Khi Hứa Ngôn trở lại địa điểm tổ chức dạ hội, bữa tiệc cũng sắp kết thúc, mọi người chụp ảnh tập thể trên sân khấu. Cậu đứng cùng Lục Sâm, Lục Sâm thấp giọng nói: "Hai tiếng nữa chúng ta ra ngoài ăn khuya."
"Bây giờ cũng rạng sáng rồi" Hứa Ngôn nói, "Hãy để tôi đi ngủ, xin anh"
Lục Sâm nhìn về phía trước, khẽ mỉm cười: "Thần tượng của cậu cũng sẽ tới, tôi đã hẹn rồi."
Hứa Ngôn: "Không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ đợi ở cửa phòng anh đúng giờ."
Thần tượng là một nhiếp ảnh gia bậc thầy ở Hoa Kỳ, người mà Hứa Ngôn đã ngưỡng mộ từ khi còn học đại học. Những năm tháng ở nước ngoài Hứa Ngôn may mắn từng được gặp anh, nhưng lần nào họ cũng vội vội vàng vàng, không có cơ hội để giao tiếp.
"Anh ấy mới đến Bắc Kinh ngày hôm qua, lệch giờ nên còn chưa đến, buổi tối không ngủ được, quả thực là một sự kết hợp hoàn hảo", Lục Sâm nói.
Hứa Ngôn ánh mắt hưng phấn gật gật đầu.
Bữa tiệc kết thúc, Hứa Ngôn đang muốn chuồn, Ngu Tuyết kéo cậu lại: "Đi uống rượu!"
"Không, hôm nay tôi mệt quá rồi." Hứa Ngôn không có ý định đi uống rượu, cậu nói: "Để tôi nghỉ ngơi cho tốt, gần đây tôi hay tức ngực khó thở, cơ thể không chịu nổi."
Ngu Tuyết nghi ngờ nhìn cậu, tình cờ có người đến chào hỏi, Hứa Ngôn nhân cơ hội này quay người bỏ chạy.
Cậu trở về phòng, tắm rửa rồi nằm lên giường, lúc sắp chìm vào giấc ngủ trên môi nở nụ cười mong chờ. Nhưng rất nhanh, hơn một giờ sau, chuông điện thoại vang lên như đòi mạng, Hứa Ngôn nhấc máy, thấy là trợ lý Ngu Tuyết gọi điện cầu cứu, nói rằng Ngu Tuyết đã uống quá nhiều.
Hứa Ngôn cúp điện thoại, đi xuống lầu, cậu cùng chị Vân quản lý của Ngu Tuyết cùng lên xe, chị Vân thấp giọng than thở: "Tiểu tổ tông!"
Xe đậu ngay lối vào khu VIP để tránh bị chụp ảnh. Hứa Ngôn bế Ngu Tuyết lên và nói: "Trước tiên hãy đưa cô ấy đến chỗ của tôi. Tầng của mọi người quá nhiều nghệ sĩ và đoàn đội, lỡ như bị bắt gặp thì không tốt lắm, paparazi cũng đang canh ở đó"
"Có thể nào bớt gây chuyện cho tôi được không, bà cô của tôi!" chị Vân vỗ ngực, "Sớm muộn tôi sẽ bị cô chọc tức đến mức phải uống Cửu Tâm Hoàn."
Hứa Ngôn muốn cười, trong lòng thầm nghĩ nếu không gây rắc rối thì không phải là Ngu Tuyết. Khi còn là dân nghiệp dư, cô thích uống rượu thâu đêm, sau khi thành danh rồi cô vẫn duy trì phong cách của riêng mình, có người thích cô, có người lại không ưa, chuyện rất bình thường.
