Ngày hôm sau là thứ bảy, nhưng Hứa Ngôn dậy sớm, muốn cùng Lục Sâm đi quay cho các nghệ sĩ. Hơn bảy giờ, cậu thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, trời lạnh nên Hứa Ngôn định đến quán điểm tâm trước cổng khu nhà ăn một bát hoành thánh. Cửa vừa mở ra, hắn suýt chút nữa sợ hãi lui về phía sau —— Thẩm Thực đứng ở cửa, dưới viền mắt có một mảnh quàng thâm xanh đen, đầu tóc bù xù, ăn mặc tùy tiện, giống như là có chuyện gấp xảy ra và hoảng loạn mặc áo khoác rồi ra ngoài, rất hiếm khi thấy.
Cảnh tượng tối hôm qua Hứa Niên mắng Thẩm Thực vẫn còn hiện rõ trước mắt cậu, nghĩ đến lại đau đầu. Hứa Ngôn nhìn anh hai giây, đóng cửa lại, xoay người đi về phía thang máy, Thẩm Thực đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay của cậu, Hứa Ngôn rít một tiếng —— tay Thẩm Thực tay lạnh ngắt, cậu tựa hồ như bị run lên một cái.
"Buông tay." Hứa Ngôn giãy giụa một hồi cũng không thoát ra được, lạnh lùng nhìn Thẩm Thực —— Thẩm Thực sửng sốt một chút, sau đó buông tay ra.
Hứa Ngôn lười suy nghĩ đến, cất bước muốn đi về phía trước, lại bị Thẩm Thực ngăn lại, khàn giọng nói: "Hứa Ngôn."
"Anh có việc gì thì nói, không có việc gì thì tôi còn phải đi làm." Hứa Ngôn quay đầu, nhíu mày nói.
Thẩm Thực mím môi, giống như không biết nên nói như thế nào, dừng vài giây mới tìm được mở đầu: "Thẻ nhớ của cậu..."
"Mang tới rồi?" Kỳ quái, rõ ràng gửi qua là được rồi, sáng sớm đã chạy qua một chuyến. Hứa Ngôn không hiểu, cũng không muốn suy đoán, đưa tay về phía Thẩm Thực, "Đưa tôi đi, cảm ơn."
Thẩm Thực nhìn chằm chằm lòng bàn tay, yết hầu khẽ đọng một chút, hắn ngước mắt nói: "Không tìm thấy."
"Cái gì?" Hứa Ngôn hoàn toàn quay đầu lại nhìn anh, "Anh cho người quét dọn thư phòng rồi sao?"
"Không có"
"Ở ngăn kéo dưới cùng bên phải bàn làm việc, tôi sẽ không nhớ lầm." Hứa Ngôn nói.
"Không tìm được"
Hứa Ngôn nhíu lại đôi mày, cẩn thận suy nghĩ xem mình để thẻ nhớ ở đâu, nhưng suy nghĩ một hồi hẳn là ở trong ngăn kéo kia... Một lúc sau, cậu nói: " Vậy phiền anh tìm ở chỗ khác xem sao, khi nào tìm được thì gửi cho tôi"
Thẩm Thực tiếp tục nói, "Đều tìm rồi, tìm không thấy"Hứa Ngôn im lặng một lúc: "Bỏ đi." Phần lớn ảnh chụp cũng được sao lưu trong máy tính, nếu bạn thực sự không thể tìm thấy, chỉ có thể quên đi vậy... Có lẽ là mất đi lúc Thẩm Thực cho người quét dọn, còn cách nào được, chính mình bất cẩn trước.
"Cậu có thể...Tự mình trở về tìm thử." Thẩm Thực đột nhiên nói.
"Cái gì?" Hứa Ngôn buột miệng nói, sau đó có chút kỳ quái nhìn Thẩm Thực, "Không cần." Lại nhìn thời gian trên điện thoại, nói: "Phiền anh hôm nay qua đây một chuyến rồi, tạm biệt."
