Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em

chương 65: 65: lúc cần khóc sẽ khóc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời gian trong phòng thu âm cứ thế mà yên ắng trôi đi, Tống Nguyên cuối cùng cũng chịu nhìn cô, nhưng lát sau lại lẳng lặng ăn hết đồ ăn, không nói gì nữa.

Thế...!thế thôi à?

Làm cô sợ Đông sợ Tây nữa chứ...!

"Phải rồi, nửa tiếng nữa chuyến bay của Trình Doãn về tới đây, tôi đi trước đón cô ấy."

Tống Nguyên nhìn dáng vẻ bỏ của chạy lấy người của cô nàng, muốn níu lại mà không kịp.

Thích anh lắm sao?

...!

Sân bay vào giờ hạ cánh đông nghịt người, Hoa Thần tìm một chỗ đứng trong biển người mà cũng vô cùng khó khăn.

Vì Trình Doãn bây giờ là một ngôi sao nhỏ, nhỏ đến nỗi nếu giơ bảng tên sẽ ngay lập tức bị kẻ săn tin nhận ra, sau đó bắt đầu một cuộc rượt đuổi kinh người.

Nguyên tắc đầu tiên của trợ lý quản lý nghệ sỹ - không được để nghệ sỹ nhà mình lâm nguy!

Nhưng Hoa Thần càng cố gắng bao nhiêu thì cô nàng nào đó lại phá game bấy nhiêu!

"Mẹ kiếp! Bữa sáng tình yêu của tớ với đại thần chưa kịp tiêu hóa trong hạnh phúc đã phải chạy hết calo rồi.

Huhu, không cảm nhận được cái gì hết!" Hoa Thần vừa chạy vừa khóc mếu, còn đám fan cuồng phía sau lưng vẫn bám riết không chịu tha.

"Cậu nói linh tinh cái gì đấy? Bữa sáng tình yêu?" Trình Doãn vừa đi vừa túm váy, thật là cmn mất hình tượng.

Phía trước là khúc ngoặt, vừa hay có lối dẫn vào cầu thang hiểm, nơi này khá vắng người, nói không chừng còn có lối tắt chạy ra ngoài.Và thế là, hai thiếu nữ nắm chặt tay nhau phi vào đó.

Thoát thân rồi!

Trình Doãn chống tay lên vách tường thở phì phò, trên trán lấm tấm mồ hôi.

"Coi như tập thể dục buổi sáng đi!"

"Tập con khỉ! Quản lý công ty cậu chẳng lẽ không có phúc lợi đưa đón nghệ sỹ hay sao?" Hoa Thần càu nhàu, mặt nhăn mày nhó.

Cứ để nghệ sỹ lông rông bên ngoài thế này, thể nào cũng có ngày tiền mất tật mang.

Trình Doãn lè lưỡi.

Vụ cô vừa quay phim xong đã trốn quản lý đi "tuần trăng mật" với anh yêu đến Tổng giám đốc còn không biết, còn cái gì mà phúc lợi đưa đón?

Thành thật mà nói trước đó Dụ Ngôn Gia đã để vệ sỹ hộ tống cô an toàn trở về rồi, nhưng đến lúc lên máy bay cô lại đuổi người đi, mục đích là để dằn mặt anh.

Cô đủ tứ chi, trí thông minh có thừa để sử dụng, vậy mà anh lại lo được lo mất, cứ phải sắp xếp theo ý mình bằng được.

Nhưng cô không ngờ bản thân trong nước lại nổi thế này, chỉ lỡ miệng hô năm chữ "Trình nương tử ở đây!" cũng bị đuổi cho chạy trối chết.

Trình Doãn xua tay.

"Không muốn thì cũng đã xảy ra rồi.

Tớ hỏi cậu đã, vừa nãy bữa sáng tình yêu mà cậu nói có ý gì? Với đại thần? Tống Nguyên à?"

Hoa Thần chột dạ, ngẩng đầu lên.

Trình Doãn đột nhiên cảm nhận sau lưng toát mồ hôi lạnh, chỉ thấy đôi mắt long lanh vô tội cứ chớp chớp kia đang mưu tính điều gì đó.

