Sáng hôm sau, Trình Doãn tỉnh dậy trong tình trạng toàn thân đau nhức.
Cô vốn dĩ chỉ cho là anh đe dọa, ai ngờ đến đêm lại thật sự đè cô ra mà xơi sạch.
Trình Doãn nán lại trên giường vài phút nữa, đột nhiên nhớ ra gì đó, mở mắt bừng tỉnh.
Hôm trước Hàm Tình bảo cô xem Weibo, cô còn chưa vào xem nữa.
Vị trí no hút mắt réo tên "Trình Doãn", cô click một cái chuột, hàng tá bình luận chạy dọc như thác nước.
[Mẹ em cười hahaha: Bảo sao khi trước thấy quen quen, trong hậu trường phim của Trình Nhược có thấy cô này bưng bê nước.
Sao tự dưng lại lắm tài nguyên thế nhỉ?]
[Trả lời Mẹ em cười hahaha: Thì người ta may mắn, không chừng còn có đại gia chống lưng.]
[FA vô địch thiên hạ: Các lầu trên có thấy hậu trường của "Thành phố xa hoa" không? Mụ Trình Doãn này né nam thần Lương Ngạn của tôi còn hơn né quỷ! (mặt khóc lóc.jpg) ]
[Xấu xí đầy anh thương: Sắp tới là liên hoan phim, tích cực cày vote cho nữ thần Lâm Xuyến của chúng ta nào!]
[Trả lời FA vô địch thiên hạ: Né Lương Ngạn nhưng lại dính vào Tống Nguyên, thật biết ăn trông nồi ngồi trông hướng a! (mặt khóc lóc.jpg) ]
Trình Doãn thoát giao diện chính, uể oải ngáp một cái.
Mấy cái này ấy à, muỗi thôi!
Thứ đáng sợ hơn cô còn thấy nhiều hơn nữa kìa.
Lại lôi điện thoại đã hết pin ra, cắm sạc, đợi mất mấy phút mới bật được nguồn.
Ngay giây sau, tin nhắn của Hàm Tình thi nhau nhảy nhót trên màn hình như đòi mạng.
[Hàm Tình: Em lo quá, chị thực sự qua châu Phi à? Bảo an khu Họa Thiên cũng nói với em thế.]
[Hàm Tình: Chị đọc được tin nhắn thì rep luôn nhé.
Nói đen không đen nói trắng không trắng, họp báo phim vừa xong lại đến liên hoan phim trong giới, phim của chị mới chiếu được tập một mà phản ứng của họ đã vậy rồi.
Sẽ ảnh hưởng đến rank vote đó huhu!]
Trình Doãn cười cười, gõ chữ.
[Trình Doãn: Fan của đối thủ là nhiều thôi, em chăm up ảnh hậu trường của chúng ta lên, xử lý mảng pr cho tốt, còn lại chị tự sắp xếp.]
Thật ra cũng không phải Trình Doãn đi đóng phim đều bị chê thậm tệ thế này.
Chẳng qua quá khứ của nguyên chủ không minh bạch, chưa học xong chuyên ngành đã chập chững vào nghề, lại còn bị gán cái mác tiểu thư nhà quyền quý dùng tiền nâng đỡ sự nghiệp.
Cộng lại sự đố kỵ của fan khác nhà, cuối cùng hợp thành một màn pk sóng gió thế này mà thôi.
Dùng chút "chiêu" xử lý qua là được.
Gửi tin nhắn xong, lại quay về danh bạ, cuộn thanh tìm kiếm xuống dưới cùng, nhấn vào dòng chữ "Tiểu Hỏa Cẩu".
"Có biết sáng sớm đã làm phiền là giảm thọ không?" Tiếng Thiên Đổng ở bên kia không ngừng càu nhàu, còn khó tính hơn cả mấy bà thím đến ngày.
"Ngủ quá trưa cũng giảm thọ." Trình Doãn từ tốn đáp lại.
Thiên Đổng ở bên kia hừ hừ vài cái, loa điện thoại vang lên tiếng sột soạt, có lẽ đang rời giường.
"Ba mươi phút nữa hẹn gặp." Giọng nói hơi vang, Thiên Đổng theo thói quen khởi động máy vi tính trước, kiểm tra mã code hôm qua.
"Không gặp."
Động tác lướt chuột dừng lại, Thiên Đổng há hốc mồm kinh ngạc, ngay giây sau vồ lấy điện thoại mà hỏi dồn.
"Cô có biết để nhận được một cuộc hẹn của tôi hiếm lắm không? Tôi chủ động hẹn mà cô còn không gặp?"
Trình Doãn cười khẽ, không nói gì.
"Tôi không bàn chính sự qua điện thoại."
Cũng không ai dám đề xuất điều kiện với anh cả, còn dễ dàng lấy được số điện thoại của anh nữa chứ.
Phải biết đội trưởng đội hacker RedHut không phải kẻ dễ gặp mặt nói chuyện.
"Không quá quan trọng đâu, với lại tôi không tiện ra ngoài." Trình Doãn uể oải dựa vào thành giường.
"Vậy thì qua chỗ tôi đi."
"..."
Trình Doãn mở choàng mắt.
Sang chỗ Tiểu Hỏa Cẩu? Thế thì không phải một đêm liệt giường thôi đâu!
