Biên tập: TBB
Tối muộn hôm đó, Vu Tri Nhạc nằm trên giường chuyên tâm đọc sách.
Thỉnh thoảng điện thoại di động trên gối sẽ hiện lên thông báo nhắc có tin nhắn mới, cả tin nhắn WeChat, cuộc gọi đến cũng rất nhiều.
Vu Tri Nhạc đều không phản ứng.
Tùy Nhã là bạn cùng phòng của cô, mới tốt nghiệp học viện âm nhạc trung ương. Cô ấy rất có tài đánh đàn, công ty bồi dưỡng cô ấy như người nối nghiệp ban nhạc Red, có thể nói là tiền đồ vô hạn.
Cô ấy rũ mắt xem bình luận trên Weibo, sau lưng phát lạnh: “Mấy anh hùng bàn phím thật khủng bố.”
“Có thể khủng bố tới đâu?” Vu Tri Nhạc liếc mắt.
Tùy Nhã xấu xổ đọc: “Nói những điều thô tục, tôi nói giúp cô một chút đã nhận lại hơn lời mắng chửi… Những người này quá gắt gỏng.”
“Có điều…” Tùy Nhã tò mò: “Cô làm thế nào mà đứng trước nguy cơ trong chương trình đó vẫn sáng tác được bài hát?”
“Thỏ nóng cũng cắn người.”
“Cô không giống thỏ chút nào…”
“Chó cùng rứt giậu.”
“…”
Nhắc tới chó lại nhớ tới một người.
Tùy Nhã đấm vai hai cái: “Bị cô thay đổi như vậy, cuối cùng bài nào được phát sóng?”
“Phát sóng bài phía sau.” Vu Tri Nhạc lại rời mắt về trang sách: “Lúc ấy đã ghi hình xong rồi.”
“Vậy bài Nghiêm An sáng tác cho cô thành phế thải?”
“Ừ.”
“Mẹ nó, cô lợi hại thật đó.”
Bát quái là bản tính của phụ nữ, Tùy Nhã lại tiếp tục lướt Weibo xem tin tức liên quan tới Vu Tri Nhạc, những bêu rếu ùn ùn kéo tới đó không biết là tốt hay xấu với cô.
Nhưng Tùy Nhã mau chóng phát hiện ‘một dòng chảy trong suốt’ trong tình cảnh hỗn độn này, hay có thể nói là… ‘luồng gạch đá’?
Anh trích dẫn những bình luận nhục mạ Vu Tri Nhạc, sau đó trả lời bằng những lời ủng hộ và bảo vệ cô, thái độ cực tươi sáng và thoải mái. Hơn nữa việc đó còn thành công giúp cô giảm đi phần trăm thù hận và giễu cợt. Sức chiến đấu của người này cực mạnh, đẩy lùi cả đoàn fan như ong vỡ tổ kia.
Tùy Nhã thấy tên người này rất quen.
Đợi tới khi vào Weibo của anh, cô ấy đột nhiên nghĩ tới hình như đây là người tới vào giữa trưa hôm đó…
Tùy Nhã nhìn người phụ nữ trên giường: “Tri Nhạc, giám đốc Cảnh hôm trước tới chỗ chúng ta tìm cô là giám đốc Cảnh Thắng của công ty địa sản Cảnh Nguyên sao?”
Ngón tay đặt lên trang sách hơi dừng lại, Vu Tri Nhạc đáp: “Phải.”
“Tôi không nhịn được nữa rồi.” Tùy Nhã tùy ý thả mình xuống ghế dựa: “Cô và anh ấy có quan hệ thế nào vậy? Bạn bè? Người yêu? Dù sao cũng không bình thường đi.”
Vu Tri Nhạc không tiếp lời.
“Anh ấy chơi cũng lớn quá đi.” Tùy Nhã mở Weibo của Cảnh Thắng ra, đọc vanh vách những lời bừng bừng khí thế của anh với cư dân mạng:
“Tôi tình nguyện nói giúp Vu Tri Nhạc đấy, balabalabala một lúc, cô gấp như thế là sợ tôi không trả nổi phí nói chuyện?”