Cô nàng cúi người, nói vào tai Trình Doãn.

"Wtf! Cậu nói gì cơ? Muốn sinh con cho hắn?" Căn phòng trống dường như rung lên vài cái.

Hoa Thần hoảng sợ vội bịt miệng cô lại, mếu máo gật đầu xác nhận.

Trình nương tử: "..."

Hai người im lặng một hồi, một lúc sau Trình Doãn mới lên tiếng, còn phất tay ăn nói hào phóng.

"Yên tâm, anh ta sẽ không coi là thật đâu.

Câu này fan ruột nào mà chả nói với thần tượng nhà mình chứ? Người ta còn bắc loa hô to nữa kìa, giống như sợ cả thế giới không biết ấy!"

Hoa Thần môi bặm môi, lí nhí nói.

"Nhưng tớ thật sự muốn, chính là kiểu con tớ sau này mang gen của anh ấy ấy..."

Trình nương tử: "..."

...!

Trình Doãn quay về chung cư Họa Thiên.

Mẹ Giang vốn dĩ đi làm về từ sớm, nhưng sau đó lại nói công ty có việc đột xuất rồi rời đi, trước đó còn dặn cô ăn uống cẩn thận.

Trình Doãn đứng ở cửa, đưa cho bà chìa khóa xe.

"Mẹ đi sớm về sớm, đừng lao lực quá ảnh hưởng gương mặt đẹp này đấy."

Lưu Giang nựng má cô, cười vui vẻ.

"Xem miệng lưỡi ngọt ngào này! Mẹ đi đây!"

"Cung tiễn mẫu thân đại nhân!"

Nhìn theo chiếc xe rời khỏi khu chung cư một đoạn dài, Trình Doãn lúc này mới trở về phòng, cô đang đợi chuyển phát nhanh của Tiểu Hỏa Cẩu mang tới.

Thời gian đợi nhàm chán không có việc gì làm, Trình Doãn lôi tấm thảm yoga trải lên sàn, chuẩn bị luyện tập vài động tác giãn cơ đơn giản.

Cánh tay vừa thon vừa trắng giơ lên cao, vượt qua đầu, chân trái khuỵu xuống còn chân phải co về phía trước.

Cái cổ cao thanh thoát tựa như chú thiên nga trắng đầy kiêu hãnh.

Hít thở sâu, nén khí, giống như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ, trong chớp mắt, cánh hoa đó lại thu mình, biến thành hình dáng nụ hoa.

Làm một động tác chấm dứt bài tập, kết thúc hoàn mỹ.

Vừa lúc đó, chuông ngoài cửa cũng đã vang lên inh ỏi.

"Là anh à?" Cửa vừa mở, đứng đợi bên ngoài xuất hiện tận hai người.

Trình Doãn cầm thùng đồ, đánh mắt sang người còn lại, là Thư Ký thân cận bên cạnh Dụ Ngôn Gia.

"Cô Trình, Dụ tổng muốn biết cô đã quay về an toàn chưa." Anh ta cúi người, biểu cảm phải phép.

Dù sao cô gái trước mắt này không dễ quản, nhưng là "thần tài" của boss, không quản lý sát sao không được.

Trình Doãn gật đầu khách khí, sau đó nhắc anh ta về nhà sớm nghỉ ngơi.

Người giao hàng còn nán lại đưa tiếp cho cô một tờ giấy, nói là lời nhắn của người gửi.

[Bà cô già, lần sau có bay nhảy đi đâu nói với tôi một tiếng, càu nhàu thêm hai tiếng cũng được, chứ tôi không có thuật đọc tâm mà biết bà đi đâu về đâu nhé?]

Trình Doãn đưa tay quẹt mũi.

Chắc Tiểu Hỏa Cẩu hiện giờ đang máu dồn lên não lắm.

Cũng đúng thôi, lịch trình của cô gấp gáp, không kịp thông báo với cậu ta một tiếng.

Cô nàng Trình suy nghĩ một hồi, cuối cùng phải gọi giật Thư Ký trở lại.

"Cô Trình còn việc gì vậy?"

Trình Doãn xé nhỏ tờ giấy, ghi vài con số lên đó.

"Giúp tôi đem một viên kim cương hồng gửi cho số này."