Cậu nói xong liền rời đi, với một thái độ xa cách không luyến tiếc gì, lần đầu tiên Thẩm Thực phát hiện ra rằng những từ lịch sự "Cảm ơn", "làm phiền rồi", "Tạm biệt" lại chói tai như vậy — từ lúc Hứa Ngôn miệng nói ra. Anh do dự một chút, sau đó đi theo Hứa Ngôn, cùng nhau vào thang máy.
Hứa Ngôn dựa vào tường cúi đầu xem điện thoại, Lục Sâm nói 20 phút nữa sẽ đến đón, Hứa Ngôn tính một chút, hôm nay cậu có thể ăn hoành thánh. Thẩm Thực đứng ở bên tay trái cậu, cách đó không xa, Hứa Ngôn mơ hồ cảm giác được anh đang nhìn mình, lại cảm thấy là do cậu nghĩ nhiều rồi, tóm lại là có chút kỳ quái —— bất quá cũng không sao, cậu đã quá lười biếng để nghĩ sâu về điều đó.
Ting —— cửa thang máy mở ra, Hứa Ngôn đi ra ngoài, từ tòa nhà của cậu đến cửa khu dân cư cũng không xa, ước chừng mất khoảng hai phút, Thẩm Thực đi phía sau cậu nửa bước, Hứa Ngôn làm như không nhìn thấy. Sáng thứ bảy, mọi người đều ngủ nướng, quán hoành thánh cũng không có bao nhiêu người, Hứa Ngôn chào hỏi ông chủ: "Một bát hoành thánh." Nói xong đi tới ngồi ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Cậu nghe thấy Thẩm Thực cũng muốn một bát hoành thánh.
Hứa Ngôn đút tay vào tay áo, đoán chừng là một nông dân chất phác thật thà, ngoài đường thật sự rất lạnh, nhưng đã làm ra một món hoành thánh rất ngon, chỉ là không biết khi nào ông chủ mới thuê một cửa hàng...
Khi cậu còn đang suy nghĩ về triển vọng kinh doanh cho ông chủ, thì Thẩm Thực đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu. Hứa Ngôn quay đầu lại, thấy rõ Thẩm Thực đang cau mày cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc bàn gỗ bẩn thỉu và dầu mỡ.
Ha ha. Hứa Ngôn trong lòng cười lạnh một tiếng, cậu vốn nên phát hiện mình cùng Thẩm Thực không thích hợp, mọi phương diện.
"Chưa ăn sáng à" Hứa Ngôn nhàn nhạt nói.
Giống như không ngờ tới cậu sẽ lại chủ động mở miệng, Thẩm Thực sửng sốt một chút, trầm thấp "Ừ" một tiếng.
Nhưng sau khi Hứa Ngôn hỏi xong, cậu cũng đột nhiên sửng sốt, mở điện thoại lên —7 giờ 8 phút, từ nhà Thẩm Thực đến đây lái xe mất khoảng một tiếng rưỡi, nói cách khác, có lẽ anh đã ra ngoài lúc 5 giờ 30 phút. Mặc dù cậu hiểu rằng anh và Thang Vận Nghiên đã tái hợp sau một thời gian dài xa nhau, nhưng sự nhiệt tình và chủ động này vẫn khiến Hứa Ngôn rung động.
Cậu nhận ra – người thờ ơ với bạn đến cuối cùng một ngày nào đó sẽ dành tất cả sự kiên nhẫn và dịu dàng của mình cho người khác, không cần lo lắng.
"Hoành thánh của hai người đã xong!" ông chủ quay đầu gọi lại.
Hứa Ngôn đứng dậy theo tiếng gọi, kết quả phía sau có người bưng hoành thánh vội vội vàng vàng đi qua, trực tiếp đụng phải cậu, người nọ kêu lên một tiếng, tay mất thăng bằng, cả bát hoành thánh nóng hổi đổ xuống, căn bản không kịp né tránh.