Cô và Hứa Ngôn nhìn chung được coi là có quan hệ tốt trong ngành, những năm Hứa Ngôn ở nước ngoài, cậu rất ít khi về Trung Quốc tham gia sự kiện, bởi vì chủ yếu chụp ảnh phong cảnh, nên độ nổi tiếng trước công chúng không cao, chính Ngu Tuyết là người đã bỏ qua rất nhiều nhiếp ảnh gia trong nước, bay sang Pháp tìm cậu chụp ảnh. Mỗi lần đoàn đội đăng những bức ảnh liên quan lên weibo, họ đều làm theo yêu cầu của Ngu Tuyết lần nào cũng phải @Hứa Ngôn, trực tiếp gián tiếp đều giúp cậu mà nâng cao mức độ phổ biến và các thương vụ hợp tác —— Nếu tác phẩm của Hứa Ngôn là nền tảng để cậu có được chỗ đứng trong giới, thì Lục Sâm người đã dẫn dắt cậu vào giới thời trang Bole, còn Ngu Tuyết chính là phú bà nhắm mắt cung cấp tài nguyên trong giới giải trí.
Cũng giống như đại gia xem truyền hình trực tiếp treo thưởng Rocket và Ferrari, đơn giản thô bạo, hiệu quả lập tức thấy rõ.
Sau khi ra khỏi thang máy, Hứa Ngôn ôm cô vào phòng, Ngu Tuyết căn bản không biết tình huống hiện tại mình là như thế nào, nên bắt đầu lớn tiếng hát. Trợ lý hoảng sợ đưa tay che miệng lại, nhưng vẫn phát ra chút tiếng động, vừa đi tới cửa liền nghe thấy cạch một tiếng, cửa đối diện phòng Hứa Ngôn mở ra.
Huyết áp của chị Vân và trợ lý đều tăng vọt, Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn Thẩm Thực, an ủi họ: "Không sao đâu, người quen."
Ngu Tuyết cũng ngừng hát, chớp mắt nhìn Thẩm Thực, khuôn mặt đó khó quên đến nỗi dù rất say nhưng cô vẫn nhanh chóng nhớ lại khu chung cư cũ vào ba năm trước, người đàn ông đã đợi trước cửa nhà Hứa Ngôn cả một đêm.
"A, đây không phải là..."
Không đợi cô kịp nói bất cứ điều gì không nên nói, Hứa Ngôn đã ôm cô đi vào phòng.Vừa đặt người lên giường thì điện thoại lại reo, là tổng biên tập gọi đến. Hứa Ngôn bảo họ trông chừng Ngu Tuyết còn cậu ra phòng khách nghe điện thoại. Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là bị thất lạc một file nén, Hứa Ngôn đi đến máy tính tìm rồi gửi lại cho cô.
Có người nhấn chuông cửa, Hứa Ngôn nhìn qua mắt mèo, sau đó mở cửa.
"Có cần dùng thuốc giải rượu không?" Thẩm Thực hỏi, "Uống vào sẽ thấy dễ chịu hơn chút."
"Được" Hứa Ngôn nói, "Cảm ơn"
Thẩm Thực gật đầu, quay về phòng lấy thuốc, Hứa Ngôn cửa hé mở. Trợ lý vào phòng tắm vắt khăn nóng, chị Vân đang nghe điện thoại, Hứa Ngôn ngồi bên giường lấy khăn giấy lau nước mắt cho Ngu Tuyết, cậu vừa cúi người đã bị cô tóm lấy cổ.
"Người vừa rồi... có quan hệ gì với anh? Tôi đã từng nhìn thấy anh ta trước cửa nhà anh"
Cái người này cho dù say rượu cũng không thay đổi bản tính bát quái, Hứa Ngôn cũng không nói gì, Ngu Tuyết mím môi, bật khóc: "Chồng à, sao anh lại làm 0 ở bên ngoài sau lưng tôi vậy?"
Hứa Ngôn: "..."
Thẩm Thực vừa bước vào phòng, tình cờ gặp trợ lý đang rót nước trong phòng khách, đối phương có chút sợ hãi, Thẩm Thực giơ tay lắc lắc hộp thuốc, nhẹ giọng nói: "Đến đưa thuốc giải rượu đây."
