Thâm Sơn Có Quỷ

chương 58

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai năm sau.

Màn trời buông xuống, đêm dài vô tận.

Theo bậc thang, cỏ cây và vài vụn đá mọc rải rác tô điểm cho bức tranh đầu mùa đông rét lạnh thiếu sức sống. Thị nữ ăn mặc thanh lệ tay bưng bình rượu tinh xảo, chậm rãi đưa lên. Màu rượu hơi xanh, có vẻ cổ xưa, vô cùng tương xứng với khung cảnh nơi đây.

Thị nữ mang một đôi giày thêu màu đỏ nhạt, linh động nhẹ nhàng, từng bước giẫm lên thềm đá, không hề phát ra âm thanh gì.

Đi được một lúc, thị nữ bước đến lưng chừng núi. Dưới ánh trăng, có thể mơ hồ nhìn thấy một căn viện nhỏ, trong viện có một ngôi nhà gỗ không lớn không nhỏ. Căn viện này sát bên vực thẳm, ở đầu ngọn gió, gió lạnh như gào thét mà trên sân không hề có một chiếc lá nào rơi rụng.

Lúc này, bên vách núi, có một cái bóng màu đen lẳng lặng đứng đó. Người nọ xoay mặt về phía vách núi, không ai có thể nhìn thấy gương mặt hắn. Hắn đứng vô cùng vững vàng, trong cơn gió mạnh, ngoài sợi tóc và áo ngoài, cả thân thể hắn không hề bị suy chuyển.

Thị nữ đi đến chỗ ra vào, cũng không đi vào. Nàng ta cúi đầu, cung kính quỳ gối khom lưng, khẽ nói: “Nô tỳ ra mắt Tôn Giả.”

Đợi một lúc, trong bóng tối mới truyền đến một giọng nói trầm thấp.

“Chuyện gì?”

Thị nữ nói: “Trang chủ lệnh cho nô tỳ đưa rượu và thức ăn đến, trang chủ muốn đích thân đến gặp mặt Tôn Giả.”

Lại qua một lúc sau, người nọ mới nói: “Để xuống đi.”

“Dạ.”

Thị nữ cẩn thận đi vào sân, đặt rượu và thức ăn lên một tảng đá lớn trong góc sân, sau đó lặng lẽ rời đi.

Sau khi thị nữ rời đi, người kia vẫn không hề có động tác gì khác, hắn và núi rừng đều yên tĩnh như nhau.

Đợi đến khi tầng mây đen nhánh lại bị thổi đi, lộ ra ánh trăng tròn, lại có một người nữa bước vào. Người này khác hẳn thị nữ ban nãy, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, lảo đảo bước vào sân. Sau khi vào sân, y cũng chả nói gì với chủ nhân, mà đi thẳng đến cạnh tảng đá lớn, ngồi xuống băng ghế, sau đó bưng bầu rượu lên, rót cho mình một chén đầy, uống một hơi cạn sạch. Đợi đến khi hơi rượu trong miệng hoàn toàn tản đi, y mới nhớ đến việc lên tiếng.

“Sao hả, gần đây mũi có vấn đề gì rồi à?”

Người bên vách núi khẽ nghiêng mặt qua: “Gì cơ?”

“Nếu mũi không có vấn đề thì tại sao rượu ngon thế này mà ngươi vẫn bất động, đứng chỗ vách đá đón gió lạnh?” Y như dò xét thò người ra, cánh tay đặt trên tảng đá. Dưới ánh trăng, lộ ra gương mặt anh tuấn, y chính là trang chủ của Mẫn Kiếm sơn trang – Hạ Thu.

“Không phải tất cả mọi người đều thích rượu.”

“Chậc chậc.” Hạ Hàm Chi nhìn chằm chằm chén rượu trong tay, quơ quơ, không biết đang nghĩ đến điều gì “Mấy người đàn ông không thích rượu, đều quái dị như nhau.”

Người bên vách núi trầm giọng nói: “Ngươi muốn nói đến ai?”

“Ồ ồ.” Hạ Hàm Chi khẽ nhướng mày nhìn bóng người kia, cười nhạo, nói: “Lợi hại vậy, ta nghĩ gì cũng biết à?”

“Ngươi có tâm sự.”

“A.” Hạ Hàm Chi đặt chén rượu xuống, rũ mắt hồi lâu, mới nói: “Ta thì có tâm sự gì chứ.”

Người nọ yên lặng một lúc, cuối cùng cũng không nói.

Hạ Hàm Chi giương mắt nhìn hắn, nhìn thấy một bên mặt của hắn. Dưới ánh trăng mờ mờ, thân thể Thái Âm cao ngất mà vững chãi, trông như một bảo kiếm kinh thế hãi tục. A, Hạ Hàm Chi thầm nghĩ, hắn vốn đã là một thanh bảo kiếm kinh thế hãi tục rồi.

“Sao cứ nhìn ta vậy?”

