Thâm Sơn Có Quỷ

chương 56

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lời nói của Lý Thanh khiến Tiểu Xuân khó hiểu vô cùng, nàng cũng lười hỏi lại. Nàng nghĩ sự không bình thường của mọi người đều là vì phong thủy của Mẫn Kiếm sơn trang không tốt.

“Khó trách mấy người Lưu đại ca đều không thích Mẫn Kiếm sơn trang, nơi này đúng là có vấn đề.” Tiểu Xuân xoa xoa gương mặt trắng bệch của Lý Thanh, thầm nói: “Không sao, dù sao đại hội luận kiếm cũng chỉ diễn ra trong mấy ngày thôi, về là tốt ngay thôi.”

Trong lúc Tiểu Xuân đang nói thầm, Lý Thanh dường như phát hiện ra điều gì đó, lại cầm lấy cổ tay Tiểu Xuân. Lần này, không đợi Tiểu Xuân mở miệng hỏi, một cơn choáng váng đột nhiên ập đến, nàng lập tức ngã vào lòng Lý Thanh.

Lý Thanh cẩn thận đỡ Tiểu Xuân, đặt nàng lên giường, sờ soạng đặt tay và chân nàng lại cho ngay ngắn. Làm đi làm lại một lúc, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng cười nhạo.

“Ngay cả cái tay cái chân của nàng ngươi còn luyến tiếc như thế thì sao lại phải làm nàng ngất đi chứ.”

Lý Thanh thở hổn hển, nghiêng đầu. Hạ Hàm Chi khoanh tay, lười biếng tựa trên cửa.

“Là ngươi…..”

Hạ Hàm Chi: “Nếu không thì còn ai vào đây.”

Lý Thanh cúi đầu, không nói gì.

Đôi mắt dài nhỏ của Hạ Hàm Chi không vui không buồn, từ trên nhìn xuống Lý Thanh, thản nhiên nói: “Ngươi độ khí cho nàng.” Câu nói này của y cũng không phải là câu hỏi, Lý Thanh cũng không nghĩ nhiều, dứt khoát gật đầu.

Hạ Hàm Chi nhướng mắt nhìn Lý Thanh, cứ như đang cân nhắc điều gì. Hồi lâu sau, khóe môi y dần nhếch lên, trong mắt cũng hiện lên vẻ kích động.

“Ngươi nghĩ thông suốt rồi.”

Lý Thanh há miệng, vẻ mặt hơi ngớ ra: “Sao ngươi….”

Hạ Hàm Chi nói tiếp: “Ngươi nghĩ xem làm sao ta biết?”

Lý Thanh gật gật đầu, hắn cảm thấy mình không cần mở miệng nói, Hạ Hàm Chi cũng biết hắn đang muốn nói gì.

Hạ Hàm Chi nói “Ngươi độ khí cho nàng làm gì?”

Lý Thanh há miệng: “Ta… ta không biết.”

Hạ Hàm Chi nói: “Vào lần đầu tiên ngươi độ khí cho nàng, ngươi đã quyết định xong rồi.”

Lý Thanh: “….”

Hạ Hàm Chi xoay người, nói: “Con người, mỗi khi cần đưa ra bất cứ quyết định quan trọng nào, đều sẽ bất an. Điểm này ngươi khá là giống con người đó.”

Lý Thanh không hiểu thâm ý trong câu nói của y, bất quá, khi hắn nghe thấy Hạ Hàm Chi bảo hắn khá giống con người, hắn vẫn hơi vui vẻ: “Đa tạ ngươi.”

Hạ Hàm Chi đẩy cửa ra, sắc trời bên ngoài đã dần tối. Dưới ánh chiều tà, một bóng người xuất hiện bên trong đình, vừa cao lớn vừa rắn rỏi. Hạ Hàm Chi bước ra một bước, Lý Thanh hỏi: “Khi nào…”

Không đợi Lý Thanh hỏi xong, Hạ Hàm Chi đã vứt cho hắn một cái bình sứ, cũng không quay đầu lại, nói: “Uống nó đi, để nó hoàn toàn dung nhập vào cơ thể, đến đúng thời điểm thì sẽ tốt thôi.”