"Được được" Trợ lý nhỏ giọng đáp, "Cám ơn anh!" Cô nhận lấy thuốc giải rượu, Thẩm Thực với cô cùng đi vào phòng ngủ.
Hứa Ngôn quay đầu lại nhìn, không chú ý tới Thẩm Thực ở bên cạnh kéo cửa lại, cậu nói với trợ lý: "Đưa khăn cho tôi." Trợ lý đưa khăn tắm qua, Hứa Ngôn lau nước mắt trên khóe mắt Ngu Tuyết rồi đắp khăn lên. Đắp khăn nóng lên mắt, đặt trên trán hỏi: "Có thấy buồn nôn không?"
Ngu Tuyết lắc đầu, ánh mắt nhìn xuyên qua vai Hứa Ngôn, nhìn thấy Thẩm Thực, nàng đột nhiên không biết vì sao có chút run run, cũng không gọi chồng nữa: "Hứa Ngôn."
Hứa Ngôn ẩn nhẫn mà nhắm mắt lại, kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy?"
"Điều hòa, tăng nhiệt độ lên một chút" Ngu Tuyết rụt rè mà rời ánh mắt khỏi Thẩm Thực, lẩm bẩm nói.
Trợ lý lập tức điều chỉnh nhiệt độ, Hứa Ngôn nhìn thấy thuốc trong tay cô liền nhận ra Thẩm Thực đã mang thuốc đến, quay người lại thì thấy Thẩm Thực quả nhiên đang đứng ở đó. Hứa Ngôn cũng không để ý nhiều, vươn tay cầm cốc nước nói với trợ lý: "Lấy hai viên ra"
Bàn tay cầm ly nước ngón giữa tay phải của cậu có một chiếc nhẫn rất đẹp, Ngu Tuyết nhận lấy chiếc ly, ngón giữa trên tay trái của cô cũng đeo chiếc nhẫn giống như Hứa Ngôn.
Sau khi dỗ Ngu Tuyết uống thuốc, Hứa Ngôn mệt mỏi đứng dậy, quay người lại muốn nói lời cảm ơn với Thẩm Thực, nhưng ghế bên cạnh cửa đã trống, Thẩm Thực đã rời đi.
"Hứa Ngôn" Ngu Tuyết cuối cùng cũng tỉnh táo, cô dựa vào gối và nghiêm túc hỏi: "Cái người kia, anh ta không phải là thái đó chứ?"
"Cái gì?"
"Vẻ mặt vừa rồi của anh ta..." Ngu Tuyết dường như có chút sợ hãi, "Tôi cảm thấy anh ta là kiểu người có vấn đề về tâm lý sẽ mang anh nhốt lại ở dưới tầng hầm."
"Anh ấy là luật sư." Hứa Ngôn vất vả nói: "Dù sao thì có nhốt ai cũng sẽ không nhốt cô, mau im miệng lại."
Thẩm Thực khom lưng, chống tay lên bồn rửa mặt, trên mặt ướt đẫm, nhìn chằm chằm vào gợn sóng lấp lánh, nhưng trước mặt vẫn là cảnh tượng Ngu Tuyết đang ôm lấy cổ Hứa Ngôn, chiếc nhẫn tình nhân đó, đến cả trợ lý cũng không còn cảm thấy ngạc nhiên.
Trước đó anh vẫn luôn cảm thấy còn một tia may mắn, bởi vì lần trước Hứa Ngôn không trực tiếp thừa nhận cậu đang hẹn hò, cậu chỉ nói muốn có một mối quan hệ bình thường và lành mạnh. Thẩm Thực nghĩ mình có thể làm được, mặc dù anh vẫn còn khuyết điểm, nhưng anh có thể cam đoan sẽ không bao giờ làm tổn thương Hứa Ngôn nữa, nhất định sẽ yêu Hứa Ngôn nhiều nhất có thể, chỉ cần Hứa Ngôn bằng lòng cho anh một cơ hội, cho anh chút thời gian.
