Thâm Thâm Lam

chương 54: không muốn xa rời

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tác giả nhắn lại

Đêm ngọt ngào không muốn xa rời trước cơn cuồng phong …

Tiêu Tiếu mới tiến vào nhà, liền nhìn đến Trạch Viễn đang chống nạng, một mình đứng ở bên cạnh bàn đá nhẵn bóng trong phòng bếp, đang muốn pha trà. Tiêu Tiếu chạy nhanh đem túi xách ném ra, sốt ruột lao qua,“Trạch Viễn, để cho em làm!” Trạch Viễn nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, mặt lộ vẻ ôn hòa,“Không sao cả.”

“Không được làm, anh đi ngồi đi, để cho em làm.” Tiêu Tiếu cũng mặc kệ tất cả, đem cái cốc đoạt lấy, dìu anh đi ngồi xong. Trạch Viễn đành phải ngoan ngoãn ngồi vào sô pha.

Tiêu Tiếu bưng lên hai chén trà, ngồi ở bên người anh.“Hôm nay mệt sao?” Trạch Viễn thoạt nhìn tốt hơn nhiều, không có vẻ mỏi mệt như ngày hôm qua.

Trạch Viễn không nói, lại lẳng lặng nở nụ cười, Tiêu Tiếu không rõ ý nghĩ của anh, kỳ quái hỏi,“Cười cái gì?”

Trạch Viễn vươn tay, đem tóc vương bên tai cô vén ra sau mang tai,“Em có vẻ mệt.”

Tiêu Tiếu đột nhiên ngượng ngùng, thì là anh đang xót xa cho mình, Tiêu Tiếu quay sang, nâng cốc trà lên, chậm rãi uống, che giấu không được tự nhiên của chính mình. Không thể tưởng được anh càng ngày càng tự nhiên biểu đạt quan tâm ra mặt, ngược lại làm cho cô có chút không thích ứng. Trong lòng không phải vẫn luôn chờ mong sao? Nhưng là, khi chân chính đối mặt, vì sao lòng lại nhu nhu nhược nhược co rúm lại.

“Hôm nay mọi việc thuận lợi không?” Trạch Viễn cẩn thận nhìn vẻ ngượng ngùng của cô, chủ động chuyển hướng chủ đề.

“Coi như thuận lợi,” Tiêu Tiếu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nâng mặt lên, lại khôi phục bình thường.“Em cùng Tuấn Huy nói, anh ta nói không thành vấn đề, còn bảo em kiểm tra chút số liệu. Em còn đi xin lỗi nhà hàng xóm đối diện, còn có A Mật, tiền viện phí anh nằm viện đầu tiên vẫn là mượn của cậu ấy.”

Trạch Viễn nghe xong gật gật đầu, vẫn là đem tiền giao cho nngời ta sớm một chút.

“Anh ở nhà làm cái gì? Sẽ không phải là làm việc với máy tính cả ngày chứ?” cô thực hoài nghi, anh trừ bỏ công việc sẽ không tìm cái gì khác để làm? Anh tốt xấu cũng là một bệnh nhân nha.

“Không có việc gì, muốn hoàn thành sớm một chút, hai ngày nay đã chậm tiến độ hơn nhiều.” Trạch Viễn cũng không chấp nhận, khi đàn ông nhàm chán cũng chỉ biết nghĩ đến công việc.

“Không thể quá mệt mỏi, anh xem gần đây mắt anh đã sâu thũng xuống rồi.” Tiêu Tiếu đau lòng mơn trớn mi mắt anh.

Trạch Viễn mỉm cười, thật sự gật gật đầu, có người quan tâm cảm giác thật sự tốt lắm.

Cơm chiều sau, Trạch Viễn cầm ổ cứng di động Tiêu Tiếu mang về, đem tư liệu mới nhất copy vào máy tính, chạy nhanh xử lý một ít trình tự cuối cùng.

Anh quả nhiên là một người đàn ông thực sự.