Lý Thanh không thể nhìn thấy, nhưng vẫn chính xác tiếp lấy bình sứ. Hắn đặt bình sứ dưới mũi, nhíu ngươi: “Nguyên khí của Liệt Dương….”

“A.” Hạ Hàm Chi cười nói “Sao hả, người đã ở bên ngươi lâu như thế rồi, vậy mà ngươi vẫn chưa quen à?”

Lý Thanh ngơ ngác nói: “Lấy cái này, nàng ấy sẽ rất khó chịu….”

“….” Hạ Hàm Chi xoay người, nheo mắt nhìn Lý Thanh: “Cho nên?”

Lý Thanh há miệng, đưa bình sứ trong tay ra, ý bảo ngươi lấy về trả cho nàng ấy đi. Sắc mặt Hạ Hàm Chi tối sầm nhìn chằm chằm tên ngốc nghếch trước mắt, âm trầm nói: “Liệt Dương nhập thế tu luyện đã trăm năm, nên làm gì nàng ấy hiểu rất rõ, còn chưa đến phiên một thanh kiếm ngu ngốc như ngươi can thiệp vào.”

Nói xong, Hạ Hàm Chi xoay người, đi ra khỏi phòng.

Khi y sắp ra khỏi phòng, Lý Thanh đằng sau đột nhiên mở miệng.

“Thiên mệnh tới, kiếm cách của nàng lại trống rỗng. Nếu là vì ta, ta càng không thể lấy thứ này, ngươi trả lại cho nàng ấy đi.”

Hạ Hàm Chi bước thêm một bước, nghiêng đầu nhìn sang, nét mặt của Lý Thanh không hề thay đổi. Hạ Hàm Chi yên lặng một lúc, chậm rãi nói: “Thực sự không cần à, một kẻ nguyên thần không hoàn chỉnh như ngươi lại có thể nói ra những lời như vậy, xem ra là đã quyết tâm rồi….” Y dừng một chút, bước thêm một bước ra khỏi cửa, nói với Lý Thanh: “Ban nãy ta nói với ngươi cũng không phải đang nói đùa. Liệt Dương ở tại Mẫn Kiếm sơn trang đã gần trăm năm, nên làm gì, không nên làm gì, nàng rõ hơn ai hết.”

Nói rồi, Hạ Hàm Chi bỏ đi.

Bên trong đình Lạc Hạ Nhất Bút, trà cụ đều đã được đặt ngay ngắn. Vệ Thanh Phong dù đứng ở trong đình nhưng lại không hề có ý định đụng đến chén trà. Hạ Hàm Chi đi đến, ung dung ngồi xuống.

“Để cho một tách trà cực phẩm như thế này nguội đi, chẳng khác nào bỏ lỡ một mỹ nhân yểu điệu tao nhã, là chuyện hối tiếc của đời người.”

Vệ Thanh Phong cũng ngồi xuống, Hạ Hàm Chi uống một hớp trà, chậc lưỡi nói: “Nhưng cũng không sao, một tên đầu gỗ như ngươi, uống gì chả giống nhau.” Giọng nói y tỏ vẻ chế nhạo, vẻ mặt lỗ mãng, Vệ Thanh Phong lại chẳng tỏ vẻ gì, sắc mặt cũng không hề thay đổi, đôi mắt vẫn đen nhánh như mực. Vệ Thanh Phong lẳng lặng nhìn Hạ Hàm Chi, không biết đang nghĩ gì.

Hạ Hàm Chi đã thay bộ quần áo màu đen kia ra, hiện đang mặc một bộ áo khoác dài màu đỏ thẫm. Tóc dài cũng được chăm sóc, tóc được cột bằng một cái buộc tóc màu trắng. Tay y bưng chén trà nhỏ tinh ảo, mắt lơ đãng liếc qua, đúng lúc gặp phải ánh mắt của Vệ Thanh Phong. Hạ Hàm Chi khẽ cười một tiếng, nói “Vệ Thanh Phong, ngươi đang nghĩ gì hả?”