Nhưng bây giờ thì sao?
Mọi suy nghĩ đều vô ích, Thẩm Thực ngẩng đầu nhìn vào gương, anh dựa vào cái gì cho rằng Hứa Ngôn sẽ dựng lên một bức tường bởi vì đoạn tình cảm thất bại trong quá khứ? Rõ ràng từ rất lâu trước đây, Hứa Ngôn là người rất quyết đoán hơn bất cứ ai, một khi buông tay sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Chỉ có anh là người duy nhất suốt ba năm qua trằn trọc suốt đêm không thể chợp mắt, nghĩ đến việc có thể cứu vãn, hoặc là bắt đầu lại từ đầu.
Anh chỉ đứng trong căn phòng đó có mấy phút, nhưng vỏn bẹn trong ba mươi giây cuối cùng, thính giác của anh hoàn toàn không còn nhạy nữa, tai ù đi từng cơn, cảnh tượng trong tầm mắt anh bắt đầu trở nên méo mó —— bóng lưng của Hứa Ngôn, ly nước, chiếc nhẫn, ánh đèn... giống như màu sơn trong bảng màu, được cây cọ khuấy trộn với nhau.
Cuối cùng khả năng đứng vững của Thẩm Thực gần như không còn nữa, anh nhận ra nếu mình ở lại lâu hơn không biết sẽ là kết cục gì, cho nên anh đành rời đi.
Thẩm Thực đứng thẳng, từ phòng tắm trở về phòng ngủ, ánh mắt trống rỗng, ngồi xuống bên cạnh giường, cầm hộp thuốc trên bàn lên, bên trong có chín ô vuông nhỏ, mỗi ô vuông đều chứa đầy thuốc, hình tròn có, hình bầu dục có, hình vuông cũng có. Anh lấy ra hai viên từ trong hộp có nhãn "Thuốc ngủ", cho vào miệng, uống một ít nước rồi nuốt xuống.
Anh kéo chăn ra rồi nằm xuống, không tắt đèn, nhắm mắt lại.
Thẩm Thực tỉnh dậy trong trạng thái nghẹt thở, lồng như có một khối đá nặng đè lên, điều hòa đang bật nhưng toàn thân lại đổ mồ hôi lạnh. Trước khi mở mắt, anh nhận thấy căn phòng tối om, không biết đèn đã tắt từ lúc nào.
Phải mất khoảng tầm một phút, anh mới từ từ thở ra một hơi, rồi hít thật sâu một hơi, cho đến khi lồng phập phồng cuối cùng anh cũng có thể cảm nhận được nhịp tim của mình, tay chân tê dại nặng nề không nhấc nổi, Thẩm Thực cố gắng đưa tay chạm vào công tắc, nhưng không tìm thấy, làm sao cũng không tìm được, anh bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn.
Lại lần nữa. Ý niệm này hiện lên trong đầu anh một cách không thể kiểm soát, rất nhanh ngay sau đó, phản ứng sinh lý đã xác nhận điều đó. Thẩm Thực lại trở về trạng thái khó thở, điểm khác biệt là tim anh đập nhanh đến mức như có thứ gì đó đang đập vào cơ thể. Anh giống như một con cá đang mắc cạn, há miệng thở liên tục, nhưng mãi không phải là lượng không khí mà anh mong muốn.
Thẩm Thực trở mình giãy giụa, lật người ngã xuống thảm. Anh không nghe được âm thanh, không nhìn thấy ánh sáng, thậm chí còn nghi ngờ mình đang bị mắc kẹt trong một thùng chứa nào đó, vươn tay ra để với lấy, nhưng không nắm được điểm neo, anh không thể cảm nhận được thùng chứa lớn đến mức nào hoặc nó sẽ lớn đến mức nào.