Tiêu Tiếu ngồi dựa vào ghế ở trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn anh bận rộn, vẻ mặt chuyên chú, thanh âm thường xuyên đánh bàn phím, nhẹ nhàng mà phiêu đãng ở trong phòng, bên tai còn có bài hát tiếng Anh mà anh thích. Rất thích loại cảm giác này, từng cảm thấy lẳng lặng như vậy chăm chú nhìn bóng dáng anh, sẽ là điều chính mình vẫn chờ đợi. Từng gần như vậy, lại xa đến thế, luôn làm cho lòng cô khát vọng đến muốn điên rồi. Mà lúc này, cư nhiên có thể cứ như vậy im lặng ngồi ở phía sau anh, lẳng lặng làm bạn với anh.

Thì ra hạnh phúc chính là đơn giản như vậy, chỉ cần có thể lẳng lặng cùng anh, nhìn anh, cảm thụ được hơi thở của anh, thế giới cũng sẽ trở nên nhỏ bé, trong căn phòng nho nhỏ này có thứ mà cô khát vọng muốn chiếm hữu.

Tiêu Tiếu nhẹ nhàng đứng lên, hôm nay ở bên ngoài chạy một ngày, cả người đều nhớp nháp, tính đi tắm rửa một cái.

“Trạch Viễn, em đi tắm rửa trước một cái.” Tiêu Tiếu vào nhà lấy quần áo, Trạch Viễn ngẩng đầu, nhẹ giọng đồng ý.

Nghe được tiếng đóng cửa phòng tắm, Trạch Viễn mới hơi chút dừng lại ngón tay không ngừng đánh bàn phím, mâu thuẫn trong lòng rốt cục dịu đi chút. Cô vẫn lẳng lặng ngồi ở một bên, anh đều có cảm giác, nhớ tới tưởng niệm điên cuồng tối hôm qua đối với cô, làm cho anh hiện tại lại không biết nên đối mặt cô như thế nào, rất sợ khát vọng trong lòng lại trút xuống, chỉ có thể kiềm chế kích động trong lòng, cố ý chuyên chú làm việc, mới có thể thoáng dời đi một chút nhớ nhung trong lòng.

Trạch Viễn tập trung tinh thần, tiếp tục chăm chú kiểm tra công việc, hạng mục Liên Viễn cơ bản đều đã hoàn thành, chỉ còn lại tổ hợp thực thi cuối cùng, phỏng chừng tuần này là có thể hoàn thành toàn bộ.

Chỉ chốc lát sau, Tiêu Tiếu một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, thật thoải mái, trên người là mùi chanh dìu dịu, là mùi cô yêu nhất. Không thể tưởng được Trạch Viễn cũng thích loại hương vị này, bọn họ cư nhiên đều dùng bộ sản phẩm tắm gội như nhau. Cô tiếp tục ngồi ở cửa sổ, cầm khăn mặt nhẹ nhàng mà chà lau tóc ướt, không nghĩ dùng máy sấy, lo lắng sẽ quấy rầy đến công việc của Trạch Viễn.

Trạch Viễn ngẫu nhiên quay đầu lại, nhẹ nhàng cười với cô, tiếp tục vùi đầu công tác.

Tiêu Tiếu quyết định tự tìm chút việc để làm, cô đến phòng bếp nấu nước, tính pha trà cho anh. Sau đó, nhân tiện lúc nước chưa sôi, cô đem phòng khách thu thập một chút, cảm giác chính mình giống như một cô gái nhỏ, thu thập phòng ở cho người mình yêu thương.

Tiêu Tiếu ở phòng khách bận rộn, nhưng là, Trạch Viễn không cách nào an tâm làm việc.

Thân ảnh của cô lúc ẩn lúc hiện ngay tại trước mắt, tuy rằng anh thực cố gắng làm cho chính mình chuyên chú ở trên màn hình, nhưng là, lòng anh vẫn là không thể khống chế bị cô hấp dẫn. Cô tắm rửa xong một thân nhẹ nhàng khoan khoái, vẫn là thích mặc một chiếc áo T- shirt rộng thùng thình, chất liệu mềm mại nhẹ nhàng dán tại trên người, vạt áo vừa mới quá cái mông, bày ra một cặp đùi đẹp mắt.