Vệ Thanh Phong: “Ta đang nghĩ đến chuyện ngày mai.”

“Ồ?”

Hạ Hàm Chi nhíu mày nói: “Ngươi đang nghĩ đến đại hội luận kiếm?”

Vệ Thanh Phong không đáp, nhưng đáp án không cần nói cũng biết. Hạ Hàm Chi tùy ý nhìn chén trà nhỏ trong tay, liếc về phía Vệ Thanh Phong. “Ngươi không cần thăm dò ta.” Vệ Thanh Phong nói “Sở dĩ ta không ngăn cản những chuyện ngươi đang làm, đều là vì ngày mai.”

Hạ Hàm Chi: “Ồ….”

Vệ Thanh Phong: “Phương pháp khiến Thái Âm thức tỉnh, chỉ có Liệt Dương hiểu rõ. Ngươi và Mai Như đến Kiếm Các, chẳng phải chỉ là để đánh thức kiếm khí của Thái Âm sao.”

Hạ Hàm Chi bĩu môi, gật gật đầu đồng ý. Y để chén trà nhỏ xuống, thuận theo khẽ cười nói: “Thần binh từ xa xưa đều tự mình chọn chủ nhân, Vệ Thanh Phong, ngươi nói xem, hắn sẽ chọn ai?”

Vệ Thanh Phong thản nhiên nói: “Không biết.”

Hạ Hàm Chi: “Đoán thử xem.”

Vệ Thanh Phong: “Bất kể là chọn ai, ngày mai, tất cả đều sẽ chấm dứt.”

Tay Hạ Hàm Chi khựng lại, chậm rãi nói: “Chấm dứt, thật sao…”

Vệ Thanh Phong không muốn bàn tiếp, y đứng lên, chuẩn bị rời đi. Khi y đang định đi khỏi, Hạ Hàm Chi bỗng nhiên khẽ nói với bóng lưng y: “Kiếm khí mới bắt đầu khôi phục, thần trí không rõ, người độ chân khí của mình vào Thái Âm, để chân khí ấy hòa hợp với kiếm khí của Thái Âm chính là người được kiếm.”

Vệ Thanh Phong dừng chân, nghiêng đàu, gò má của y dưới ánh sáng mờ nhạt nơi núi rừng, có vẻ hơi lạnh lùng.

Hạ Hàm Chi đứng lên, khoanh tay, chậm rãi nói: “Ta không có nẫng tay trên của ngươi.” Y nhếch môi, lộ ra một nụ cười quỷ dị, nụ cười vừa tự nhiên vừa tự tin.

“Trận đoạt bảo vật sáu năm trước, ta không thể tham dự. Nghe nói, Đoạn Đào đã chém vô số người, một trận thành danh.”

“Nói đi nói lại, ta cũng là vãn bối của ngươi.” Hạ Hàm Chi nhìn người trước mắt, Vệ Thanh Phong lẳng lặng đứng đó, sự trầm tĩnh ấy, đủ để khiến mỗi sợi tóc đều nằm yên. Hạ Hàm Chi thấy thế vô cùng sảng khoái, y không nhịn được cười, cười không thành tiếng.

Y chậm rãi giơ một ngón tay lên, đặt ngay miệng mình, như đang cố giữ cho mình không cười hoặc là cố khiến người khác phải giữ yên tĩnh. Cuối cùng, y vẫn không nhịn được, cười nhạt, khẽ nói:

“Đại sư huynh, ta muốn khiêu chiến với ngươi.”

Vệ Thanh Phong vẫn không nhúc nhích, trầm giọng nói: “Vậy ngươi tốt nhất là hãy chuẩn bị mạng cho tốt.”

“Ồ?” Hạ Hàm Chi cười mấy tiếng, nói: “Ở Mẫn Kiếm sơn trang, ra tay giết Thiếu chủ, ngươi cảm thấy ngươi còn mạng để đi ư?”

Vệ Thanh Phong: “Có thể giết, tất nhiên có thể đi.”