Thiên Đổng ở bên kia thấy cô im lặng, còn cho là cô đang suy nghĩ gì đó, cười cợt nói.
"Cô yên tâm, tôi sẽ không giở trò đồi bại với trẻ vừa thành niên đâu."
Gu anh đâu có mặn như thế?
"Giúp tôi hack mấy bài viết..."
...!
Còn hai ngày nữa là đến sinh nhật tiểu hoàng tử Venn Jones, tiệc sinh thần được tổ chức long trọng và xuyên suốt ba ngày ba đêm.
Địa điểm tổ chức tại siêu du thuyền Azzam.
Gọi như vậy vì chỉ cần là du thuyền dài một trăm mét đã tính là siêu du thuyền rồi.
Vậy mà chiếc Azzam này lại dài tới một trăm tám mươi mét.
Địa vị càng cao thì hình thức tổ chức càng xa xỉ.
Trước khi bàn công sự riêng, Trình Doãn không thể cùng Dụ Ngôn Gia vào trong nên anh đã để Vệ Sỹ ở lại, chỉ dẫn Thư Ký theo.
Lấy lý do không yên tâm để cô một mình, sợ cô lạc đường.
Trình Doãn bĩu môi.
"Anh vẫn coi em là trẻ con đấy à?"
"Sợ em lại chạy nhầm đến chỗ bạn cũ thôi."
Trình Doãn kiễng chân, nhéo một cái vào chóp mũi anh.
"Chua!"
Nội thất bên trong siêu du thuyền này không khác gì một tòa lâu đài nổi trên mặt nước.
Trình Doãn tìm một chỗ nghỉ chân cho đỡ mỏi, ngoan ngoãn đợi Dụ Ngôn Gia xong việc.
"Không ngờ cô lại đến đây thật!"
Trình Doãn biếng nhác ngẩng đầu, Dụ Các ăn vận đơn giản, mỗi bước đi cũng đều rất cao quý.
Con nhà công, không giống lông cũng giống cánh.
"Nói hai ngày nữa mới chính thức khai tiệc, nhưng buổi họp mặt hôm nay mới là quan trọng." Khóe miệng Dụ Các rộ lên ý cười trào phúng.
"Xem ra cô cũng không giúp được gì cho Dụ Ngôn Gia lắm?"
"Gia tộc Jones bàn việc nước không thích phụ nữ có mặt, hình như cô cũng không biết điều này nhỉ?" Đôi mắt Trình Doãn tròn xoe, nhìn thì long lanh đơn thuần nhưng nụ cười lại thoáng vẻ tà ác.
"Hay là cô vừa vào đó đã bị đuổi? Ai nha, chắc là mất mặt lắm nhỉ?"
Bốp!
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghiêng hẳn sang một bên, Trình Doãn có phần sửng sốt, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên nhìn Dụ Các thì đã thấy gương mặt cô ta tái mét, xoắn xuýt nhét vội ly trà vào tay cô rồi diễn kịch.
"Ôi!" Ly trà chưa đặt ấm tay lại bị Dụ Các biên đạo hất đi.
"Cô không uống thì đặt lại là được mà? Cô...!cô có biết cái chén này đáng bao nhiêu tiền không? Toàn là hàng triển lãm mua về đãi khách quý đấy!"
Trình Doãn bị tốc độ dựng chuyện này làm cho kinh ngạc, thế này...!vừa ăn cướp vừa la làng à?
Phía sau lưng có người đi tới, Trình Doãn nén bực tức nhìn người đó.
Là một người Tây, Âu phục của Hoàng gia Anh.
"Có chuyện gì với hai cô thế?" Giọng nói của người đàn ông rất êm tai, chất giọng có thiên phú làm lãnh đạo.
Ha, bảo sao lại có thể khiến Dụ Các hoảng loạn đến thế, gây ấn tượng không tốt với người của gia tộc Jones coi như cô ta đã đánh mất sự nghiệp nửa đời còn lại.
Nét mặt thoáng hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Nước sông không phạm nước giếng, cô phạm vào tôi thì tôi cũng không thể bỏ qua cho cô được rồi.
Hai bàn tay Dụ Các run run, nhìn nụ cười của thiếu nữ trước mặt mà cảm giác toát mồ hôi lạnh.
Trình...!Trình Doãn, cô còn cười được sao? Cô tính làm gì?
Trình Doãn nhìn ra xa, trong lòng bắt đầu tính toán.
"Cậu bé, lại đây một lát!"
Trình Doãn vẫy tay với cậu bé trai đứng cách đó không xa, bởi phía sau lưng hai người là bức tranh được chạm khắc tinh tế nhất của du thuyền, dùng để trang trí mặt tiền.
Vậy nên cậu bé đó đang chụp hình, trong tay có máy ảnh.
Dụ Các nhìn cậu bé đứng phía xa, sợ hãi phát khóc.
Đừng mà!
Ngay cả người đàn ông mặc Âu phục cũng không khỏi kinh ngạc.
Đồng loạt hướng ánh mắt về phía cậu bé kia.
"Chị mượn máy ảnh của em một lát nhé?"
Cậu bé mặt mũi không biểu cảm, suy nghĩ một lúc lâu mới chịu đưa đồ cho Trình Doãn.
Thiếu nữ phá lên cười.
"Oh! Còn đang quay phim nữa này? Dụ Các, cô muốn xem qua không?".