Anh chạm được vào một góc cạnh, đó là chiếc bàn trà. Thẩm Thực vịn vào mép bàn đứng dậy, anh nhìn thấy một tia sáng mỏng manh từ khe cửa tràn vào, rất mỏng manh, thoạt nhìn cũng rất xa. Thẩm Thực nghĩ, có lẽ chỉ có con đường hoàn chỉnh mới xa như vậy. Anh loạng choạng về phía ánh sáng, dọc theo đường đi làm đổ ghế, cốc uống nước và những thứ khác nữa. Hai chân vô cùng nặng nề, Thẩm Thực dùng hết sức lực lê đôi chân bước đi, không phân biệt được chúng thực sự là công cụ để bước đi hay là gánh nặng của cơ thể. Khoảnh khắc chạm vào tay nắm cửa, anh cảm thấy như mình đã chạm tới mép thùng chứa, anh tìm được rồi.
Dùng sức kéo mạnh cửa ra, trước mắt là hành lang khách sạn, với ánh đèn vàng ấm áp và thảm đỏ sẫm.
Cạch cạch một tiếng, Thẩm Thực hơi mở to đôi mắt, nhìn thấy cánh cửa đối diện mở ra.
Hứa Ngôn ôm NguTuyết vào trong lòng bước đi ra ngoài, giây phút đối diện nhau cũng không có gì ngạc nhiên, trên mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng xa cách. Đôi mắt ngưng trệ của Thẩm Thực dùng sức nhìn xuống, nhìn thấy dấu hôn trên cổ Hứa Ngôn.
Ngu Tuyết cười tủm tỉm tựa vào trong ngực Hứa Ngôn, Thẩm Thực kinh ngạc nhận ra thứ mình đang trốn chạy có lẽ không phải là thùng chứa, mà đó là nơi anh dựa vào để sinh tồn và ẩn giấu bản thân. Bây giờ anh muốn rút lui vào bên trong, trờ về thùng chứa của mình, nhưng âm thanh lại thoát ra khỏi miệng anh trước tiên.
Anh nghe thấy giọng nói khàn khàn của chính mình: "Hai người...."
Hứa Ngôn khó hiểu nhìn anh: "Chúng tôi làm sao?"
"Hứa Ngôn." Khi cái tên này được gọi ra, Thẩm Thực cảm thấy vai mình bỗng nhẹ đi, nói: "Chúng ta nói chuyện được không?"
"Nói chuyện gì?" Hứa Ngôn mỉa mai cười rộ lên, "Tôi tại sao phải lãng phí thời gian với anh."
Sau khi nói xong cậu đang muốn đưa Ngu Tuyết đi, Thẩm Thực tiến lên một bước, vươn tay kéo cậu lại, giọng nói phát ra âm thanh run rẩy: "Chỉ năm phút, Hứa Ngôn, chỉ năm phút thôi."
Nhưng trong đầu anh không thể sắp xếp được nội dung cụ thể của cuộc trò chuyện, Thẩm Thực chỉ là quá gấp gáp, nắm lấy cọng rơm cứu mạng, muốn ở cùng Hứa Ngôn, nếu năm phút không được thì một phút cũng được, dù ngắn đến đâu cũng được.
"Thẩm Thực, anh có bệnh à?" Hứa Ngôn không nhịn được hất tay anh ra, "Nếu có bệnh thì đi chữa trị, đừng làm phiền tôi, được không?"
Cậu lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp và đưa cho Thẩm Thực: "Nhanh đi khám bác sĩ tâm lý."
Ánh mắt Thẩm Thực tập trung vào cái tên trên danh thiếp —— Lam Thu Thần.
Sau khi sững sờ vài giây, anh đột nhiên cười khổ: "Không cần." —— Làm sao anh có thể nói với Hứa Ngôn rằng Lam Thu Thần hiện đang là bác sĩ của anh. Anh quay về phía thang máy, nhấn nút đi xuống, quả thực đã đến lúc phải đi gặp bác sĩ, phải đi ngay bây giờ.
