"Làm sao vậy?" Lý Tử Du kinh ngạc hỏi.
Hứa Ngôn không lên tiếng, ánh mắt dõi theo động tác đứng dậy của Thẩm Thực. Thẩm Thực có chút lảo đảo, đặt tay lên mép bàn: "Tôi ra ngoài một lát."
Thời điểm nói câu này trong mắt anh là khoảng không trống rỗng, không biết nhìn đi đâu, rõ ràng là đang tránh né ánh mắt của Hứa Ngôn, tựa như không dám đối mặt nhìn cậu. Hứa Ngôn nhìn chằm chằm theo bóng lưng cứng ngắc của anh một lát, sau đó nghiêng người cầm ly rượu đặt lại lên bàn, nói với Lý Tử Du: "Tôi đi xem xem." Lý Tử Du gật đầu, Hứa Ngôn đứng lên cùng đi ra ngoài.
"Thẩm Thực?" Hành lang yên tĩnh, chân dẫm lên thảm không một tiếng động, Hứa Ngôn gọi lên một tiếng.
Thẩm Thực dừng bước, không quay đầu lại.
"Anh làm sao vậy?" Hứa Ngôn cách khoảng 2 mét phía sau anh, hỏi.
Vẫn không có phản hồi, có gì đó không ổn, Hứa Ngôn đi tới nói: "Anh có việc gấp sao?"
Cậu mới tiến tới phía trước ba, bốn bước, Thẩm Thực đột nhiên đưa tay đẩy phòng khách bên cạnh, bước vào trong. Toàn thân anh chìm vào bóng tối trong nháy mắt, Thẩm Thực đột nhiên hiểu ra đêm đó anh tỏ tình với Hứa Ngôn, tại sao sau khi vào phòng Hứa Ngôn không cho anh bật đèn, không cho anh nhìn thấy chính mình.
Bởi vì có một số chuyện thực sự khó khăn để đối mặt, thời điểm chúng xảy ra, chỉ muốn đem mình giấu đi, giấu kín một chút, giấu thật kín thêm lần nữa.
Ví dụ như lời tỏ tình của anh, và ví dụ như sự thật đến muộn sau gần 5 năm.
Ánh sáng khuếch đại lên, Hứa Ngôn đẩy cửa bước vào. Trong phòng khách tối đen, nhưng nhờ ánh sáng từ hành lang, Hứa Ngôn nhìn thấy Thẩm Thực đang cúi đầu đứng cạnh một chiếc bàn.
Cánh cửa đóng lại, hai người im lặng trong bóng tối, một lúc sau, Hứa Ngôn mới hỏi: "Ly rượu kia là anh uống, phải không?" Cậu chợt nghĩ đến thái độ của Thẩm Thực đêm đó, nếu như anh chỉ say rượu thôi, Thẩm Thực sẽ không mất khống chế mà ôm hôn cậu. Huống hồ lúc đó trong lòng Thẩm Thực lại đang nghĩ đến Thang Vận Nghiên, nếu không phải do tác động của thuốc... thật sự không có lý do gì để coi một người đàn ông làm người thay thế.
Nhưng bất chấp tất cả những điều này, Hứa Ngôn kỳ thực cũng thở phào nhẹ nhõm, xét theo phản ứng của Thẩm Thực thì liều thuốc đó cũng không có tác dung lớn lắm, hơn nữa cậu chính là người ở bên cạnh anh lúc đó, mặc dù phát sinh quá nhiều quan hệ không nên có, nhưng Hứa Ngôn vẫn vui mừng vì đêm đó không phải người khác đã giúp Thẩm Thực lên phòng.
Như lời cậu đã nói, cậu chưa bao giờ hối hận khi ở bên Thẩm Thực, cũng không thể tưởng tượng được nếu đêm đó Thẩm Thực đối với người khác như vậy thì sẽ như thế nào.
Cậu đợi rất lâu nhưng không hề nhận được tiếng "Đúng vậy" của Thẩm Thực mà thay vào đó anh nói "Xin lỗi".
"Xin lỗi." âm thanh của Thẩm Thực run rẩy.
Hứa Ngôn sửng sốt một lát, sau đó cậu cảm giác như có một vật nặng đập vào lòng ngực, đồng thời chân cậu như ở trên không, toàn thân rơi vào trạng thái không trọng lượng. Đứng ngây một lúc lâu, cậu khàn giọng hỏi: "Anh xin lỗi là có ý gì? Anh cho rằng tôi chính là người đã hạ thuốc?"Cậu đột nhiên khẩn cầu có một vật tựa xuất hiện ngay lập tức để cậu dựa vào và có thể duy trì tư thế đứng.
Hứa Ngôn nghe thấy hơi thở thất thường của Thẩm Thực, giọng nói của anh càng run rẩy hơn: "Phải, xin lỗi."