“Tốt!” Hạ Hàm Chi thưởng thức vỗ tay một cái, khi nhấc mắt lên, trong mắt đã đong đầy vài phần khát máu: “Tranh danh đoạt lợi, giết người người giết, đây mới là giang hồ, vậy mới sảng khoái. Vệ Thanh Phong, cuộc chiến ngày mai, sống chết có số, có trời làm chứng!”

Hắc phong đoạn thu thủy, trữ kiếm đãi thiên minh.

Cái ngày sẽ kết thúc tất cả trong miệng Hạ Hàm Chi, cuối cùng đã đến.

……….

Mới hừng sáng, Tiểu Xuân đã bị cơn đói làm tỉnh.

Khi nàng mở mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, có cảm giác như đã trở về nhà ở dưới chân núi Bạc Mang. Một hồi lâu sau, mãi đến khi nàng bị nghẹn vì ăn mấy cái bánh màn thầu, nàng mới chợt nhận ra đây là đâu. Nàng không kịp nuốt bánh xuống, đã vội chạy ra khỏi cửa.

“Người đâu người đâu, đi đâu hết cả rồi?!?!”

Tiểu Xuân đứng trong sân tới tới lui lui mấy vòng, lần lượt gõ cửa tất cả các phòng, lại không thấy một người nào. Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, hôm nay bầu trời vô cùng âm u, trong sơn cốc ẩm ướt lạnh như băng, thậm chí còn không thấy cả mặt trời.

“Hừ, không phải là đi tỷ võ sao…” Tiểu Xuân cau mày chạy ra khỏi cửa. Nàng nhớ lại chuyện hôm qua, càng nghĩ càng thấy lạ: “Sao hôm qua lại ngủ thiếp đi… mà còn ngủ lâu như thế, thật là kì quái.” Nàng nhớ đến thân thể suy yếu của Lý Thanh hôm qua, lòng vô cùng rối bời, vô cùng lo lắng. Ra khỏi sân, nàng chọn con đường bằng đá rộng nhất, đi vào trong sơn trang, dọc đường đi vẫn không thấy một người nào cả.

“Sơn trang lớn như vậy mà chẳng có một bóng người, quái lạ thật.” Cả tòa Mẫn Kiếm sơn trang như một mê cung lạnh băng yên tĩnh, tường cao, mặt đất lát đầy gạch đá màu xanh trắng, không hề có một nhánh cỏ dại.

Chẳng biết vì sao, Tiểu Xuân càng chạy lại càng hoảng hốt. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết từ lúc nào bầu trời đã đầy mây đen, càng ngày càng u ám. Tiểu Xuân lại không cảm thấy trời sắp mưa, bởi trong gió không hề có luồng không khí nằng nặng mà là cơn lạnh thấu xương, dường như còn kèm theo tiếng vù vù thật khẽ.

Loại gió này…. Tiểu Xuân khép khép quần áo trên người. Hôm đó, bầu trời cũng như thế, cũng là loại gió như thế….

“A Thanh…” Trong lòng Tiểu Xuân càng căng thẳng, nàng không nhịn được chạy đi.

Rốt cuộc, ở con đường đá cuối cùng, nàng từ xa nhìn thấy một cái sân rộng. Cái sân này rộng bằng bảy tám cái sàn tỷ võ ở Kiếm Các ghép lại, ở giữa có một võ đài, bên ngoài, các môn phái đã đứng vào chỗ.

Tiểu Xuân đi đến, muốn tìm người của Kiếm Các, nhưng thật sự quá đông, vóc dáng nàng lại không cao, vừa chen vào đám người đã bị che khuất.

Khi nàng định gạt đám người kia ra, một giọng nói trầm thấp nhưng lại vang dội truyền khắp sân.

“Mẫn Kiếm sơn trang hôm nay có may mắn hội tụ hào kiệt khắp thiên hạ, dùng kiếm luận bàn. Đã đến giờ, nhờ có sự ủng hộ của các vị anh hùng gần xa, Trương mỗ tuyên bố, đại hội luận kiếm năm nay, chính thức bắt đầu…!

Truyện Chữ Hay