“Xét ngược lại cả dòng họ Cảnh, tôi là phú nhị đại, ba đời trên cũng vậy. Anh thì sao? Nghèo n đời đi, có sức có lực sao không đi kiếm tiền còn ngồi lên mạng nói nhảm.”
“Tôi không đáng? Tôi cực thẳng thắn, không hề quanh co, thẳng thắn tới mức dám dùng tên thật để dạy kẻ trốn chui trốn lủi trong cống ngầm như anh cách làm người.”
“Để ý tới một ca sĩ mà không để tâm giọng hát, không nghĩ tới tác phẩm của cô ấy, cứ thế gán cho cô ấy mấy cái mác rách nát kia sao? Ballad thúc thúc của mấy người có phải không dám xuất đầu lộ diện không? Sợ bị học sinh vượt mặt nên chỉ có thể dùng sự thương hại thê thảm đó vớt vát lại?”
“Cô ấy vốn không ‘đen’, tôi thay cô ấy tẩy trắng cái gì?”
“Cái gì? Chó cậy chủ? Thế nên cô cũng kêu ‘gâu gâu’ khi gọi Nghiêm An?”
…
Tùy Nhã vừa đọc vừa cười: “Ha ha ha anh ấy thật thú vị, đọc cũng thấy đã.”
Vu Tri Nhạc: “…”
Người phụ nữ muốn tiếp tục đọc sách, hai tai không nghe chuyện bên ngoài. Nhưng nghĩ tới Cảnh Thắng không đầu không đuôi ra mặt chém giết giúp mình, cô đột nhiên thấy phiền muộn, không đọc nổi chữ nào.
Vì sao lại có kiểu bạn trai cũ… đầu gấu như vậy chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Vu Tri Nhạc ngồi dậy rồi xuống giường, lấy điện thoại ra khỏi phòng ngủ.
Đứng ở hành lang không bóng người, Vu Tri Nhạc bấm vào số điện thoại vẫn luôn gửi tin nhắn tới cho mình.bg-ssp-{height:px}
Đối phương nhận điện thoại nhanh như chớp.
“A lô? Vu Tri Nhạc?” Giọng anh mang vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, còn có ý cười. Mỗi chữ nói ra đều như chớp động sáng lấp lánh: “Có phải Vu Tri Nhạc không? Không phải bị trộm điện thoại đấy chứ? Này! Là em hả?”
Chân mày Vu Tri Nhạc khẽ động, mím môi: “Em đây.”
“…” Bên kia đột nhiên im lặng, mấy giây sau mới đáp lại: “Em đợi chút, lát nữa hãy nói chuyện.”
“…?”
“Tim không ổn lắm, để anh nghỉ chút.”
“…”
“Lừa em đó.” Lại là giọng nói bỉ ổi quen tai đó: “Sức khỏe anh tốt lắm, thân thể cường tráng.”
“…”
Không muốn nghe anh tán dóc linh tinh, Vu Tri Nhạc mau chóng trở về chuyện chính: “Anh đừng trả lời bình luận trên mạng nữa, được không?”
“Thì ra em vẫn luôn để ý anh.” Sau đó Cảnh Thắng lại cười hì hì, vui vẻ đắc ý: “Biết em liên lạc vì chuyện này, anh đã sớm mắng chửi họ một chút.”
“… Cảnh Thắng.” Vu Tri Nhạc liếm răng: “Đừng ầm ĩ nữa, anh không phải một người.”
“Đúng, nói không sai, anh là chó nhỏ của Vu Tri Nhạc.”
“Ý em là mỗi lời nói, cử chỉ của anh đều là hình tượng của công ty, đừng tự do làm loạn như vậy.”
“Hình tượng của anh rất tốt, không thể bắt bẻ.” Anh ở đầu kia vẫn nói năng ngọt xớt.
“Cảnh Thắng!” Vu Tri Nhạc nổi giận, trách anh.
Cảnh Thắng hơi xịu xuống, như thể tai và đuôi cũng cụp xuống, vừa tiu nghỉu vừa đáng thương: “Được, anh không mắng dân mạng nữa.”
Giọng anh đột nhiên hạ thấp, nhè nhẹ như lông vũ gại vào tai người, gọi biệt danh chỉ hai bọn họ biết: “Cá Khô Nhỏ, anh rất nhớ em.”