Lúc này Hứa Ngôn thầm nghĩ thôi xong rồi, tay cầm máy ảnh sắp bị phế rồi, TIDE mất đi một nhiếp ảnh gia đang lên, cái gì gì đó...Nhưng trong nháy mắt, một cánh tay nhanh chóng từ phía sau vươn ra, chặn lại mu bàn tay của mình. Cuối cùng canh nóng chỉ bắn vài giọt lên ống tay áo của Hứa Ngôn, cậu kinh ngạc quay đầu lại, thấy Thẩm Thực đang cau mày.
"Ối mẹ ơi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi" Đối phương vội vàng xin lỗi, "Đây, đây, đây, mau chóng xử lý một chút đi"
"Không sao, là chúng tôi không chú ý." Thẩm Thực nhìn xuống thấy Hứa Ngôn đang vội vàng rút khăn giấy cúi đầu lau tay cho anh, nói: "Đưa bát của tôi cho cậu ấy trước."
Hứa Ngôn im lặng không lên tiếng ném khăn giấy vào sọt rác, đi qua bưng lấy bát hoành thánh, một bát bưng cho người qua đường, một bát bưng khác trở lại bàn, bảo ông chủ làm lại một bát khác.
Khi cậu trở lại, Thẩm Thực đang lau quần áo của anh, mu bàn tay phải trắng nõn đã đỏ rực. Thẩm Thực từ trước đến nay mười ngón tay chưa từng chạm vào nước, nhưng cớ sao cứ phải là ở tay, lại chính là ở tay phải, đã hai lần bị thương vì cậu.
"Đi bệnh viện xem một chút" Hứa Ngôn nói.
"Không sao, không nghiêm trọng" Thẩm Thực cúi đầu nói.
Hứa Ngôn ngồi xuống, đẩy bát hoành thánh đến trước mặt anh, kéo tay anh qua lau nước canh còn dính trên tay áo, cuối cùng cẩn thận nhìn kỹ mu bàn tay của anh, vài giây sau, rồi đặt mu bàn tay có chút lạnh đặt lên, xem như là để hạ thấp nhiệt độ một chút —nói tóm lại, đó là một hành động theo thói quen. Trầm mặc hồi lâu, Hứa Ngôn mới nói: "Tôi cùng anh đi bệnh viện, bôi chút thuốc"
Chuyện gì ra chuyện đó, cậu và Thẩm Thực đã cắt đứt tình cảm, nhưng lần này đối phương thật sự đỡ thay cậu, bất luận là vô thức theo bản năng hay là gì khác, Hứa Ngôn cũng không muốn mắc nợ anh.
Lần này Thẩm Thực cũng không từ chối, anh vẫn nhìn Hứa Ngôn, nói: "Được"
Hứa Ngôn buông tay anh ra: "Anh ăn trước đi, tôi nói chuyện với đồng nghiệp một chút" cậu lấy điện thoại di động gửi tin nhắn WeChat cho Lục Sâm, nói xin lỗi tạm thời có chút chuyện, nửa tiếng sau sẽ tự mình đến địa điểm quay chụp, Lục Sâm trả lời: Ok, vậy tôi đi trước, cậu giải quyết xong rồi quay lại.
Bát mì hoành thánh mới đã sớm chuẩn bị xong, Hứa Ngôn bưng lên bàn, thấy Thẩm Thực đang dùng thìa nhựa múc hoành thánh, cổ tay có hơi bất ổn. Hứa Ngôn đột nhiên hỏi: "Anh đã đến chỗ bác sĩ Lưu khám lại và châm cứu chưa?" Hơn một tháng trước, bác sĩ Lưu gọi điện cho cậu nhắc nhở anh đến khám lại, trợ lý nhất định sẽ chuyển lời cho Thẩm Thực, mà Hứa Ngôn hoài nghi bình thường có lẽ Thẩm Thực trong lúc bận rộn sẽ không quan tâm đến lời người khác, có lẽ căn bản cũng không bận tâm.