Trạch Viễn cưỡng chế làm cho hai mắt của mình không được nhìn loạn, nhưng là, Tiêu Tiếu chính là như không tính buông tha anh vậy, luôn lại lọt vào tầm mắt của anh, đảo loạn chút bình tĩnh nhỏ nhoi của anh. Tốc độ đánh bàn phím càng ngày càng chậm, lúc nhanh lúc chậm, đánh sai cũng càng ngày càng nhiều, trong lòng Trạch Viễn một trận ảo não, vì cái gì cứ để ý đến chuyện cái áo T- shirt của cô ngắn như vậy, làn da của cô sao lại trắng dến thế, khiến cho mắt anh hoảng loạn tìm kiếm.

Tiêu Tiếu hoàn toàn không có phát hiện Trạch Viễn khác thường, bưng một ly trà, đặt ở trên bàn của anh.“Nghỉ ngơi một hồi đi, làm lâu như vậy, nhất định mệt mỏi.”

Trạch Viễn dừng tay lại, khẽ tựa vào lưng ghế dựa, chống lại đôi mắt của cô, trong lòng cảm giác một trận ấm áp, cho dù bị cô nhiễu loạn không thể bình thường làm việc, nhưng là vẫn tham luyến ôn nhu của cô, cô khẽ mỉm cười, ánh mắt lo lắng, đều làm cho lòng cảm giác được săn sóc.

Hoàn toàn không nghĩ tới, cô đối với chính mình có ảnh hưởng mãnh liệt như vậy, vẫn nghĩ đến bình tĩnh là đặc tính của chính mình, hiện tại mới phát hiện, nội tâm cuồng nhiệt vượt xa tưởng tượng của chính mình. Thì ra, căn bản là không có gặp được người thích hợp, núi lửa hoạt động trong lòng vẫn ngủ say, chỉ khi nào bị kích thích xong, tim đập cuồng dã làm cho chính mình đều có chút chịu không nổi.

Tình yêu thì ra không phải màu lam, mà là màu đỏ, nồng cháy, tình cảm mãnh liệt kích thích, cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều đã vì sự tồn tại của cô mà kịch liệt nhảy lên.

Tiêu Tiếu nhìn ánh mắt yên lặng của Trạch Viễn, xuất thần nhìn cô, trong lòng cười nhẹ, anh lại suy nghĩ cái gì? Lại có nghi ngờ gì, vươn tay nhẹ chạm vào mặt anh, nhìn đến anh lấy lại tinh thần,“Anh cứ nhìn em như vậy, em sẽ lại động lòng.” Tiêu Tiếu vẫn là không e dè nói thẳng ra cảm giác trong lòng.

Trạch Viễn cười khẽ, nắm tay cô, kéo cô vào ngồi ở trong lòng, dùng cằm ma sát bờ vai của cô, hương thơm thản nhiên lan tỏa chui vào trong mũi, hương vị anh thích, hương vị của cô.“Tiêu Tiếu, em có cảm thấy anh thực nhàm chán hay không?”

Tiêu Tiếu ghé vào trong lòng anh, thấp giọng nở nụ cười,“Đúng vậy, thực nhàm chán nha!” Cảm giác thân thể anh có chút cứng ngắc, cô cười trộm tiếp theo nói,“Nhưng mà, như vậy rất tốt a, chỉ có thể bị em khi dễ, sẽ không khi dễ em!”

Trạch Viễn mới thả lỏng nở nụ cười, cô chính là đáng yêu như vậy,“Em sẽ khi dễ anh như thế nào nào?”

Cô nâng mặt lên, chống lại ánh mắt của anh, khẽ nâng tay, xoa mặt anh,“Em a……” Dừng một chút, cười bí hiểm,“Muốn anh lúc nào cũng nhớ đến em, phải thường xuyên ôm em một cái, hôn em, không được rời khỏi em!” Cô bá đạo chỉ muốn anh yêu thương cô.“Lấy tính cách của anh, nhất định không dám trước mặt người ở bên ngoài ôm em, hôn em, vậy để phần em là tốt rồi, nhưng là, không cho phép anh cự tuyệt em. Khi chỉ có hai người, đương nhiên sẽ đổi thành anh chủ động.”