Lời này như dòng nước ấm tưới vào lòng Vu Tri Nhạc, ấm áp và căng chặt. Cô thở dài một hơi, cuối cùng điều muốn nói đều không thoát ra được.
Vừa muốn nói tạm biệt, người đàn ông đột nhiên nói: “Em xuống dưới đi.”
Không đợi Vu Tri Nhạc phản ứng, anh lại nói thêm: “Anh đến tòa nhà chỗ em rồi.”
Không quá tin tưởng, nhưng tim Vu Tri Nhạc vẫn đập mãnh liệt: “Anh đừng làm loạn nữa được không?”
“Anh đến thật mà.” Cảnh Thắng nói rất chính xác: “Lúc em gọi điện thoại, anh mới đi ra từ ga-ra. Rất muốn gặp em, bây giờ sẽ tới gặp em.”
“Bây giờ muộn lắm rồi.” Vu Tri Nhạc nhớ lúc trước màn hình khóa điện thoại hiển thị :.
“Không muộn, giờ là thời gian sớm nhất của một ngày.” Hô hấp bên tai thêm nặng, Vu Tri Nhạc nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của anh trên hành lang quanh co.
Cảnh Thắng vẫn còn nói: “Hơn nữa, lúc nào tới gặp em cũng không muộn.”
Anh nhẹ nhàng báo tình hình bên mình: “Anh muốn lên gác. Sợ điện thoại ngắt tín hiệu nên không đi thang máy, em tới cửa thoát hiểm ở hành lang chờ anh, chỗ…”
Giọng nói của anh hơi ngừng lại.
Vu Tri Nhạc đang đứng ở vách tường, quay lại thì bắt gặp người đàn ông đứng ở bậc thang cuối.
Anh đứng ở chỗ cũ, vẫn còn hơi thở dốc. Giữa hành lang mờ tối, áo sơ mi trắng của anh như ánh lên một tầng sáng. Anh vẫn đang nhìn cô, tình ý trong đôi mắt đen như mực chưa từng giảm đi.
Vu Tri Nhạc rũ tay, cô bỗng thấy cảnh này thật quen thuộc.
Có lẽ vào một đêm yên tĩnh năm cô mười mấy tuổi, từng có một thiếu niên áo trắng bay tới, bất ngờ xông vào giấc mơ đẹp đẽ của cô.
Hai người một trên một dưới, nhìn nhau qua góc nghiêng này trong giây lát.
Khuôn mặt người đàn ông dần lộ ra nụ cười ngạc nhiên, mừng rỡ. Anh không đứng tại chỗ nữa mà bước nhanh tới chỗ cô. Sau đó không đợi Vu Tri Nhạc nói lời nào đã ôm cô vào ngực.
Cảnh Thắng ôm gấp gáp, siết chặt —— như dùng hết sức lực, muốn đem Vu Tri Nhạc khảm vào thân thể mình, có như vậy cô mới không chạy thoát được.
Vu Tri Nhạc cảm nhận được cằm anh cọ vào thái dương của mình, cô cũng cảm nhận được phần dấu vết gai gai, ngưa ngứa tích lại nhiều ngày mà anh chưa kịp xử lý.
Vu Tri Nhạc muốn dời mắt đi, tách xa anh mấy cm.
“Vu Tri Nhạc.” Cảnh Thắng bỗng nhìn góc mặt nghiêng của cô, tay vốn đang vòng qua người Vu Tri Nhạc hơi nới lỏng, sau đó đưa tới sau gáy cô: “Có phải em biết anh sẽ đến không?”
Anh hỏi, đột nhiên kéo mũ liền áo của cô lên, tay cách lớp áo để lên gáy Vu Tri Nhạc. Sau đó anh lần nữa ấn cô trở lại ngực mình, hai người thân mật không chút khoảng cách, cũng không thể cự tuyệt.
“Bây giờ em là người nổi tiếng rồi.” Giọng nói ấm áp của người đàn ông ở bên cạnh trêu chọc: “Không muốn để người khác thấy mặt em, chỉ có thể đứng ở đây thôi.”
Hết chương .