"Để làm gì ạ?"

"Dỗ ông lớn!"

Nói xong thì quay trở về, còn không quên một cái chào tạm biệt.

Thư Ký đứng bơ vơ một hồi, nhìn số điện thoại trên tờ giấy mà suy nghĩ ngổn ngang.

Boss đổi số điện thoại à?

...!

Khu biệt thự Quách gia đã tối đèn từ lâu, bên ngoài chỉ còn lờ mờ chút ánh sáng yếu ớt, người tuần tra qua lại nghiêm ngặt.

Có bóng người vụt qua sân sau, bước chân nhanh chóng hướng về phía căn hầm dưới lòng đất cạnh gara.

Nơi này chỉ cần danh thiếp có gắn tên chủ nhân là có thể qua cửa, còn đơn giản hơn là tra chìa vào ổ.

Dáng người linh hoạt dễ dàng bước vào phòng ngủ, bước chân êm ru như chân mèo.

Ngón tay luồn vào góc chết của cây đèn ngủ, một chiếc camera mini đã sẵn sàng hoạt động.

Xong xuôi, bóng đen đó còn nán lại bàn làm việc, lấy đi một tờ giấy kẹp trong đống sách.

Nhấc mặt trước của tờ giấy lên xem, trong không gian vang lên tiếng cười khẽ.

Là ảnh nude của diễn viên mới vào nghề, chỉ thấy mặt phụ nữ mà không thấy mặt đàn ông.

Quách Bội à Quách Bội, ở nơi riêng tư này thân mật với "người tình" qua mắt chính thất, ông cũng còn biết tạo bằng chứng uy hiếp để thoát thân cơ đấy!

Làm xong loạt việc đó, mọi thứ êm đẹp cho đến khi bị bảo an phát hiện.

"Này cô kia! Làm gì đấy?"

Đèn pin sáng chói chiếu thẳng vào bóng lưng cô gái, Trình Doãn âm thầm hít một hơi, lát sau quay lại, khóe mi xinh đẹp đã ngấn lệ.

"Em xin lỗi...!em không biết nơi này không thể đi qua, em thực sự xin lỗi."

Bảo an cũng là một thanh niên trẻ tuổi, đã vậy còn đang trong thời kỳ say mê gái đẹp, trông thấy bản thân đã dọa một thiếu nữ đến mức khóc lóc đột nhiên lại cảm thấy áy náy, lập tức nhận hết lỗi về mình.

"Ấy chết, tôi xin lỗi...!nơi này an toàn có thể đi qua được.

Nhưng mà, đêm muộn thế này cô còn ra ngoài sao?" Chàng trai gãi đầu, đèn pin trong tay chuyển thành chúc xuống đất.

"Vâng, hôm nay là sinh nhật bà nội em...!nhưng em làm thêm muộn quá, đến lúc đi mua bánh cho bà thì quán đã đóng cửa.

Bà nội em đã tuổi già sức yếu, em sợ bà sẽ không qua nổi năm nay...!hức..."

Tim gan chàng trai như bị gãi ngứa, thiếu nữ xinh đẹp phía trước càng nói càng khóc nấc lên khiến anh ta thêm hoảng loạn.

"Thật là một đứa trẻ có hiếu! Đằng kia có một tiệm làm bánh rất ngon, cô qua đó thử xem? Có...!có cần tôi đi cùng không?"

Giọng điệu cô gái đầy cảm kích xen lẫn vui mừng.

"Thật sao? Tốt quá, cảm ơn anh...!em tự đi được rồi.

Bye nhé!"

Nói xong thì thực sự rời đi, chàng trai thất thần vẫy tay chào một lúc lâu, đến lúc hoàn hồn thì con đường phía trước đã trống không từ bao giờ.

Vừa nhỏ nhắn vừa xinh đẹp...!lại còn có hiếu như vậy...!sau này anh cũng tìm được một cô bạn gái như vậy thì tốt quá...!

Bước chân vang vọng trong ngã rẽ, Trình Doãn vươn tay lau đi nước mắt trên mặt, khóe miệng không kìm được mà cong lên cảm khái trước diễn xuất của bản thân..

Truyện Chữ Hay