Trạch Viễn bất đắc dĩ nở nụ cười, cái gì cũng đều là cô định đoạt,“Anh có quyền được phản đối sao?”

“Không có,” Tiêu Tiếu thật sự cự tuyệt,“Người ta là thích anh, mới có thể muốn ôm anh, hôn anh, anh thế nào có thể cự tuyệt đâu?”

Cư nhiên anh cảm thấy cô nói cũng có đạo lý, chính mình khi nào thì trở nên không có nguyên tắc như vậy, càng gần cô, càng sẽ bị cô ảnh hưởng.“Nhưng là, không thể quá phận nha!”

“Trong lòng yêu anh, như thế nào cũng không là quá phận!” Tiêu Tiếu vĩnh viễn đều có đạo lý, thương anh nên cho anh biết, thầm nghĩ chân thật biểu đạt yêu thích với anh ra mặt, từng động tác thân thiết đều chỉ vì trong lòng nồng đậm yêu anh.

Trạch Viễn nhìn cặp mắt như là thật sự kia của cô, thật sâu bị chấp nhất trong mắt cô đả động, cô luôn như thế mãnh liệt biểu đạt thứ chính mình muốn, cũng không che giấu, cô thực dũng cảm, luôn luôn thành thật với lòng mình. Đột nhiên phát hiện, tình yêu với cô lại tăng thêm phần, bản thân lại may mắn như thế, tình yêu của cô rất đơn giản, không có một tia tạp chất, một tia do dự, yêu chính là yêu, cho dù biểu đạt của cô có chút cuồng dã, sẽ làm người ta lui bước, nhưng là, một khi người đó dám đi tìm hiểu, tình yêu đó sẽ làm người đó cảm động đến cực điểm.

Trạch Viễn rung động chậm rãi tới gần, có phải thật sự giống cô nói hay không, thích một người sẽ bất tri bất giác muốn thân thiết cùng cô ấy. Không muốn tiếp tục che giấu khát vọng trong lòng, đã muốn suy nghĩ cả một đêm, thầm nghĩ lại muốn nhấm nháp ngọt ngào của cô.

Nhìn khuôn mặt chậm rãi tiếp cận, hai tròng mắt như ánh sao dần dần phóng đại, Tiêu Tiếu vẫn là nhịn không được tim đập nhanh lên, tựa như có nhìn mãi mãi cũng không chán, yêu không đủ, mỗi phút mỗi giây nhìn chăm chú, vẫn như cũ không thể giảm bớt quyến luyến với anh, rất sợ rất sợ loại không muốn xa rời này sẽ biến thành dục vọng muốn chiếm giữ.

Ngay tại khi đôi môi hai người sắp chạm vào nhau, điện thoại cũng không hợp thời mà vang lên, Trạch Viễn sợ run một chút, nhìn về phía Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu thực không muốn để ý nó, nhưng là, tiếng chuông vẫn vang không ngừng, hơn nữa chuông điện báo vừa nghe cư nhiên là Điền Mật! Tiêu Tiếu buồn bực đô đô miệng buông Trạch Viễn ra, đi qua lấy điện thoại, vừa nhìn thật sự là Điền Mật.

Tiêu Tiếu mỉm cười với Trạch Viễn, tiếp điện thoại,“A Mật.”

“Tiếu, mau tới Mix, Tường Tường uống rượu.”

“A Mật, cậu đừng vội, Tường Tường không sao chứ?”

“Anh ấy uống rất nhiều, khuyên như thế nào cũng không nghe, vừa rồi còn suýt nữa đánh nhau với người ta. Anh ấy…… Luôn luôn gọi tên cậu, cậu mau tới đây khuyên nhủ anh ấy đi.”

“A, được, mình lập tức đi qua, trước mắt cậu coi anh ấy đã.”