Bóng tối biến thành một thực thể nặng nề, từ mọi hướng ép tới, Hứa Ngôn đột nhiên choáng váng hai giây, trong cổ họng dâng lên một cảm giác buồn nôn. Cậu giơ tay áp vào bức tường bên cạnh, ngơ ngác hít mấy hơi, mơ hồ nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình và Thẩm Thực năm đó.
— Tại sao lại làm như vậy?
— Bởi vì tôi thích cậu, tôi đã từng nói rồi.
— Cho nên cậu...Hứa Ngôn, cậu buộc phải làm mọi thứ trở nên như thế này sao.
— Thế nên tôi mới xin lỗi, tôi xin lỗi, là tôi quá bốc đồng rồi.
Cậu vẫn luôn cho rằng Thẩm Thực đang chất vấn cậu về nụ hôn trong lúc say kia, nhưng cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng Thẩm Thực đang nói về ly rượu có thuốc mê.
Hai người bọn họ, một người hỏi những câu hỏi khó hiểu, còn người kia trả lời thẳng thắn, đến nỗi sự hiểu lầm nực cười này vẫn luôn tồn tại giữa bọn họ, ròng rã hơn bốn năm mà chính họ cũng không hề hay biết.
Còn Thẩm Thực thì sao? Anh rõ ràng đã nghĩ như vậy rồi, tại sao vẫn còn muốn thử?
"Anh cho rằng người hạ thuốc mê là tôi?" Hứa Ngôn miễn cưỡng đứng thẳng, nhìn trước mắt thân ảnh quen thuộc, hỏi: "Tại sao còn nói chúng ta có thể thử?"
Đến nước này rồi thì mọi chuyện đều đã rõ ràng, Hứa Ngôn có thể đoán được mà không cần câu trả lời của Thẩm Thực, dù sao thì không còn câu trả lời nào hợp lý hơn nữa.
Thẩm Thực đứng đó không nói gì, giống như không nói nên lời, Hứa Ngôn đột nhiên cười nhẹ một tiếng: "Anh trả thù tôi à?"
Cho nên rất nhiều chuyện đều có thể giải thích, tại sao Thẩm Thực lại luôn lạnh lùng thờ ơ với cậu, tại sao cho dù cậu đã cố gắng bằng mọi cách để lấy lòng nhưng vẫn không thể nhận được một nụ cười từ anh.
Bởi vì từ đầu đến cuối, trong mắt anh, cậu chỉ là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi lén lút hạ thuốc mê anh, không xứng đáng với bất kỳ cái nhìn tốt đẹp nào.
Hoá ra là như thế....vậy mà lại là như thế.
Trước đây không lâu còn vì biết Khâu Hạo hạ thuốc Lý Tử Du còn cảm thấy buồn nôn, không ngờ chính mình trong mắt Thẩm Thực vẫn luôn là một sự tồn tại không khác biệt như vậy.
"Không phải." Giọng Thẩm Thực khàn khàn, "Anh chưa từng nghĩ như vậy." Lúc đó bản thân anh cũng không thể làm sáng tỏ suy nghĩ của mình, anh bối rối, do dự, nghi ngờ... nhưng anh không có suy nghĩ sẽ trả thù. Nếu như là vì trả thù, anh căn bản không có khả năng cùng Hứa Ngôn ở bên nhau, anh lúc đó chỉ là không muốn Hứa Ngôn hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời anh, anh chỉ là không có thời gian để kịp suy nghĩ rõ ràng mà thôi... Chuyện này ban đầu chính là khó có thể giải quyết được.
"Được rồi." Hứa Ngôn giơ đôi tay che mặt, đôi vai phát run mà cười rộ lên —— cậu thật sự cảm thấy cực kỳ buồn cười "Cái gì mà tính cách có vấn đề gì, cái gì mà không biết cách yêu, anh chỉ là vì ly rượu đó trả thù tôi mà thôi."
"Hứa Ngôn..."
"Anh nói chúng ta có thể thử, vậy tôi hỏi anh" Hứa Ngôn ngẩng đầu chậm rãi nói: "Anh có hài lòng với kết quả này không? Nhìn thấy tôi bốn năm qua không chút tự trọng bám theo anh cơm bưng nước rót, chỉ thiếu nước quỳ xuống trước mặt anh, anh hài lòng không?"
"Hứa Ngôn..." Thẩm Thực đau đớn đến khản giọng, "Cầu xin em đừng nói như vậy..."
