Về màn kịch này, thực ra hai người đã lên kế hoạch từ trước lâu rồi. Vốn là có thể làm từ tháng trước, nhưng Cố Tích Hoa không đành lòng để Thẩm Châm bị tổn thương, kéo hết lần này tới lần khác, cứ kéo mãi thì theo thời gian Tống Thanh Vãn làm chuyện này sẽ càng nguy hiểm hơn, vì thế Cố Nam Thành phải ra mặt mới khiến anh ra lựa chọn. Cố Tích Hoa không phải là người nhân từ nương tay, nhưng bởi vì đối phương là Thẩm Châm nên anh mới không quả quyết như lúc thường. Lần đầu tiên Thẩm Châm nói không muốn con cái, hơn nữa bày tỏ sự quyết liệt, Cố Tích Hoa đã nhạy cảm nhận ra sự sợ hãi và hoang mang trong đáy mắt Thẩm Châm. Anh không thể hỏi Thẩm Châm nguyên nhân vào lúc ấy, Thẩm Châm không nhất định muốn nói ra. Hơn nữa, Cố Tích Hoa có trực giác, chuyện lớn như thế ảnh hưởng đến Thẩm Châm khẳng định là rất tồi tệ, anh cũng không muốn tàn nhẫn ép cô nhớ lại lần nữa.
Vì thế Tống Thanh Vãn kể lại với anh.
Hồi Thẩm Châm bốn tuổi, trong nhà có bà con xa tới chơi, một đôi vợ chồng trẻ tuổi, người đàn bà đã mang thai sáu tháng, khệ nệ, trong mắt lộ ra vẻ không tử tế ít học, lúc cười tươi luôn cảm thấy giả dối. Thẩm Châm không thích bọn họ. Đứa trẻ bốn tuổi vừa lúc có năng lực kém để nhận biết và đánh giá thế giới, từ ba tuổi đến mười tuổi là thời kỳ quan trọng hình thành tính cách, vào lúc ấy xảy ra chuyện lớn như vậy khiến Thẩm Châm chịu ảnh hưởng không ít. Nhưng Tống Thanh Vãn cũng chẳng ngờ chuyện đó lại ảnh hưởng Thẩm Châm nghiêm trọng như thế, vượt qua dự kiến của mọi người.
Lúc ấy Thẩm Châm đang chơi ở đầu cầu thang, người đàn bà kia ngủ trưa xong thì đỡ bụng đi ra, Thẩm Châm thấy bà ta đi đứng hơi lảo đảo nên vươn cánh tay mũm mĩm để dìu bà ta, đuôi mắt của người đàn bà kia nhướng lên thoạt nhìn không tử tế và gian ác, bởi vì vừa ngủ trưa dậy nên giọng hơn khàn: “Có chút thiếu máu, ngủ dậy đầu còn hơi choáng váng… Cô bé dìu tôi được không?”
Thẩm Châm mở to đôi mắt long lanh, rất nghiêm túc nói: “Được ạ.”
Người đàn bà kia mỉm cười, khom người véo mặt cô, dùng sức mạnh đến nỗi khiến Thẩm Châm cảm thấy rất đau, ánh mắt quyết tuyệt và liều lĩnh của người đàn bà kia khiến Thẩm Châm bốn tuổi nhìn không hiểu lại theo bản năng sợ hãi. Hai người đứng đầu cầu thang nói chuyện, bên cạnh chính là cầu thang chín bậc, không coi là dốc, nhưng nếu một thai phụ lăn xuống thì khẳng định xảy ra chuyện lớn. Vì thế Thẩm Châm nhìn người đàn bà kia đứng thẳng lưng, lảo đảo mấy bước rồi ngã xuống, tiếng thét thảm thiết như tiếng sấm, mấy năm sau đó Thẩm Châm vẫn bị tiếng kêu thảm thiết kia tra tấn ác mộng mỗi đêm.
Ngay lập tức, máu đỏ chảy ra, người đàn bà kia ôm bụng sắc mặt trắng bệch, tiếng hô to “Con của tôi”…
Bà Thẩm nghe tiếng hét nên từ phòng bếp chạy ra, những người khác nghe tiếng cũng ra theo, vì thế bọn họ trông thấy Thẩm Châm kinh hoảng đứng ở đầu cầu thang và người đàn bà mang thai đau đớn dưới lầu. Sau đó ở trên xe cứu thương, Thẩm Châm chỉ nói mình không nhớ được trước đó xảy ra chuyện gì, lúc ấy trong đầu cô là một mảnh trống rỗng, chẳng nhớ được gì.
Cho đến khi người đàn bà kia nằm trên cáng được đưa lên xe, bà ta nắm tay bà Thẩm nói: “Đừng trách Thẩm Châm…”
Trong chớp mắt mọi người đều cứng đờ.
Thẩm Châm bốn tuổi lấy lại tinh thần lớn tiếng hét lên “Không phải con không phải con đẩy bà ta”, không ai trả lời, bà Thẩm ở một bên lau nước mắt, ông Thẩm kéo chồng của người đàn bà kia vào phòng sách.
Con nít bốn tuổi, không thích người lớn, sức lực không đủ, cũng không biết thai phụ yếu ớt cỡ nào, bởi vì không thích mà đẩy đùn, bởi vì người lớn thiếu máu mới thức dậy choáng váng đầu óc, vì thế gây ra hoạ lớn. Con nít sợ máu, cũng biết mình gây hoạ, nên theo bản năng sẽ nói “Không phải con”, mỗi người lớn hồi bé đều vì không để bị phạt mà nói “Không phải con làm”, bọn họ cho rằng, lời nói của đứa trẻ bốn tuổi này cũng là thế.
Không ai tin người phụ nữ kia tự mình ngã xuống, dù sao cũng không có người lớn nào sẽ lấy sinh mệnh ra đùa giỡn, mà lời con nít thật chẳng có trọng lượng nào. Trông thấy, nghe được, kinh nghiệm tổng kết ra, phán đoán hành vi của con nít, vì thế chuyện này cứ cho là như vậy.
Cũng may cuối cùng trải qua cấp cứu đã bảo vệ được mạng sống của người đàn bà kia, nhưng không còn đứa nhỏ.
Về phần sau đó xảy ra chuyện gì, Tống Thanh Vãn không biết, nhưng từ đấy Thẩm Châm trông thấy thai phụ là sợ, người mang thai đến gần cô sẽ oà khóc to, sau đó phát triển thành chứng sợ phụ nữ có thai, rất nghiêm trọng. Sau khi trưởng thành Thẩm Châm cũng không tới gần bất cứ thai phụ nào. Người quen biết có thai thì cô chỉ có một cách giải quyết —— mười tháng không liên lạc, sau khi đứa bé chào đời thì tặng quà gấp đôi để nhận lỗi. Cũng may mọi người quen đều biết tình huống của Thẩm Châm nên chỉ oán trách vài câu rồi thôi.