phòng làm việc đi ra, Giang Hân nói, “Thư Mặc này, tối nay hãy gọi tiểu Lâm đến ăn cơm cùng nhau.”
Văn Hoa tiếp lời: “Tiểu Lâm đứa trẻ này vẫn như khi còn bé, bề ngoài thì lãnh đạm nhưng thực ra lại có tấm lòng nhân hậu, hiếu thảo. Chúng ta một nhà cùng nhau ăn cơm đoàn viên.”
“Vâng.” Văn Thư Mặc gật đầu, tuy rằng không biết mấy năm nay tại sao Lâm Thâm lại làm như vậy, nhưng phải nói rằng những chuyện này ít nhiều là nhờ có Lâm Thâm.
Câu tiếp theo của Giang Hân gần như đánh gục Văn Thư Mặc.
“Mấy năm nay mẹ đã xem tiểu Lâm như con trai của mình.”
Văn Thư Mặc đỡ lấy lan can, mới không để mình từ cầu thang té ngã xuống. Có lẽ, mẹ anh chỉ quá thích Lâm Thâm, xem Lâm Thâm như là con nuôi thôi, không giống như điều anh tưởng tượng.
Buổi tối, Lâm Thâm đến nhà của anh.
Cũng giống như nhiều năm trước, anh, ba, mẹ và Lâm Thâm, bốn người họ cùng nhau ăn cơm, và mẹ anh không ngừng gắp đồ ăn cho Lâm Thâm. Điều này khiến Văn Thư Mặc nghi ngờ rằng chính mình không phải là con ruột của mẹ mà con ruột là Lâm Thâm.
Hôm nay dường như là khác hẳn.
“Dì ơi, dì ăn nhiều thêm một chút, cái này ăn ngon, cái này dì nếm thử xem, còn có cái này.”
“Chú, chú uống bớt rượu, uống nhiều canh cá đi, cá rất tươi.”
Lâm Thâm vẫn luôn gắp thức ăn cho Văn Hoa cùng Giang Hân, khiến hai người thấy có chút xấu hổ, Giang Hân mỉm cười: “Tiểu Lâm này, không ngờ cháu biết nấu ăn, hơn nữa còn nấu ngon như vậy!”
Lâm Thâm nở nụ cười: “Làm gì có làm gì có, chỉ là một vài món đơn giản thôi, làm sao có thể so với dì với chú, dì không ghét bỏ là mừng rồi.”
“Làm sao có thể ghét bỏ, cái đứa nhỏ này!”
Văn Thư Mặc vẫn đang ăn cơm trong bát, chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay làm cho anh vừa kinh ngạc vừa có chút không biết nói gì, đầu tiên là Lâm Thâm đến gặp ba mẹ anh vào ngày đầu năm mới, sau đó mẹ anh mới chấp nhận cho anh về nhà. Thậm chí người ba mà anh nghĩ rằng sẽ không thể tha thứ cho mình, giờ cũng đã tha thứ cho anh, cuối cùng là Lâm Thâm biết nấu ăn?
Mùi vị món này này giống như những món ăn trong quán, làm sao có thể gọi là chỉ mấy món đơn giản được?
Giang Hân nói: “Aiz, Thư Mặc, con làm sao cứ ngây người ra thế, mau ăn cơm đi.”
Vừa dứt lời, trong chén của Văn Thư Mặc nhiều thêm hai khối xương sườn kho tàu, đây là được Lâm Thâm gắp cho.
“Mặc dù không ngon bằng những món dì đã làm, nhưng Thư Mặc cũng có vẻ thích nó.” Lâm Thâm nói mà không ngẩng đầu lên, chuyên tâm mà gắp xương cá, khuôn mặt nghiêng bị ráng chiều hắt lên một tầng ửng đỏ, mặt than trăm năm không đổi bây giờ thêm vài phần linh động.
Văn Thư Mặc cắn một miếng xương sườn, nhai trong miệng, sắc mặt vui vẻ nói: “Cũng tạm được.”
Anh sẽ không thừa nhận rằng nó rất ngon.
__________
“Dì ơi, cháu muốn học nấu cháo từ dì.”
“Con muốn học món cháo gì, dì đều dạy con hết.”
Văn Thư Mặc đang lau bàn ăn nghe được cuộc nói chuyện của Lâm Thâm cùng Giang Hân, nhíu nhíu mày, trong lòng có chút ngoài ý muốn, tại sao Lâm Thâm lại đột nhiên muốn làm đầu bếp.
Khi anh mang bát vào bếp để chuẩn bị rửa, một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu anh, anh nhớ đến ngày hôm đó lúc làm xong, bát cháo trên bàn ngày hôm sau …
Bát cháo vô cùng xấu đó.
Anh dường như đã hiểu ra.