"Có ghê tởm không, Thẩm Thực?" Hứa Ngôn nhìn anh, tuy nhìn không rõ, nhưng khuôn mặt đó quen thuộc đến mức không cần bật đèn cũng có thể miêu tả một cách hoàn hảo. Cậu hỏi: "Cùng tôi ăn cơm, cùng tôi ngủ, cùng tôi ôm hôn, cùng tôi lên giường có phải anh cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn không? Có phải cảm thấy tôi giống như sâu bọ dưới cống vừa bẩn thỉu vừa đáng thương? Mỗi khi anh nhìn thấy tôi, nghĩ đến việc tôi hạ thuốc anh, có phải rất muốn nôn không?"
"Nhất định là rất muốn?" Cậu lại cười phá lên, nhưng nước mắt lại lả chả rưng rưng từng giọt, "Nếu không thì anh đã không đối xử với tôi như vậy"
Cậu nhìn thấy Thẩm Thực tiến về phía mình mấy bước, sau đó thì đứng yên, vài giây sau mới nghẹn ngào nói: "Hứa Ngôn, anh chưa từng nghĩ như thế, là anh đã hiểu lầm em, xin lỗi, xin lỗi..."
Đời này của cậu vậy mà còn có thể nhìn thấy Thẩm Thực khóc, Hứa Ngôn lau nước mắt, mỉa mai hỏi: "Anh khóc cái gì? Anh có gì mà phải khóc? Người nên khóc là tôi mới đúng."
"Tôi cmn toàn tâm toàn ý đối tốt với anh, kết quả trong mắt anh, tôi chính là loại người đó" Hứa Ngôn cuối cùng không nhịn được khóc nức nở: "Anh hiểu nhầm tôi, không sao cả, là tôi xui xẻo, tôi nhận"
"Nhưng tại sao anh lại nói muốn thử với tôi, tại sao lại muốn dùng bạo lực lạnh để trả thù tôi? Bốn năm, ròng rã bốn năm! Tôi nghĩ nát óc cũng không thể hiểu tại sao anh lại như vậy! Anh đến cùng có xem tôi là con người hay không?!"
"Bởi vì anh cho rằng là tôi hạ thuốc anh, nên anh đối xử với tôi như rác rưởi phải không?" Hứa Ngôn khóc nức nở, không kiềm chế được mà hét lên hỏi, "Đến cuối anh lại nói anh thích tôi, có phải anh cảm thấy bản thân thật vĩ đại, cảm thấy là anh đang khoan dung với tôi, có phải tôi nên quỳ xuống dập đầu cảm ơn anh vì đã tha thứ cho tôi và yêu tôi không?"
Không còn ranh giới, không điểm giới hạn, toàn thân Hứa Ngôn như hoàn toàn sụp đổ, cậu không muốn cùng Thẩm Thực dễ hợp dễ tan, nhưng cũng không ngờ lại đi đến kết quả khó coi như vậy. Cậu thà Thẩm Thực thờ ơ lạnh lùng đến cùng, còn hơn là chấp nhận rằng sự chân thành của cậu trong mắt đối phương từ đầu đến cuối đều bẩn thỉu và xấu xa như vậy.
"Hứa Ngôn..." Thẩm Thực đi tới, kéo cậu ôm vào lòng, "Xin lỗi, là lỗi của anh."
Hứa Ngôn không nói lời nào, toàn thân run rẩy, nước mắt không ngừng chảy xuống gò má, rơi vào cổ Thẩm Thực. Thẩm Thực ôm lưng cậu, liên tục xin lỗi: "Anh sai rồi, xin lỗi, xin lỗi, Ngôn Ngôn."
Ngôn Ngôn, lại là hai chữ này.
Đầu Hứa Ngôn đau như búa bổ, kể từ cái đêm bốn năm trước, kể từ khi biết được sự thật về danh xưng này, hai chữ này vẫn luôn dày vò cậu, cậu cố gắng hết sức tránh né, không muốn đối mặt, bởi vì đối với cậu mà nói là quá mức sỉ nhục. Đến mức cho dù lúc này Thẩm Thực thực sự là đang gọi cậu, cũng khiến cậu toàn thân đau đớn, vốn tưởng mình đã được tôi luyện thành thép, nhưng hóa ra Thẩm Thực luôn có cách để khiến cậu bị đánh bại một cách thảm hại.
Cậu rốt cuộc cũng không còn đứng vững được nữa, hai chân mềm nhũn ngã quỵ xuống, giống như có nơi nào đó đau đớn vô cùng, vừa khóc vừa nói: "Thẩm Thực, anh mẹ nó đừng đùa giỡn tôi nữa..."
Thẩm Thực vẫn như vậy ôm chặt lấy cậu, cùng cậu quỳ dưới đất, không nói được một lời. Hứa Ngôn đôi mắt đẫm lệ chẳng còn nhìn rõ trần nhà, tiếng nức nở nghẹn ngào run rẩy tràn ngập cả không gian. Ký ức mấy năm qua giống như một chiếc đèn lồng quay vòng, lướt nhanh trước mắt, những tiếc nuối, mắc nợ, hối hận phút chốc đều tan biến. Hứa Ngôn nghĩ, có lẽ hôm nay mới là ngày kết thúc thực sự.
