Buổi họp báo tuyên truyền phim được tổ chức trực tiếp đồng thời phát sóng trên đài truyền hình truyền thông Vạn Hoa.
Trình Doãn ăn mặc đơn giản.
Bộ quần áo đồng phục thể dục rất giống với tạo hình nhân vật Lạc Lạc mà cô thủ vai.
Nghe được tiếng hò reo từ một lượng fan kha khá của Trình Doãn, cô hòa nhã mỉm cười và vẫy tay chào với họ, trong biển người toàn là tiếng gọi tên nghệ sỹ nhà mình một cách phấn khích.
Nhà báo đến với nghệ sỹ là vì thông tin, buổi họp báo càng có nhiều thông tin mà họ "thèm khát" thì buổi họp báo đó càng giá trị.
Mà diễn viên trong bộ phim Trình Doãn đóng chính toàn là những nhân vật tầm cỡ.
Ưu Thành Nhan và Trình Doãn ngồi ở giữa, bên phải là MC, sau đó đến Hạ Nhiên, cả ba đều là nhân vật chính của bộ phim, cuối cùng là hai vị khách mời.
[Em là búp măng non: Trình gia này cũng chơi lớn thật đấy, đưa cô con gái "rượu" còn chưa đủ "trình" lên ngồi với ảnh đế của tôi như kia, thật gai mắt mà (mặt khóc lóc.jpg) ]
Dưới phần bình luận phát sóng trực tiếp được hâm nóng bằng một câu này.
Vì là buổi phát sóng trực tiếp nên dù có bao nhiêu lời bàn ra tán vào thì người ngồi trên ghế nóng đều không biết, biểu hiện của Trình Doãn cũng rất tốt.
Cô tự nhủ vì công ty truyền thông Vạn Hoa có Đàm Triết là chủ đầu tư nên chắc chắn chú ấy cũng đang nhìn cô qua màn ảnh nhỏ, cô phải cười thật tươi, phải thật là xinh đẹp trong mắt chú ấy.
Dàn diễn viên chính nghiêm túc tiếp nhận phỏng vấn.
"Đối với nữ chính Trình Doãn, cô có cảm thấy năm XX vừa qua có nhiều kỷ niệm đẹp không? Chẳng hạn như hợp tác với nam chính Ưu Thành Nhan?"
Trình Doãn: "Anh Ưu rất kính nghiệp, đối với tôi mà nói thực sự là một may mắn.
Dù sao tôi cảm thấy bản thân khá may mắn."
[Mẹ em cười hahaha: Thì đúng là may mắn thật, chị ruột trong nhà có khi còn không ăn may bằng cô này, haha!]
[Phi tiêu chổi: Hình như tiểu hoa TD này chưa tốt nghiệp đại học thì phải ha? (mặt hoài nghi.
jpg) ]
"Ấn tượng đầu tiên khi mọi người gặp nhau là gì?"
Trình Doãn: "Khá đẹp trai ạ."
Ưu Thành Nhan:"Tôi khá bất ngờ về diễn xuất của cô ấy."
Hạ Nhiên: "Thật ra mà nói thì các vai chính lần này đều diễn được đúng màu sắc riêng của nhân vật, em cũng là vai chính hihi!"
[Sầu riêng múi: Tui nghe có mùi drama nhen (tay che miệng.
jgp)]
"Khi thực hiện những phân cảnh khai thác sâu về mặt tâm lý nhân vật, mọi người có gặp trở ngại gì lớn hay không?"
[...]
Cứ như thế, bài phỏng vấn tuyên truyền phim kết thúc trong êm đẹp.
Trước khi ra về, Hạ Nhiên theo sát phía sau Trình Doãn và Ưu Thành Nhan, do dự một lúc lâu cũng chịu mở lời.
"Chúng ta có thể chụp chung một bức hình không ạ? Dù sao sau khi phim chiếu, em còn phải tương tác với fan nữa mà..."
Ưu Thành Nhan thì không có cớ để từ chối, Trình Doãn cũng không quá khó dễ trong việc này.