Cửa thang máy mở ra, Thẩm Thực bước vào, nhưng bên trong trống rỗng, không có cầu sương, vì thế anh giống như rơi thẳng xuống vực, từ tầng 26 rơi thẳng xuống.
Thẩm Thực tỉnh dậy sau cảm giác không trọng lượng mạnh mẽ.
Đèn đã sáng, nhưng hô hấp của anh vẫn không thể thông, trán đầy mồ hôi lạnh, tứ chi tê dại không sức lực.
Vài phút sau, mọi thứ trong phòng từ vặn vẹo trở lại bình thường, Thẩm Thực chậm rãi ngồi dậy, toàn thân khẽ run rẩy, với tay lấy hộp thuốc, mở ra, bình tĩnh chọn lấy ra từng viên, ba loại, bảy viên, cho vào miệng, cầm cốc nước lên và nuốt chửng một hơi.
Làm xong tất cả những chuyện này, Thẩm Thực ngồi trên giường rất lâu, hồi tưởng lại cảnh tượng trong mộng —— bản thân rơi xuống từ tầng 26, giây phút cuối cùng, anh trở thành người ngoài cuộc, nhìn thấy chính mình bị tan tành thành một đống hỗn độn đẫm máu.
Dường như đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh, cổ họng Thẩm Thực đột nhiên dâng lên một trận buồn nôn, ngay cả dép còn chưa kịp xỏ vào đã chạy vào phòng tắm, quỳ xuống cạnh bồn cầu, cúi đầu nôn liên tục.
Thuốc vừa uống vào đã nôn ra sạch sẽ, Thẩm Thực đứng dậy, nằm nhoài xuống bồn rửa mặt, không ngừng súc miệng và dùng nước rửa mặt. Đến cuối cùng, khi cảm thấy thế là đủ rồi, anh tắt vòi nước, nghe thấy ngoài cửa có giọng nói mơ hồ truyền đến.
Thẩm Thực phút chốc ngẩng đầu lên, xoay người đi ra khỏi phòng tắm, đi qua hành lang ngắn, vươn tay mở cửa.
Hứa Ngôn rất vui vẻ trở lại sau khi gặp gỡ trò chuyện và ăn tối với thần tượng của mình, trong khoảng thời gian này Ngu Tuyết đã tỉnh táo và trở về phòng của mình. Sau khi chúc Lục Sâm phòng bên cạnh chúc ngủ ngon, Hứa Ngôn chậm rãi đi đến trước phòng, đang định quẹt thẻ thì cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra.
Cậu quay lại nhìn Thẩm Thực, trên mặt đối phương mà những vệt nước ẩm ướt, những giọt nước đọng trên tóc mái, đôi mắt dày đặc tơ máu đỏ ngầu, đôi môi tái nhợt và hơi thở nặng nề —— thậm chí anh còn đi chân trần. Không khoa trương một chút nào nếu nói rằng Hứa Ngôn cảm thấy Thẩm Thực vừa thoát chết ở đâu đó.
Có thể bây giờ Thẩm Thực chỉ may mắn có được báo động giả —— khi anh nhìn thấy Hứa Ngôn đứng một mình trước mặt anh.
Hứa Ngôn mặc một chiếc áo T-shirt trắng sạch sẽ, trên người không có dấu vết hay phụ kiện trang sức gì, ngay cả ngón tay cũng trống rỗng. Vẻ mặt của anh khi nhìn qua có chút kinh ngạc, nhưng nhất định là có nhiệt độ sống động, dập tắt mọi bệnh tật và tuyệt vọng.
Thẩm Thực không hề do dự một giây, khoảng cách ngắn như vậy, anh giống như tư thế đang chạy, lao tới, vươn tay ra ôm thật chặt Hứa Ngôn.
Anh cảm thấy như mình đã trở lại một thế giới tràn ngập khói lửa nhân gian.