Trước đây cậu chỉ thấy mệt mỏi và không muốn tiếp tục, nhưng bây giờ cậu đã hoàn toàn chết tâm — Hóa ra cậu vẫn luôn bị hiểu lầm, bị coi là một kẻ xấu xa vô liêm sỉ không từ thủ đoạn, và đoạn tình cảm mà cậu đã dày công nổ lực suốt 4 năm, lại có thể bắt nguồn từ một cuộc trả thù không rõ ràng.
"Tôi hôm đó..." Hứa Ngôn đột nhiên bình tĩnh nói: "Ngày hôm đó lẽ ra tôi không nên rời khỏi trường."
Đáng lẽ tối hôm đó cậu không nên ra khỏi trường, nếu không đi ăn thịt nướng thì cậu đã không gặp được Thẩm Thực.
Thẩm Thực nghe được trong thanh âm của cậu có chút hối hận, tim đập thình thịch mạnh mẽ, đột nhiên ôm cậu chặt hơn, khóc nức nở trong tình trạng hoảng loạn: "Hứa Ngôn."
Hứa Ngôn bình tĩnh từng chút một thoát ra khỏi vòng tay của anh: "Tôi hối hận rồi."
"Thẩm Thực, nhiều năm như vậy, chẳng phải anh luôn ỷ lại vào việc tôi yêu anh sao"
Chẳng phải anh luôn ỷ lại vào việc tôi yêu anh à? Hứa Ngôn cuối cùng cũng có thể nói ra câu này, trước đây cậu luôn cảm thấy câu nói này rất vênh váo, nói ra nhất định rất dễ chịu, hóa ra không phải như vậy. Người được yêu không cần lo ngại gì, tuỳ tiện tàn nhẫn mà dẫm đạp lên tình cảm chân thành của đối phương, có người luôn mong chờ có thể nhận lại được một chút hồi âm, nhưng rồi sau đó mới phát hiện đó chỉ là thương tổn trong lòng không thể chịu đựng được.
Trước thời điểm này, Hứa Ngôn gần như đã thật sự mềm lòng, thực sự đã do dự nghĩ đến mình và Thẩm Thực có thể có một khởi đầu mới, may mắn thay— Lý Tử Du đã trả lại trong sạch cho cậu, Thẩm Thực đã cho cậu biết sự thật, để hiểu lầm không còn tồn tại, cuối cùng cậu đã có thể hoàn toàn buông bỏ, không còn phải lo lắng một giây nào nữa.
Hứa Ngôn đứng dậy, nước mắt Thẩm Thực vẫn còn vương lại trên vai cậu. Nhìn xuống Thẩm Thực, như thể đang nhìn xuống tình yêu gần bảy năm của mình, bây giờ xem ra cũng chỉ có thế.
"Chúng ta xong rồi." Cậu chậm rãi lau khô nước mắt, nếu như Thẩm Thực có thể nhìn rõ, sẽ phát hiện trên mặt Hứa Ngôn mang chút thương hại, "Thẩm Thực, tôi kiến nghị anh nên đi khám bác sĩ, tâm lý anh có bệnh, đáng đời không biết cách yêu, anh thật đáng thương".
Cậu mở cửa bước ra ngoài mà không ngoảnh lại, để lại Thẩm Thực một mình trong bóng tối. Thẩm Thực vẫn duy trì tư thế quỳ dưới đất, giơ đôi tay che mắt, nhưng lại không thể ngăn được những giọt nước mắt chảy ra từ khe hở ngón tay, cũng không có dũng khí đuổi theo — anh biết mình không thể giải thích được. Dù anh có đưa ra lý do gì đi chăng nữa, Hứa Ngôn cũng không quay đầu lại.
Từ thời khắc anh hiểu lầm Hứa Ngôn, từ lúc anh mở miệng nói thử, tất cả mọi chuyện đều đi sai hướng. Thẩm Thực có thể thề một ngàn lần để chứng minh bản thân không phải vì trả thù mới cùng Hứa Ngôn yêu đương, nhưng anh vĩnh viễn không có cách nào phủ nhận rằng sự lạnh lùng, thờ ơ, khó chịu không chỉ vì do tính cách, mà dù ít hay nhiều thì xác thực có liên quan đến chén rượu kia.
Anh yêu Hứa Ngôn, nhưng không thể vượt qua những rào cản chồng chất bởi những hiểu lầm. Hứa Ngôn là người thẳng thắn, tốt bụng và kiên định, bản thân là nạn nhân nhưng lại bị hướng trở thành hung thủ, khiến cho Hứa Ngôn phải chịu đủ mọi hình thức giày vò và oan ức.