Đến lúc hai người chủ động khuỵu gối trước camera, nụ cười Hạ Nhiên trở nên tươi rói.
"Một...!hai...!ba..."
"Oa! Hai người đẹp đôi quá đi mất! Đảm bảo fan của em sẽ tích cực ship hai người phim giả tình thật cho mà xem."
Ưu Thành Nhan cười khách khí, quay sang nói với Trình Doãn.
"Tôi có việc đi trước, hẹn gặp lại."
"Bye!" Trình Doãn cũng chủ động chào hỏi, theo vai vế thì hai người chính là tiền bối và hậu bối.
"Ôi chao! Sao đám người này lại nói chị như vậy được chứ? Chị Trình, lát nữa về nhà chị tuyệt đối đừng mở Weibo nha, mấy vụ này cứ để hai ba hôm là lắng xuống ấy mà." Chụp ảnh xong, Hạ Nhiên vào xem bảng feed, đột nhiên réo lên.
Trình Doãn rũ mi mắt, móc túi áo lấy di động.
"Ấy chị Trình, đừng mà..." Hạ Nhiên như bị kéo giây cót, vội vã giữ lấy tay không cho cô mở khóa màn hình, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc quan tâm.
"Hạ Nhiên, tôi nhỏ hơn cô hai tuổi." Trình Doãn lạnh nhạt nhắc nhở.
Cô già thế à?
"A..." Nét mặt Hạ Nhiên thoắt cái đen sì, cũng không giữ tay cô nữa, chuyển sang vuốt vuốt tóc.
"Tại vì tôi thấy...!cô diễn tốt hơn tôi rất nhiều...!vậy nên..."
"Mà thôi, chúng ta quan tâm tuổi tác làm cái gì chứ? Dù sao cô cũng đừng lên mạng, giống như tôi khi trước, cũng bị người ta công kích thế này..."
Trình Doãn cất điện thoại đi, tiện thể nhét tay vào túi quần.
Dáng vẻ thờ ơ nhìn cô gái đang chu môi nức nở trước mặt, nếu người ở lại nghe những lời này là đàn ông, có khi cô ta đã được ôm vào lòng vỗ về rồi.
Chỉ tiếc Trình Doãn không phải đàn ông.
"Tôi đi đây."
...!
Trình Doãn nổi tiếng sau một đêm.
Tiếng chim chóc véo von ngoài cửa sổ, Trình Doãn lật người sang một bên, cô lén vươn tay sờ sang bên cạnh, có chút ấm.
Dụ Ngôn Gia rời đi không lâu.
Khóe môi thiếu nữ khẽ cong, vốn định nhắm mắt ngủ thêm một chút nữa thì bị tiếng chuông điện thoại làm phiền.
"Chị Trình! Chị làm gì mà Tinh Hiểu Đồng gọi cả trăm cuộc không được thế? Chị có biết bọn em sốt ruột lắm không? Chị mau mở Weibo lên xem đi!"
Nheo mắt thật chặt, thầm cảm thán hôm nay trời sẽ nắng rất to, cô dụi mắt, lười biếng đáp lại.
"Không trách chị được, điện thoại sập nguồn rồi."
Hàm Tình hừ hừ.
"Chị đang ở đâu thế?"
Trình Doãn kéo chăn khỏi đầu, ngó ra chung quanh, mắt nhìn về phía bức tranh nàng Mona Lisa đang cười mỉm.
"Khách sạn."
Trong điện thoại im lặng mất mấy giây, ngay giây sau là tiếng thét chói tai của Hàm Tình.
"Khách sạn?"
"Ừ." Trình Doãn gật đầu.
"Hotel!"
"Huhu, chị sao lại đến đó chứ, có thể quay về không?"
"Không thể." Chậm rãi ngáp một cái, bổ sung.
"Chị phải sang châu Phi rồi."
Hàm Tình chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Chị đừng có lừa em! Chị mau về đi mà...!nhưng chị đến châu Phi làm gì chứ?"
Trình Doãn nhớ lại một chút.
"Đi đào mỏ.".