Thẩm Thực dừng lại, nói: "Không có"
Anh còn tưởng rằng Hứa Ngôn sẽ sốt ruột, sẽ hỏi anh vì sao không đi như trước, còn như dỗ trẻ con nói không đi thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng anh có biết không, đừng làm em lo lắng mà bảo bối.... Những lời nói như vậy, nhưng mà Hứa Ngôn chỉ ngồi xuống rất bình tĩnh dùng thìa mân mê những chiếc hoành thánh để tản nhiệt, và thờ ơ nói: "Rất tốt, sớm muộn gì cũng đau chết anh."
Thẩm Thực ngơ ngác, động tác trên tay dừng lại, cổ tay phải dường như nhất thời có chút đau, hoặc là nơi nào đó, như thủy triều dâng lên, chặn lại tất thảy những lời muốn nói, tất cả đều trở nên khó nói thành lời.
Sau khi ăn hoành thánh xong, Hứa Ngôn lái xe của Thẩm Thực đến bệnh viện. Thẩm Thực đang ngồi ở ghế phụ, từ góc nhìn của anh ấy, Hứa Ngôn mím môi, với vẻ mặt lạnh lùng không kiên nhẫn. Hai người dọc đường không nói lời nào, đến bệnh viện, đăng ký, gặp bác sĩ, phát thuốc, đều là Hứa Ngôn chạy qua chạy lại một vòng.
Lúc y tá đang bôi uống thuốc, Hứa Ngôn đi tới, đem chìa khóa xe đặt ở trên bàn, rồi lập tức xoay người đi ra ngoài, Thẩm Thực quay đầu nhìn ra cửa, không biết là cậu đi đâu. Sau khi bôi thuốc xong, Thẩm Thực đứng ở trên hành lang, không thấy Hứa Ngôn liền gọi điện thoại cho cậu, bị cúp máy, rất nhanh liền gửi tới một tin nhắn: Tiền thuốc đã thanh toán rồi.
Hứa Ngôn rời đi mà không nói một lời, thậm chí không thèm nói lời tạm biệt.
Thẩm Thực nhìn tin nhắn ngắn kia rất lâu, gửi lại một tin hỏi: Chừng nào cậu thì tan làm? Tôi đến đón cậu.
Hứa Ngôn ngồi trong xe taxi, liếc nhìn màn hình, cau mày cực kỳ khó chịu — cậu không hiểu Thẩm Thực rốt cuộc định làm gì, cậu đã nói rõ ràng rồi, rõ ràng đến mức sắp nổ tung, tại sao anh lại giẫm lên tuyến phòng ngự của cậu một lần nữa, chơi rất thú vị sao. Nghĩ đến bàn tay của Thẩm Thực, trong lòng cảm thấy khó chịu, câu nói "Sớm muộn gì cũng đau chết anh" không phải ý của cậu, tay Thẩm Thực là vì cậu mà bị thương, Hứa Ngôn biết lời nói như vậy là không có lương tâm, nhưng cậu có tư cách gì quan tâm đến thân thể của đối phương, hơn nữa Thẩm Thực không cần cậu quan tâm.
Hít sâu một hơi, Hứa Ngôn đánh vài chữ trên điện thoại, sau đó khóa bình, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi.
Thang máy trong bệnh viện đông người chen chúc, Thẩm Thực đứng trong góc nhỏ, mu bàn tay vô tình bị người bên cạnh đụng mạnh, anh cau mày hít một hơi, đưa tay lên trên một chút. Điện thoại vang lên, trên màn hình khóa hiện ra một khung tin nhắn, là Hứa Ngôn trả lời: Không cần, tôi không muốn gặp lại anh.
Ting —— đã đến tầng một, những người xung quanh lần lượt đi ra, thang máy đột nhiên trống rỗng. Gió từ đại sảnh thổi vào, hơi nóng trộn lẫn với mùi thuốc khử trùng và mùi vị đám đông, Thẩm Thực vẫn đứng đó nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, mãi cho đến khi có người hỏi anh: "Anh không đi xuống sao?"
Anh chầm chậm ngẩng đầu lên, nói xin lỗi, rồi đi ra thang máy.