Hạ Hàm Chi nhìn lén lại bị bắt gặp, cũng không ngại, y đứng lên, tựa vào một gốc cây thông già, khẽ cười nói: “Có một việc, ta vẫn luôn tò mò.”

“Chuyện gì?”

Hạ Hàm Chi: “Rốt cuộc ngươi có nhìn thấy hay không?”

“Nhìn thấy thì sao, không nhìn thấy thì sao?”

“Khi nguyên thần của ngươi chưa hồi phục, hai mắt vẫn luôn đươc bịt kín. Giờ nguyên thần của ngươi đã hoàn chỉnh, kiếm khí dồi dào, sao vẫn bịt mắt?”

“Mắt của kiếm nằm ở trong tim, có che mắt hay không thì có gì quan trọng đâu chứ. Hạ Thu, ngươi sai rồi.”

Hạ Hàm Chi ung dung cười một tiếng, nói: “Được được, ta sai rồi. Nào, cùng ta uống rượu đi.”

Thái Âm: “Ngươi uống đi, ta ở đây cũng xem như đang uống cùng ngươi rồi.”

Hạ Hàm Chi không muốn, y đứng lên, bước một bước dài, đưa tay kéo tay Thái Âm. Thái Âm hơi nhiu mày, nhưng cũng không tránh, bị Hạ Hàm Chi kéo đến chỗ bàn đá: “Ở đó thì có ý nghĩa gì chứ, không thích uống cũng phải uống với ta.”

Thái Âm ngồi trên băng ghế, bàn tay đưa đến chỗ chén rượu, khẽ vuốt ve nhưng lại không uống.

“Uống rượu quan trọng nhất là không khí, võ lâm nhiều người như vậy, người muốn uống rượu cùng ngươi, e là xếp hàng dài đến bên ngoài cửa thành, cần gì phải chọn một kẻ không có gì thú vị như ta uống với ngươi.”

Hạ Hàm Chi rót đầy một chén lớn, ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch. Sắc mặt y hơi đỏ, trong mắt lộ vẻ ngà ngà say.

“Hừm, mấy tên đó cũng chỉ một gương mặt như thế, có gì thú vị chứ.”

Thái Âm cười nhạt, nói: “Ồ, chẳng lẽ ta thì có hai gương mặt.”

“Khác.” Vô tình, Hạ Hàm Chi đã uống hơn nửa bình rượu, y nhắm mắt lại rồi lại chậm rãi mở ra, khẽ nói: “Khác mà.”

Một cơn gió thổi qua, khiến đêm tối nồng đậm mùi rượu. Thái Âm khẽ nói: “Ngươi say rồi.”

“Buồn cười.” Hạ Hàm Chi cười lớn, nói: “Ta mà say? Ngươi có từng thấy ta chỉ uống một bình rượu mà đã say chưa?”

Thái Âm: “Trong lòng nặng nề, tất nhiên là dễ say.”

“….” Hạ Hàm Chi cúi đầu, uống thêm vài chén rượu. Gió đêm thổi bay mấy sợi tóc, lộ ra cái cổ sạch sẽ rắn rỏi của y.

“Ngươi bây giờ lợi hại quá nhỉ.” Hạ Hàm Chi chậm rãi nâng người, sau đó lại tựa lên thân cây, mắt của y đã lộ rõ men say: “Thật rất lợi hại đó.”

Thái Âm không nói thêm gì nữa, hắn khẽ thở dài, chống bàn đá đứng lên, đi về phía Hạ Hàm Chi. Hạ Hàm Chi vẫn như không có xương, tựa lên thân cây. Thái Âm vươn tay, đỡ lấy cánh tay Hạ Hàm Chi, khẽ kéo Hạ Hàm Chi lên.

“Đã trễ rồi, ta đưa ngươi về nghỉ ngơi.”

Thái Âm cong eo, nhấc Hạ Hàm Chi lên lưng, đi về phía cửa.

Chưa bước được một bước, Hạ Hàm Chi ở trên lưng Thái Âm, đã bình thản mở miệng:

“Vì sao ngươi không hỏi?”

Thái Âm dừng chân, khẽ nói: “Hỏi cái gì?”

Hạ Hàm Chi: “Từ trước đến nay ngươi vẫn luôn muốn biết, vì sao đến tận bây giờ cũng không hỏi ta. Ngươi sợ ta lừa ngươi à.”

Thái Âm khẽ cười một tiếng: “Hạ Thu, ngươi say thật rồi.”

Hạ Hàm Chi: “Sống ở đây tốt chứ?”

Thái Âm: “Mẫn Kiếm sơn trang có địa vị rõ ràng trong võ lâm, sao ta lại sống không tốt chứ.”

Hạ Hàm Chi: “Vậy vì sao hai năm qua, ngươi không chịu bước ra khỏi cái khoảng sân này?”

Thái Âm vẫn đang vác Hạ Hàm Chi, đi từng bước từng bước xuống chân núi. Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, chân lại vẫn bước vô cùng vững vàng.