Buông điện thoại, Tiêu Tiếu đi đến bên người Trạch Viễn, xin lỗi nhìn anh,“Viễn, Tường Tường có việc, em đi nhìn xem, rất nhanh sẽ trở lại, được không?”

“Đi thôi, buổi tối cẩn thận một chút.” Trạch Viễn cũng là hoàn toàn hiểu được, đáng tiếc chân mình bị thương, không thể cùng đi với cô.

Tiêu Tiếu khẽ hôn hai má anh,“Em rất nhanh sẽ trở lại.” Trong lòng cảm kích anh đã hiểu cho.

Tiêu Tiếu vào nhà thay đổi một bộ quần áo đi ra, khi ra cửa vẫn là lo lắng lộn trở lại bên người anh, ở trên mặt anh hôn nột cái thật mạnh nữa, mới lưu luyến không rời đi ra cửa.

Tiêu Tiếu vội vã bấm hang máy, nhìn đến thang máy một tầng một tầng tăng lên, lòng cũng không khỏi lo lắng, Tường Tường sao lại uống rượu say chứ? Tửu lượng của anh ấy vẫn đều rất tốt. Nhớ tới thanh âm lo lắng của A Mật, cậu ấy nhất định rất lo lắng đi, đau lòng nhất vẫn là A Mật, canh giữ ở bên người anh ấy, nhưng cũng không dám cho anh biết quan tâm của cô.

“Đinh”, cửa thang máy lên tiếng trả lời mà mở ra, Tiêu Tiếu không đợi được người đi ra, đã muốn vọt vào đi.

Một đôi vợ chồng trung tuổi nhìn bộ dáng vội vàng của cô, đành phải lui qua một bên, sau đó mới thong thả đi ra khỏi thang máy, người vợ trung niên kia còn nhìn cô liếc mắt một cái, Tiêu Tiếu phiền não nâng lên ánh mắt, đối diện ánh mắt phóng tới của bà, Tiêu Tiếu nao nao, chính mình giống như cho tới bây giờ chưa có nhìn thấy bọn họ.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ánh mắt nghi hoặc kia cũng bị thang máy ngăn cách, Tiêu Tiếu lắc lắc đầu, vẫn là chạy nhanh đi qua đi, A Mật hiện tại nhất định chờ rất sốt ruột.

Trạch Viễn nhìn thân ảnh Tiêu Tiếu biến mất ở ngoài cửa, trong lòng có một tia mất mát, thật muốn cô có thể vẫn cùng chính mình, tuy rằng biết cô và cái tên Duẫn Quân Tường kia không có gì, nhưng là, nhớ tới anh ta từng thân mật như vậy ôm lấy cô, trong lòng vẫn là có hơi hơi ghen tị. Bản thân mình sao lại trở nên buồn cười như thế, vẫn nghĩ đến chính mình đối cái gì đều không bị ảnh hưởng, nhưng là, chân chính yêu, mới hiểu được cái gì kêu dục vọng chiếm hữu.

Trạch Viễn thật sâu hấp một hơi, không phải suy nghĩ nữa, hiện tại điều duy nhất có thể làm chính là lẳng lặng chờ cô trở lại.

Đột nhiên chuông cửa vang lên, trong lòng Trạch Viễn một trận vui sướng, Tiếu Tiếu đã trở lại? Lại không phải đi sao? Trong lòng cao hứng làm cho anh không suy nghĩ kỹ, vì sao Tiêu Tiếu trở về nhưng không có dùng chìa khóa mở cửa.

Anh chống nạng, nóng vội đi đến cạnh cửa, vừa mở cửa, miệng đã nhắc,“Lại quên cái gì sao?”

Cửa mở ra, nhưng không có nhìn thấy thân ảnh anh khát vọng, đập vào mắt, cũng là người mà anh không thể ngờ tới, anh kinh ngạc chậm rãi phun ra,“Ba, mẹ!?”

Ngoài cửa, đúng là vợ chồng họ Bùi, bố mẹ của Trạch Viễn!

Truyện Chữ Hay