“Ta không đi, là vì phải làm kiếm khí trấn thủ cho sơn trang, ngươi đừng nghĩ nhiều.”

“Trấn thủ kiếm khí?”

“Phải.” Thái Âm nói “Mẫn Kiếm sơn trang vốn có Liệt Dương tu luyện trăm năm, nay đổi lại là khí âm, phong thủy khó mà thích ứng ngay. Nếu ta không trấn thủ, sẽ có loạn.”

Hạ Hàm Chi: “Cần hai năm lâu vậy à?”

“….” Thái Âm yên lặng một lúc, chậm rãi nói “Ta vốn cũng chẳng có chuyện gì để làm.”

Đi đến dưới chân núi, Hạ Hàm Chi bảo Thái Âm để y xuống.

“Đứng còn đứng không vững, ta thả ngươi xuống thì ngươi về thế nào hả?”

Hạ Hàm Chi nhíu ngươi: “Ta tự có cách.”

Thái Âm cười khẽ, nói: “Yên tâm, ta sẽ rất cẩn thận, không ai thấy Hạ trang chủ say đến không biết đường về đâu.”

“…” Hạ Hàm Chi bị sặc đến đầu óc hoang mang, hồi lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Ngươi như trước đây có vẻ tốt hơn.”

Khi y nói ra mấy lời này, Thái Âm khẽ dừng chân, Hạ Hàm Chi vốn đã say đến trời đất quay cuồng, nhưng y vẫn rõ ràng cảm nhận được Thái Âm dừng lại.

“Lý Thanh.” Không biết vì sao, Hạ Hàm Chi đột nhiên gọi cái tên này.

Thái Âm yên lặng một lúc, nói: “Đó là tên trước đây của ta ư?”

Hạ Hàm Chi: “Hình như ngươi chẳng kinh ngạc chút nào ấy.”

“Ừm.” Thái Âm chậm rãi đi về phía trước, nói: “Trước kia lúc ngươi say, cũng từng nhắc đến cái tên này với ta.”

Lần này, cả hai người đều im lặng.

Hạ Hàm Chi nhắm hai mắt lại, để mình trầm mê trong men rượu.

Có khi việc gọi một cái tên, cũng có thể biểu đạt nhiều ý nghĩa, không chỉ là một cách xưng hô.

Gió thổi thật khẽ, thứ này, lẽ ra phải là một chuyện cũ nên được chôn giấu thật sâu.

Khi Hạ Hàm Chi chuẩn bị vào phòng ngủ nghỉ ngơi, Hạ Hàm Chi nhìn Lý Thanh, hỏi thêm câu cuối cùng.

“Hai năm trước, làm thế nào ngươi tìm được gian phòng này?”

Lý Thanh nói: “Ta cũng không biết, khi đó thần trí của ta không còn rõ ràng, mơ hồ cảm thấy mình nên đi gian phòng này.” Hắn dừng một chút, như đang nhớ lại cảm giác khi ấy “Có lẽ, ta muốn tìm cái gì đó.”

Hạ Hàm Chi: “Cuối cùng ngươi chẳng tìm được, cô đơn cầm miếng vải bịt mắt này ra về.”

Lý Thanh: “Phải.”

Hạ Hàm Chi cười nhạo, nói: “Hai năm rồi, miếng vải đó vẫn không rời khỏi người ngươi, cho dù không bịt mắt, ngươi vẫn muốn mang theo trên người, vì sao chứ?”

Lý Thanh xoay người, ra đến cửa, thản nhiên nói: “Ta cũng không biết.”

Hạ Hàm Chi biết, hắn không nói dối.

“Ta đi trước, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Hạ Hàm Chi cũng không nói nữa, vung tay lên, nhắm mắt bắt đầu ngủ.

Lý Thanh ra đến cửa, khẽ nhún chân, thân hình cao lớn như một con ưng, biến mất trong nháy mắt.

Trở lại cái sân nhỏ cạnh vách núi, Lý Thanh lại đứng chỗ vách đá. Hắn có thể cảm nhận được ánh sáng của mặt trăng, cũng có thể cảm nhận được hơi thở của núi rừng. Gió thổi bay mấy sợi tóc của hắn, mất sợi tóc bị tấm vải kia buộc lấy cũng bay không ngừng.

Một lúc sau, Lý Thanh giơ tay, tháo miếng vải kia xuống, giữ trong tay.

Trong hai năm qua, hắn đã nhìn tấm vải này vô số lần. Hắn có thể cảm nhận được đường chỉ trên đó, miếng vải được may rất thô, nhưng khiến hắn không cách nào buông tay.

Ban nãy, Hạ Hàm Chi hỏi hắn, vì sao vẫn mang nó theo, Lý Thanh không thể trả lời.

Nhưng hắn luôn có một cảm giác, miếng vải này sẽ đưa đến cho hắn điều gì đó.

Một điều, vô cùng quan trọng, nhưng hắn đã bất cẩn lãng quên đi mất.

Truyện Chữ Hay